Bỗng dưng tiếng đàn piano dừng lại, trên mặt Trì An tuy đã thoa thuốc nhưng vẫn mơ hồ đau.
Thấy vậy, Diệp Tố Chi lo lắng con gái nhất thời kích động, gây ra chuyện sai trái, không khỏi nhíu mày khuyên: “ An An, ta không phải đã nói rồi sao …”
“ Đã nói phải bình tĩnh, tốt nhất biết thân biết phận, không nên trêu chọc Trì Vi!”
Trì An nhàn nhạt cắt ngang, nói lại lời nói từ lâu đã khắc ghi tận đáy lòng.
Dứt lời, cô nhắm mắt lại, nhớ về dáng dấp vênh váo của Trì Vi: “ Thế nhưng từ xưa đến nay, mẹ con ta không nợ gì Trì Vi, cô ấy không muốn làm chị của con làm sao con dám đồng ý làm em.”
“ An An con biết rõ mà, tính cách của Trì Vi …”
“ Tính khí không tốt.”
Trì An mỉm cười tiếp tục cắt lời mẹ, hàng lông mày dịu dàng mà cũng thật gần gũi: “ Chị ấy tính khí không được, liền có thể độc ác đẩy mẹ xuống lầu, hại người sinh non rồi vô sinh! Chị ta tính khí không được nên con luôn phải nhường nhìn, bỏ qua tất cả mọi chuyện! Nàng tính khí không được nên có thể tùy ý chửi đánh con, phá hoại tất cả những gì con thích …”
Bước chân vào nhà họ Trì sáu năm, Trì Vi vẫn không ngừng nhắm vào cô.
Mình thích con búp bê này oa oa, Trì Vi cướp lấy và ném đi mất.
Mình rất thích bức tranh Quốc Họa, Trì Vi lại trực tiếp xé đi.
Mình thích nuôi dưỡng con mèo nhỏ, Trì Vi lại đưa nó đi.
....
Mọi việc cứ như vậy, từng việc từng sự kiện một, cùng là con gái nhà họ Trì, Trì Vi là ngôi sao rực rỡ, còn mình chỉ là vết nhơ nhác thấp kém!
Nguyên nhân sao, chỉ có một, chính là xuất thân của mình, mẹ mình là người thứ ba chen chân …
Mà bản thân, lại là con gái của kẻ thứ ba! “
Nhìn con gái gầy gò, mái tóc đen mực dài tới eo, vài sợi xõa ra trước ngực, tăng thêm mấy phần điềm tĩnh, nhẹ nhàng, duyên dáng.
Hàng mi mắt Diệp Tố Chi buông xuống, che khuất tất cả tâm tình, âm thanh dịu nhẹ: “ An An, xin lỗi, ta biết con khổ. Là ta sai, đều là ta sai, là ta liên lụy đến An An …
Nhìn dáng dấp mẹ mình, con mắt Trì An hiện ra ngấn nước, nhẹ dạ an ủi: “” Mẹ, người không cần lo lắng, chuyện Trì Vi bị người ta bỏ thuốc không phải do con làm. “”
“” Thật sự. “”
Diệp Tố Chi tâm trạng buông xuống, xác nhận lại lần nữa.
Trì An gật đầu, chăm chú nhìn lại một lần: “” Hừm, thật sự. “”
“ Vậy thì tốt rồi …””
Lần này Diệp Tố Chi coi như cũng hoàn toàn yên tâm, vỗ về con gái, chân thành nói tiếp: “” Mẹ hi vọng An An làm người lương thiện, trong sạch. An An, con biết không. Con là niềm kiêu ngạo to lớn nhất của mẹ, còn Trì Vi thì không như vậy! Con bé bẩm sinh đã tính khí nóng nảy, con đừng học tập, sẽ không người đàn ông nào thích cả …”
Trì An im lặng,để mẹ mình nói tiếp.
“ An An con nhẫn nhịn nhiều một chút, nhiều nhất chừng hai năm nữa, ta sẽ để cha con lựa chọn cho con một mối hôn sự, sau đó mặt mày rạng rỡ gả đi. Chẳng qua ta muốn xem Trì Vi, dường như đồng ý Hoắc Đình Thâm, nói không chừng sắp được gả đi, con không cần phải chịu khổ nữa …”
Diệp Tố Chi chậm rãi phân tích như thế, trên mặt nụ cười khẽ hiện lên.
“ Cũng may danh tiếng Trì Vi có chút kém cạnh, thế nên không ảnh hưởng tới con! Ngược lại những người phụ nữ nổi tiếng không ưa Trì Vi sẽ không ngừng hỏi thăm con. Đến lúc đó, ít nhiều cũng có những chàng trai danh giá ta đều mặc sức cho con lựa chọn …”
Dù sao nhà họ Trì cũng không có con trai, chỉ có hai đứa con gái, cưới ai cũng có tác dụng như nhau
Nếu như Trì Vi xinh đẹp,quyến rũ nhưng vì chuyện đính hôn mà danh tiếng mất sạch sành sanh khi trời vừa sang, không nửa người tới cửa cầu hôn.
Con gái của bà coi như nhan sắc không kịp nhưng thắng ở tài hoa vô song, lại dịu dàng có lễ độ, bao nhiêu người mong mà không được.
Trì An lẳng lặng nghe, bỗng dưng ngón tay đập vào chiếc đàn piano, thuận miệng nói: “ Mẹ, người có nghĩ tới hay không, hai lần đính hôn trước Trì Vi không chút lưu luyến, trực tiếp đứng ra hủy hôn.
Bây giờ vừa đến con trai trưởng nhà họ Hoắc chị ấy không chỉ không lùi mà còn phải cố ý gả …”
Nghe vậy Diệp Tố Chi ngẩn ra, không hiểu rõ ý con gái, rất nhanh nói lại: “ Nhưng chuyện của con bé và chúng ta không liên quan đến nhau.”
Trì An đầu tiên im lặng, cầm lấy bản nhạc Thành phố của bầu trời, hững hờ nhìn một chút.
Một lúc sau cô mới tiếp tục nhàn nhạt mở miệng: “ Chị ấy rất kiêu ngạo, bây giờ bỏ đi tôn nghiêm của mình. Như vậy chỉ có thể chứng minh một điều …”
Diệp Tố Chi không rõ vì sao, theo bản năng nói tiếp: “ Chứng minh cái gì..”