Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 163: Chương 163




Editor: Waveliterature Vietnam

Tình hình xảy ra đang vô cùng nghiêm trọng, Cung Trân Trân đã mạnh mẽ đẩy một cái.

Bị đẩy một cái như thế Cung Tinh Tầm không kịp phản ứng, đủ sức thì không nói, nếu không thì chắc sẽ đâm khỏi hàng rào bảo vệ rồi rơi xuống biển sâu!

Trì Vi vẫn còn lo lắng việc Lệ Bắc Thành nhảy xuống biển đến nay vẫn không chút tăm tích, lẽ nào đã có án mạng.

Khi nãy Bạc Dạ Bạch có giải thích hắn là quân nhân, biết bơi là lẽ thường tình, căn bản sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng A Tầm không giống vậy, dù có biết bơi thì đến cùng cũng là thân con gái, thể lực vẫn yếu hơn, thật khiến người ta phải lo lắng.

Trong sự hoảng hồn của Trì Vi Cung Tinh Tầm cũng đã nhận ra được điều gì không đúng ở phía sau, đôi mắt đột nhiên nhắm mắt, theo bản năng xoay người lại.

Cuối cùng thì đột nhiên có một bóng người thon dài, không biết từ nơi nào bay ra, che chở cho

Cung Tinh Tầm ở phía sau: “Tinh Tinh… Tôi bảo vệ cho anh…”

Bỗng dưng, nghe được một giọng nam quen thuộc, thân thể Cung Tinh Tầm run lên.

Khoảnh khắc tiếp đó cô quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Cung Trân Trân cùng với người thay thế đang va trúng hàng rào, rơi thẳng xuống biển sâu!

Cung Tinh Tầm đã nhìn thấy rõ dáng dấp của người đang rơi xuống biển, tim đập, mắt chớp kêu lên:

“Cung Mặc!”

Cung Mặc.

Nghe vậy Cung Trân Trân mới nhận ra mình đã đẩy sai người, đặc biệt người này không phải là ai khác mà chính là cậu chủ thứ tư nhà họ Cung, Cung Mặc, cả người như run rẩy như rơi xuống vực sâu.

Sao lại thế… Tại sao bản thân lại tự tay đẩy Cung Mặc rơi xuống biển sâu!

Cung Mặc là người thừa kế duy nhất, đối với Cung lão gia là đứa cháu đích tôn yêu quý, sự tồn tại của anh ấy giống như vận mệnh Cung gia.

“Trời ơi! Ai đang rơi xuống biển Nhanh chóng phái người xuống cứu mạng đi..”

Nhận thấy có chuyện xảy ra, xung quanh có rất nhiều người chậm rãi tiến lên tụ tập.

Lúc này Trì Vi mới hoàn hồn, nhanh chân bước lên, đang muốn an ủi A Tầm một cái.

Nhưng chưa kịp đợi nghiễm nhiên Cung Tinh Tầm cởi áo khoác né một cái, không chút do dự bay qua hàng rào chắn, nhảy ngay xuống biển sâu!

“A Tầm, anh làm cái gì vậy.”

Sợ hãi tột độ,Trì Vi vội vã kéo Cung Tinh Tầm lại, ngăn cản hành vi tự làm hại mình này!

“Vi Vi, buông tay! Cung Mặc không biết bơi, hắn sẽ chết mất a…”

Vừa nói Cung Tinh Tầm vừa bỏ qua sự can ngăn của Trì Vi, quay về phía biển sâu và nhảy xuống.

“Lại có người nhảy xuống! Hình như là ngũ thiếu gia nhà họ Cung…”

Nếu như nói nhìn thấy sự việc Cung Mặc rơi xuống biển thì chỉ có mỗi Trì Vi.

Như vậy, Cung Tinh Tầm nhảy xuống biển, được mọi người tận mắt chứng kiến, từng người từng người thốt lên bất ngờ.

“A Tầm…”

Trì Vi không thở được, nhìn biển sâu mệnh mông, nhất thời thấy luống cuống đến cực điểm.

Bên tai cô mọi người không ngừng bàn tán, mọi thứ nhất thời rất hỗn loạn và ầm ĩ.

“Câm miệng. Người đâu. Có xuống cứu giúp hay không!”

Trong lúc giật mình Trì Vi nắm chặt hai tay, lạnh lùng quát lớn.

Chung quanh tất cả mọi người đều yên tĩnh nháy mắt.

Lập tức có nhân viên trên du thuyền đến cẩn thận từng li từng tí nói: “Đã phái người xuống đó, chắc chắn sẽ không sao…”

Có lẽ là bị dọa đến mức lo lắng nên cái trán của Trì Vi mơ hồ đau.

Ở cõi đời này, người cô quan tâm rất ít, A Tầm cũng là một trong số đó, có tầm quan trọng rất lớn, quyết không được phép xảy ra chuyện!

“Tại sao lại là Cung Mặc. Không thể… Chuyện này không thể nào! Hắn ngu si như vậy nên chờ ở Cung gia, không thể ra ngoài! Đúng, hắn không phải là Cung Mặc, tuyệt đối không phải…”

Cách đó vài bước chân, Cung Trân Trân bị dọa đến sợ trắng cả mặt, không ngừng tự lẩm bẩm.

Trì Vi nghiêng đầu ngóng nhìn kẻ cầm đầu này, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, từng bước tiến lên trước.

Thấy vậy đồng tử Cung Trân Trân đột nhiên co rụt, thể hiện mấy phần khủng hoảng, đang định mở miệng: “Cô…”

“Đùng…”

Trì Vi giơ tay ra tát một cái trên mặt Cung Trân Trân, cắt đứt lời muốn nói còn lại của cô ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.