Editor: Waveliterature Vietnam
Chỉ một câu nhạt nhẽo như vậy, khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vẫn rất bình tĩnh.
Dường như trong anh ta, Trì Vị Vãn chỉ là một người bình thường, không có bất cứ tình cảm nào khác.
Thấy vậy, Trì Vị Vãn như ngưng thở, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta rồi thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, không thể gặp lại tiên sinh được sao?”
Dừng lại đôi chút, với khí chất của một diễn viên, cô ta lúc này như một đứa bé gái đầy oan ức, nức nở khóc: “ Sáu năm không gặp, A Muộn vẫn rất nhớ nhưng tiên sinh, lẽ nào, người chưa bao giờ nghĩ về A Muộn sao?”
Nhìn dáng vẻ ấy của Trì Vị Vãn, Bạc Dạ Bạch vẫn giữ sự thanh quý phái và thanh cao, dần buông lỏng vai cô ra rồi nói một câu lạnh nhạt: “A Vãn, cô và tôi lúc đó, không cần thiết phải gặp lại.”
“Tiên sinh nói vậy, có phải là ở trong lòng… Vẫn còn oán hận tôi.”
Nhìn thái độ lạnh lùng xa cách, Trì Vị Vãn có cảm giác không nói nên lời.
Đặc biệt là cái ôm lúc nãy, nghĩ rằng sẽ giảm bớt tư niệm trong lòng nhưng cuối cùng cũng bị từ chối!
“Tại sao lại phải oán trách cô.”
Thuận miệng hỏi một câu, sau đó Bạc Dạ Bạch chậm rãi xoay người, đi về phía bàn ăn.
Sau lưng anh ta, Trì Vị Vãn nhắm mắt theo đuôi, hai tay hoảng loạn lôi kéo: “Năm đó, tôi không nghe lời tiên sinh, thay đổi nguyện vọng đại học là vì bên trong đã âm thầm tuyển chọn đi du học ở nước ngoài…”
Mười sáu tuổi, công việc làm ăn của phụ thân bị phá sản liền muốn đem mình tặng cho người ta để trả nợ.
Ma xui quỷ khiến làm cô sợ sệt rồi bỏ trốn, bất ngờ xông vào một tòa trang viên, tình cờ gặp gỡ một người đàn ông như một vị tiên cứu rỗi cuộc đời mình.
Anh ta cứu cô rồi giữ cô lại bên người.
Từ đây, dạy cô vẽ vời, chơi đàn Dương cầm, chơi cờ, dù thân thể ốm yếu, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài nhưng đây lại là người hiểu sâu sắc đạo lý ở đời.
Cuối cùng, ngay trước đêm của kỳ thi tốt nghiệp trung học phải đối mặt với sự lựa chọn.
Nhưng cô ta vẫn nhẫn tâm lựa chọn rời đi.
Bạc Dạ Bạch nghe những lời này, cảm thấy chẳng khác nào một cái bẫy người ngoài, đôi mắt mờ nhạt sương mù: “Nhân sinh lâu dài, đưa ra lựa chọn chính xác như vậy thì tại sao phải oán trách.”
“Là vì tôi không giữ lời, rõ ràng đã nói cả đời này ở bên tiên sinh, vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi Hoa Thành…”
Đối với câu trả lời nhẹ nhàng của người đàn ông, Trì Vị Vãn có chút không cam lòng, nói chuyện đầy tự trách.
Ở trên lầu, Trì Vi đã lén lút nghe cuộc đối thoại này, dường như ngộ ra một chuyện.
Hóa ra, Trì Vị Vãn là mối tình đầu của Bạc Dạ Bạch, trong lòng bắt đầu nổi lên những tia gợn sóng.
“Mối tình đầu a…”
Trì Vi nhẹ nhàng nói, không có cảm giác gì.
Điều này căn bản đã đoán được từ lâu, duy nhất chưa từng nghĩ đến ý tứ như trong lời của Trì Vị Vãn, rằng là chính cô ta… phản bội Bạc Dạ Bạch.
“Tính trẻ con, tôi chưa bao giờ coi điều đó là thật.”
Bạc Dạ Bạch hờ hững đáp, nhìn tô cháo trắng trên bàn, nghĩ về góc lầu hai, đôi môi mỏng nhợt nhạt.
Cô gái ấy tự cho là mình che giấu không tệ nhưng chưa từng nghĩ đến… Từ lâu anh ta đã nhìn thấy cô!
Nhìn thấy người đàn ông không hề để tâm đến, trong lòng Trì Vị Vãn trở nên căng thẳng rồi nghiêm túc phản bác: “Tiên sinh, dù cho anh không tin đi chăng nữa thì những câu nói lúc ban đầu của tôi không phải là những lời trẻ con! Tôi thật lòng…”
Vừa nói vừa nghĩ đến quãng thời gian sáu năm qua, Vị Vãn không nhịn được mà rơi lệ: “Tiên sinh có biết, sau đó tôi có quay lại trang viên nhưng người đã không còn ở đó. Tôi tưởng rằng anh đã mất, trong lòng đau đớn đến nhường nào…”
“Ta biết…”
Nhìn thái độ thương tâm của Trì Vị Vãn, Bạc Dạ Bạch liền mở miệng cắt ngang.
Nhất thời Trì Vị Vãn ngẩn ra, từ lâu đã đoán được nhưng vẫn không khỏi thất lễ: “Tiên sinh biết, nhưng tại sao lại vờ như chưa thấy tôi. Dù sao cũng phải để lại vài lời chứ…”
“Hà tất.”
Bạc Dạ Bạch nói ra hai chữ ngắn gọn không có chút tâm tình nào.
“Hà tất.”
Trì Vị Vãn lặp lại hai chữ, chỉ cảm thấy trái tim cô có chút đau buốt và đánh mất không tìm lại được.
“Đối với cô mà nói, tôi đã chết… So với sống sót thì càng tốt hơn, không phải sao.”