Nghe Trì Viễn nói xong Trì Vi tức đến nghẹn cả cổ, tay run nhất thời vì giận dữ.
“ Đương nhiên, tôi và mẹ tôi không giống nhau, bà ấy hôn mê dài mà chết, còn để người ta cướp đi vị trí phu nhân của mình. Nhưng tôi, mãi mãi sẽ là Hoắc phu nhân … Đình Thâm, anh nói có đúng không?
Trì Vi nhấn mạnh âm cuối, quay về phía Hoắc Đình Thâm cười nhạt một cách nhẹ nhàng.
Cuối cùng chắc vì chột dạ và không nhẫn nhịn được nữa, lạnh lùng nói câu tiếp theo: “ Ngươi không ngại mất mặt cũng không thấy mất mặt... Nhưng đến lúc nào đó, đừng quay về cái Trì Gia này mà khóc lóc! “
Bà Hoắc nhìn Trì Viễn, cảm thấy có chút quá đáng, bước lên hòa giải một cái.
Vì vậy bà ra hiệu với con trai mình: “ Đình Thâm, chuyện này dù sao cũng là con sai, con cùng Vi Vi cố gắng nói chuyện. Sau đó cứ tiếp tục kết hôn, đừng để lại bất kỳ nút thắt nào...”
Sáu năm qua, bà đã để ý Trì Vi cho con trai mình, vì lẽ đó ắt có niềm tin, Trì Vi sẽ đồng ý thỏa hiệp chuyện đứa trẻ, lúc này mới đi tới cửa.
Hoắc gia tuy là danh môn, nổi tiếng nhưng vẫn trì trệ không có gì mới mẻ.
Leo lên chiếc ghế của tứ đại danh môn, ắt mang cho Hoắc Gia nhiều lợi ích, chắc chắn khác bình thường … Đặc biệt là Trì Vi, nhất định nắm giữ cổ phần của Trì Gia.
Có người nói, năm đó thành lập công ty, chính là do Bạch Thanh Thu góp vốn, vì lẽ đó, quan hệ cổ phần ở công ty, cơ bản sẽ chia đều cho hai người.
Bạch Thanh Thu chết rồi, nếu cổ phần không để lại cho đứa con gái duy nhất thì để lại cho ai.
Chưa kể đến, nếu như Hoắc Đình Thâm cưới Trì Vi làm vợ, ắt sẽ có được nửa cái gia tài nhà họ Trì!
Vì lẽ đó, một cô con dâu tương lai như Trì Vi, có dơ bẩn cỡ nào đi chăng nữa, so với nửa Trì Gia, căn bản không đáng nhắc tới.
Khi bọn họ rời đi, thư phòng chỉ còn sót lại hai người là Trì Vi và Hoắc Đình Thâm.
Trì Vi nhìn ấm trà trên bàn sách, tiện tay rót một chén trà, Trì Viễn thích uống trà, thân thể lại không được khỏe nên đâu đó có vị thuốc.
Không hiểu sao, cầm chén trà, tâm tư bất định, đột nhiên cô nhớ đến Bạc Dạ Bạch.
Trước kia anh ta cũng có pha cho cô một chén trà thảo dược tương tự như chén trà này.
“ Trì bá phụ nói, một đêm cô không về, vậy cuối cùng cô ở cùng ai.”
Bỗng dưng anh ta mở miệng hỏi trước một câu như vậy.
Nhất thời Trì Vi nghiêng đầu nhìn anh ta, mái tóc dài buông xõa xuống: “ Một đêm không về, ở cùng một người đàn ông. Đương nhiên sẽ không làm chuyện gì khác, cũng sẽ không để cho anh làm cha đâu …”
Câu nói của cô Hoắc Đình Thâm cảm thấy vô vị, nhất thời không muốn truy hỏi, mà chỉ đổi giọng nói: “ Tại sao không thể hủy hôn.”
“ Tại sao muốn trì hoãn? Chẳng qua, mọi chuyện không tới mức không có cách nào cứu chữa.”
Trì Vi nâng chén trà lên, thản nhiên uống một cái.
“ Dù cho mãi mãi tôi không yêu cô … Như tôi đã nói, sau khi kết hôn, bao không bao giờ chạm vào cô, cô vẫn muốn gả cho tôi.”
Thời khắc này Hoắc ĐìnhThâm không rõ ra sao, nhưng muốn nói rõ ràng phải trái, để xem phản ứng của cô.
Chỉ tiếc Trì Vi vẫn hồn nhiên không để ý, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Đột nhiên, anh ta phát hiện, quen biết Trì Vi sáu năm … Tận mắt chứng kiến cô trưởng thành nhưng chưa bao giờ nhìn thấu tâm can cô!
“ Điều này không quan trọng, chỉ cần anh ở bên cạnh tôi, tất cả đều ổn thôi …”
Trì Vi hờ hững nhìn Hoắc Đình Thâm, ung dung thong thả nói chuyện.
Hay là cô ấy một lòng muốn ở bên cạnh mình, Hoắc Đình Thâm nghi ngờ nhìn cô: “ Trì Vi, cô thật sự
… Quan tâm tôi vậy sao.”
Thế nhưng không hiểu sao, trong ánh mắt vắng lặng của cô, hình như không hề có sự tồn tại của anh ta.
“ Nếu cô đồng ý ở bên cạnh tôi, vậy hãy chấp nhận đứa bé, cuộc hôn nhân này của chúng ta là trên danh nghĩa, Nó không thể là đứa con ngoài giá thú …”
Bỗng dưng Hoắc Đình Thâm nói vậy, ánh mắt sâu thẳm không nói ra được.
“ Đứa con của tiểu tam, phải là con riêng. Nếu, cô ta vẫn muốn sinh đứa bé ra, nên chấp nhận điều đó. Bằng không, phải bỏ đi, không phải sao.”
“ Trì Vi, cô đừng ép tôi! “