Editor: Waveliterature Vietnam
Trong xe, đôi nam nữ đang dính chặt lấy nhau, tình ái đang từng chút từng chút dâng trào.
Cho đến khi gần sáng, người đàn ông mới miễn cưỡng dừng lại, rời khỏi người cô gái.
Lần hoan ái này thật lâu, từ buổi tối đến tận đêm khuya, không thể nói ra hết dài lâu.
Bạc Dạ Bạch kiêu ngạo nhìn cô gái từ lâu đã bủn rủn cả người, nằm cuộn mình ở chiếc ghế sau, cô đang ngủ một cách nặng nề.
Mở đèn xe lên, nhìn cô gái đang trong giấc mộng, hàng lông mi còn ngấn ước, một bộ dạng trông như vờ vịt.
Nhớ đến lúc trước, cô gào khóc, giãy dụa, khiêu khích, Bạc Dạ Bạch đưa tay mò mẫm, lau đi dòng nước mắt ấy.
Đang quan sát bất chợt nhìn thấy vài vết roi trên người, trên tay cũng có một vết trói cùng với vệt máu.
Vết máu đã khô cạn, hiện rõ trên làn da thịt trắng ngần thực sự rất chói mắt.
Cuối cùng Bạc Dạ Bạch hạ xuống một ánh mắt lưu luyến, nhìn vào ngực rồi eo cô, nơi có những vết thương năm xưa, ước chừng dài bằng nửa ngón tay, hình như đã bị cái gì cắt trúng.
Sau khi quan sát anh ta lấy quần áo che người cô lại rồi chậm rãi bước xuống xe.
Trải qua một hồi vui sướng, bầu trời đêm mưa nhỏ vẫn không ngừng rời, xung quanh hoàn toàn trống trải và gió lạnh vẫn không ngừng rơi xuống.
“Khặc khục…”
Bạc Dạ Bạch lấy tay che miệng, ho khan mấy lần, sau đó đổ ra một viên thuốc rồi nuốt ngược vào trong.
Chuyện phát sinh tối nay, anh ta đã cố gắng khống chế không ít.
Từ khi cùng cô phát sinh quan hệ, chung quy hắn…Đã mất kiểm soát.
Cứ cho là tình ái sắc dục dễ làm người ta say đắm… Nhưng những năm qua, hắn chưa bao giờ có mưu đồ gì, vẫn quen khắc chế bản thân.
Nhưng rõ ràng, một lần rồi dừng lại, phía sau không nhịn được, bất đắc dĩ nhìn cô gái làm thêm lần hai như là bị ma nhập.
Đôi mắt nhạt dần đi, Bạc Dạ Bạch bắt đầu lấy lại lý trí rồi liên lạc với Cung Tu.
Ngay từ khi hoan ái đã thấy điện thoại di động sáng lên một lần, chỉ là chưa hề bắt máy.
Bây giờ mới tiện gọi lại, ở bên kia đầu tiên đã nghe thấy Cung Tu chất vấn: “Bạch, anh chọn người rồi, đáng ra phải giữ lại chứ.”
Chắc chắn, có thể bước vào Xuân Giang Thu Dạ để cho khách lựa chọn thì hiển nhiên đều là những cô gái trong trắng.
Cô gái sườn xám kia là do chính tay Bạc Dạ Bạch lựa chọn rồi tự mình mang đi… Không ngờ chỉ trong chớp mắt, cô ta đã muốn trở về trong này, yếu ớt khóc lóc van xin.
Có thể Cung Tu không biết, nhưng trong lòng, bản thân biết rất rõ.
Chắc chắn cô ta phải làm gì đó sai trái, nếu không với thân phận của mình, căn bản Bạc Dạ Bạch sẽ không hề tính toán!
Vì vậy Bạc Dạ Bạch không hề lưu tình, quyết định tìm người xử lý cô ta, giao cho một tên bảo vệ, hủy bỏ hợp đồng, bây giờ người đã rời đi.
“Người ở tầng 9, có từng xử trí.”
Đốí với Bạc Dạ Bạch mà nói, cô ta chẳng hề để lại chút ấn tượng nào nên chỉ trả lời then chốt cho Cung Tu nghe.
“Anh nói là… Trì đại tiểu thư kém chút nữa bị làm nhục.”
Đột nhiên nghe Bạc Dạ Bạch hỏi, nếu như Cung Tu không có hiểu biết thì đúng là không thể bắt kịp tâm tư.
Bất chợt anh ta thấp giọng hỏi: “Bạch, anh định xử trí như thế nào.”
Chớp hàng lông mi nguội lạnh, nghĩ về những vết roi trên người Trì Vi, anh ta nói một lời định đoạt sinh tử: “Đưa vào ngục giam, giam ở nhà giam của những tên trọng tội, quãng đời còn lại không được tự do.”
Cung Tu không khỏi kinh ngạc, kiểu xử phạt này người ngoài nghe thì có vẻ như không có gì khó.
Nhưng trên thực tế, nhà tù của những tên phạm tội nặng đó chính là cả ngày quấy rầy sinh sự, người bình thường bước vào, không chết thì cũng bị thương.
Vì lẽ đó, chưa cần ra tay, tên Qúy Thiên Trạch kia cũng sẽ bị phế bỏ.
Sau một khắc, đầu óc Cung Tu như có một vầng sáng lóe lên: Tứ ca, nói thật là, trước đây… Không phải anh không cứu Trì Vi, mà là đã tính toán chắc chắn tôi sẽ ra tay, đúng không. Thế nhưng nếu như tối nay tôi ra tay nhưng không cứu…”
“Cô ấy là Trì Vi, anh sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Lời còn chưa dứt Bạc Dạ Bạch đã hững hờ cắt ngang, từng câu từng chữ cực kỳ chắc chắn.
Nhất thời Cung Tu im lặng, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Nếu như khi ấy tôi không có ở đó…”
“Không có anh, tôi tự có cách.”
Vẫn là giọng điệu ấy, một chút anh ta cũng không muốn giải thích cho cặn kẽ.
Cả người Cung Tu như bừng tỉnh ngay: “Đúng là cho dù anh đứng trong bóng tối theo dõi, chuyện cứu Trì Vi dễ như ăn cháo. Chỉ là không hiểu tại sao anh phải làm vậy. Đến tột cùng anh có mưu đồ gì à!”