Editor: Waveliterature Vietnam
“Đại tiểu thư, tốt nhất cô nên rút lại ý nghĩ lung ta lung tung đó đi!”
Nhìn phản ứng của cô qua kính chiếu hậu, Bạc Dạ Bạch dễ dàng đoán được, ánh mắt hơi chìm xuống.
Dĩ nhiên Trì Vi biết thân thể anh ta không được tốt, nên mới thở một hơi nhưng nghe xong câu nói đó bờ môi giương lên: “Cái gì mà nghĩ lung ta lung tung… Chẳng qua tôi chỉ tò mò… Lão sư làm vậy với tôi, là chỉ để thay quần áo thôi sao.”
Ngừng nói một chút, cô cao giọng hơn, xen lẫn với một chút vui vẻ: “Tôi lại còn đang cho rằng anh muốn cưỡng ép tôi… Hóa ra tất cả đều vì lòng tốt, cũng do tôi suy nghĩ lung tung thật.”
Nghe xong Bạc Dạ Bạch nhất thời vẫn yên lặng, chưa hề đáp lại mà chỉ không ngừng tăng tốc độ của xe đến mức cuối cùng.
Trì Vi không hề để ý đến điều ấy, cho chỉ cảm thấy sự im lặng của anh ta giống như đang chứng minh sự phỏng đoán của mình là chính xác.
Sự nóng bỏng trong cơ thể trước khi nhảy xuống đài phun nước vẫn không ngừng tăng, chỉ là nó có hạ nhiệt hơn…Bây giờ thay bộ quần áo ướt ra, lại ngồi trong xe có lò sưởi nhưng không hiểu sao vẫn có một cảm giác trống vắng.
Bây giờ cô chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, tự dằn vặt mình một buổi tối để chờ cho thuốc tan… Hoặc là mau chóng đến bệnh viện, giải quyết nguyên do của vấn đề.
Nhưng quan trọng ở chỗ loại thuốc kia chỉ là một phần, cô còn từng bị Qúy Thiên Trạch tiêm vào thuốc kích thích.
Hai loại thuốc hòa lẫn vào nhau, không ngừng lăn lộn, chưa để bản thân chịu đựng đã lấy mất đi lý trí… Đến lúc không còn thời gian bản thân mình phải cầu cứu Bạc Dạ Bạch thì thật mất mặt!
“Bạc Dạ Bạch, anh dẫn tôi đi đâu vậy.”
Trì Vi hỏi, vầng trán chảy mồ hôi khó mà che giấu.”
“Về nhà.”
Chỉ nghe anh ta hạ xuống hai chữ nhẹ nhàng, giọng nói có phần nguội lạnh.
Về nhà.
Đột nhiên nghe hai chữ này Trì Vi ngẩn mặt ra, kém chút nữa hiểu nhầm ý anh ta, thật giống như là… Anh ta muốn dẫn bản thân về nhà!
Rất nhanh Trì Vi nghĩ đến Giang Trạch, nơi đó cách bệnh viện không xa.
Biết rõ tình hình hiện tại mà vẫn muốn làm khó mình, rõ ràng không hề có ý tốt.
Nhưng mà thân thể ah ta không khỏe… Phi phi phi, anh ta vẫn không thể làm được, cô sẽ không quan tâm!
Điều quan trọng nhất chính là xuống xe và rời đi.
Nhất quyết với suy nghĩ này, nhìn xuyên qua cửa kính của xe, hình như vẫn chưa chạy qua khỏi trung tâm thành phố.
Bỗng dưng Trì Vi vân vê những ngón tay, cố gắng tỉnh táo mở miệng: “Dừng xe, tôi muốn đi vệ sinh.”
Dường như Bạc Dạ Bạch không nghe thấy, một tay giữ tay lái, một tay buông ra, hững hờ gõ nhẹ những đầu ngón tay.
“Bạc Dạ Bạch, anh có nghe không. Tôi muốn đi vệ sinh.”
Nhìn thấy người đàn ông này cố tính không để ý, trong lòng Trì Vi vừa tức giận mà vừa xấu hổ.
Nếu như mình không trong trạng thái suy yếu thì làm sao hắn có thể nhốt bản thân lại được.
“Đại tiểu thư, cô cố nhịn chút đi.”
Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng nói, xen lẫn với những ẩn ý mà không ai hiểu nổi.
Chỉ tiếc bây giờ Trì Vi không được tỉnh táo để có thể nhận ra những tâm tư trong lời nói của anh ta.
Nhưng điều duy nhất cô nhớ đó chính là xuống xe và đi bệnh viện!
Khuôn mặt Trì Vi ửng hồng lên đầy nguy cấp, cơ thể đang dần tỏa nhiệt để làm ấm.
Không thể cứng rắn được nữa, Trì Vi mềm yếu thúc giục anh ta một câu: “Bạc Dạ Bạch, tôi chỉ muốn đi vệ sinh, anh có thể… Dừng xe một chút, nhanh được không…”
Đừng nói, thấy đàn ông thấy chết mà không cứu, Trì Vi không thể nào nhẫn nhịn được nữa mà hét lên: “Lão sư, tôi rất gấp, thật sự! Lão sư, lão sư, lão sư…”
Bạc Dạ Bạch nhìn ra phía ngoài cửa xe, chỉ có một màn đêm tĩnh mịch bao phủ khắp mọi nơi.
Cuối cùng vẫn từ chối giọng nói yểu điệu ở bên tai, từng chút một trêu ghẹo lòng người, mê hoặc như một đạo sĩ!