Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 119: Chương 119: Cô không còn là trẻ con, đừng chơi đùa




Người đàn ông này cuối cùng cũng chịu chấp nhận thỏa thuận của cô.

Vậy là xem như đã thành công ép Bạc Dạ Bạch đồng ý, trong lòng Trì Vi không khỏi thầm thở dài một tiếng.

Những lời cô vừa nói, hoàn toàn đều là giả, đợi đến khi buổi tiệc hóa trang kết thúc, khiến Trì An nhận được sự đả kích này, cô cũng sẽ lật bài ngửa với hắn, sau đó để lại một khoản hậu hĩnh xem như là bồi thường.

Không ngờ, ngay lúc này, Bạc Dạ Bạch lại nhàn nhạt hỏi: “Đại tiểu thư, cô khẳng định đây đều không phải lời nói dối chứ?”

Trì Vi toàn thân cứng đờ, đồng tử không ngừng co giãn, có cảm giác dường như người đàn ông này đang nhìn thấu tâm can mình, ngập ngừng nở một nụ cười: “Lão sư, tôi không hề nói dối, anh nghi ngờ điều gì sao?”

“Thật sự không có sao?”

Thuận miệng hỏi lại một câu, Bạc Dạ Bạch tiếp tục áp sát, dường như cả thân thể đều đang đè lên người cô.

“Nếu đã vậy, đại tiểu thư hãy chứng minh cho tôi thấy.”

Lời hắn nói, ý đồ hết sức rõ ràng.

Trì Vi bất đắc dĩ chống hai tay xuống giường, cố gắng lùi về phía sau để né tránh.

Không chịu để cô thoát, Bạc Dạ Bạch duỗi thẳng cánh tay, vòng ôm eo cô giữ lại, đặt cô dưới thân mình: “Đại tiểu thư, không phải cô muốn ngủ cùng tôi sao, cô là đang sợ cái gì?”

Khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau, trên người hắn tỏa ra mùi lãnh hương thoang thoảng, từng chút từng chút một khiến Trì Vi khó thở: “Tôi không sợ gì cả...”

“Há, nếu đã vậy...”

Bạc Dạ Bạch không thèm để ý đến xung quanh, đưa tay kéo áo cô lên cao, lộ ra một phần cơ thể trắng muốt.

“Không được!”

Trì Vi theo bản năng phản ứng, vội lôi chiếc áo lông xuống, lấy tay che kín cơ thể.

“Ý cô là sao, không lẽ đại tiểu thư lại đổi ý?”

Thấy phản ứng của cô, Bạc Dạ Bạch dừng lại, bình tĩnh hỏi.

Lúc này, Trì Vi khẽ cắn môi, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không ngừng căng thẳng: “Lão sư, vũ hội cũng sắp bắt đầu rồi, thời gian không còn nhiều. Đợi từ đó trở về, tôi và anh lại...”

“Làm một lần trước rồi hãy đến vũ hội.”

Chỉ có điều, Bạc Dạ Bạch không chịu thua thiệt, kiên trì đáp.

Trì Vi lần này cảm thấy bị hắn ép buộc đến đường cùng, hắn lại nhàn nhạt nói thêm: “Nói miệng không bằng hành động, dù sao tôi cũng không thể tin đại tiểu thư!”

Bạc Dạ Bạch cũng là đàn ông cực kỳ khó đối phó, Trì Vi nhất thời luống cuống, không nghĩ ra cách để kéo dài thời gian.

Nhìn phản ứng của cô, ánh mắt Bạc Da Bạch càng thêm sâu, vô vị vén mái tóc dài đang che khuất khuôn mặt trước ngực cô, “Đại tiểu thư, đây là cơ hội cuối cùng của cô, cô không chịu nắm lấy, thật đáng tiếc, cuộc thương lượng lần này xem như thất bại...”

Trì Vi gẩn người, liền nghĩ đến mục đích cuối cùng của mình, vội vã giải thích: “Lão sư, chúng ta cùng đến vũ hội rồi hẵng tính tiếp...”

“Điều này không quan trọng.”

Đối với lời giải thích của cô, Bạc Dạ Bạch vốn dĩ không thèm để ý.

Tiếp theo, bàn tay đặt trên người cô, cách một lớp áo lông buông ra, khiến Trì Vi không khỏi thấy nhức nhối, cảm giác rất đau đớn, mi mắt cũng nhíu lại.

“Đại tiểu thư, cô không phải là một đứa trẻ, không thể nào xem chuyện bao dưỡng đàn ông như một trò đùa! Nếu cô thật sự muốn bao dưỡng tôi, không muốn ở cùng vị hôn phu của mình...tôi nhất định sẽ hết sức hợp tác.”

Bạc Dạ Bạch lạnh nhạt nói, trên người tỏa ra phong thái ép buộc, khiến Trì Vi không khỏi cảm thấy kinh sợ.

“Lão sư...Thật sự không phải vậy...”

Trì Vi chột dạ phủ nhận, đồng thời vội vã cản lại ý đồ của người đàn ông, tuyệt đối không để hắn chạm vào bản thân.

Người đàn ông ở bên trên, góc nhìn khác nhau, Bạc Dạ Bạch hoàn toàn có thể nhìn thấy cô đang cố sức ngăn cản, liền trở tay nắm lấy vai cô, xoay người cô lại, khiến cô hoàn toàn nằm trên giường.

Sau đó, Bạc Dạ Bạch đặt tay lên lưng cô, từng chút một vòng qua eo, tiếp tục sờ soạng bắp đùi bên trong của cô: “Tôi đã nhiều lần nhắc nhở cô, đừng tiếp tục tiếp cận tôi, tại sao Đại tiểu thư đều bỏ ngoài tai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.