Editor: Waveliterature Vietnam
Một lời sắc bén của Trì Vi nói chưa xong thì đột nhiên cảm thấy trên vai rất mát lạnh.
Nhìn xem, đó là Bạc Dạ Bạch đưa tay cởi ra, làm lộ chiếc cổ đẹp và da thịt trắng lóa như tuyết.
Trên bề mặt hiện ra lấm chấm các vết xanh tím giống như những cánh hóa.
“Bạc Dạ Bạch…”
Thân thể Trì Vi đơ cứng, cô vội vã vòng hai cánh tay che lấy thân mình.
Trong cùng một lúc, tiếng nói Bạc Dạ Bạch vang lên lành lạnh: “Nếu đại tiểu thư không thể sống thiếu được thì…”
Bạc Dạ Bạch dùng tay trói hõm vai cô lại, cúi người cắn vào một chỗ, đau đớn bắt đầu xuất hiện từng chút một.
“Vậy sao, vậy thì khi tôi còn sống sót, tôi sẽ làm cho đại tiểu thư thỏa mãn.”
Bên tai mình, giọng nói anh ta mười điểm mờ ám khiến người phát run.
Dù cho, Trì Vi đã tính toán, cố ý nói những điều đó để đâm chọc anh ta.
Thì, phản ứng của hắn, có vẻ không đúng lắm!
Không sai, lời nói của Trì Vi khi nãy chính là cố ý.
Cô không biết Bạc Dạ Bạch xuất phát từ điều gì mà muốn mình theo hắn… Nhưng cô hoàn toàn rõ, căn bản hai người không thể!
Lần đầu không nói, cô đã từng tiếp cận Bạc Dạ Bạch với mục đích lợi dụng, không có bất cứ quan hệ tình cảm nào.
Một Trì Vị Vãn cũng đã đủ để chứng minh sự lạnh lùng vốn có của Bạc Dạ Bạch, chắc chắn sẽ không dễ dàng có tình cảm với một ai.
Huống hồ ngay từ đầu Trì Vi đã chẳng ngây thơ gì, rõ ràng đối với cô, thích đàn ông chính là lời nói lừa dối to lớn nhất trên đời!
Đặc biệt trước đó, Bạc Dạ Bạch đã từng thờ ơ, mặc cho bản thân bị cưỡng bức… Có thể trong đó tồn tại nguyên nhân gì, chỉ là lý trí đã vượt lên trên tình cảm.
Tình cảm này, không đáng để quý trọng.
Huống gì Trì Vi còn cảm giác được, hơn nửa phần là Bạc Dạ Bạch coi trọng bề ngoài của bản thân, hoặc là nhất thời nổi lòng tham.
Mặc kệ đó là loại nào, không phải cô không muốn …mà biết rõ là không thể nên sẽ cố gắng không để lại hy vọng, tự tay mình sẽ kết thúc tất cả!
“Thân thể lão sư không được tốt, lại có chút ham muốn nhưng tôi khuyên anh đừng ép buộc bản thân…”
Trì Vi nhíu mày nói, không ngừng cố gắng lùi về phía sa để tránh khỏi sự khống chế của anh ta.
Thầm nghĩ trong lòng, nếu bản thân trêu chọc một lần nữa có lẽ Bạc Dạ Bạch sẽ tức giận mà bỏ đi.
Nhưng không hiểu vì sao đối với anh ta đây lại là một sự khiêu khích!
“Trì Vi.”
Bạc Dạ Bạch lãnh đạm gọi tên Trì Vi, vẻ mặt thanh tao và đẹp đẽ không khác nào một vầng trăng sáng treo lửng lơ trên bầu trời đêm.
Cuối cùng, vầng trăng lơ lửng ấy cũng nói một câu như người thường: “Chuyện như vậy, tôi không miễn cưỡng.”
Nói xong lời anh ta đẩy Trì Vi ra, nhưng không cho chống cự mà lại kéo xuống một cái.
Trong nháy mắt, chiếc áo ngủ vốn đã rộng lớn của cô lướt xuống hoàn toàn.
Sắc mặt Trì Vi trở nên trắng nhợt, ý thức được anh ta muốn gì nên muốn rời khỏi bàn ăn.
Cuối cùng còn đưa thân cho anh ta, căn bản không thể tránh khỏi.
“Bạc Dạ Bạch, nếu anh không dừng lại tôi sẽ thật sự báo cảnh sát …
“Sau khi kết thúc, tôi sẽ chờ đại tiểu thư đem mình vào ngục giam.”
Cảm nhận được anh ta không hề tôn trọng bản thân, từng tia đau đớn và tuyệt vọng trào ra, cô mở miệng oán hận.
Thế nhưng Bạc Dạ Bạch vẫn không thèm để ý một chút nào, trái lại còn mạnh tay hơn.
Ở khoảnh khắc tiếp theo, Trì Vi bị nằm ép trên bàn ăn, phía sau mát mẻ không nói hết được, hơi lạnh như len lỏi vào từng da thịt.
“Nơi này… xảy ra chuyện gì.”
Trong lúc Trì Vi hoảng sợ và phản kháng thì đột nhiên Bạc Dạ Bạch dừng lại, đầu ngón tay chỉ vào một chỗ.
Đó chính là vị trí trên eo và dưới tim, vết tích dài đến một nửa và rất chói mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên, ngay từ đêm đính hôn, anh ta đã phát hiện ra.
Vì thân thể cô trắng như men nên hầu như không tỳ vết, chỉ có dấu tích năm xưa này… Coi như là nét vẽ xấu xí nhất!