Editor: Waveliterature Vietnam
Nhân viên tạp vụ nhận ra được thân phận của Trì Vi nên không chần chờ chút nào, quay về phía Hoắc Lan Tây truyền đạt mệnh lệnh: “Vị tiểu thư này, mời cô rời khỏi du thuyền!”
“ Trì Vi, ngươi không chỉ không xin lỗi ta, ngược lại còn đuổi ta đi. Ngươi có biết hay làm như vậy hậu quả sẽ ra sao không!”
Mặt Hoắc Lan Tây sưng lên, một chút cũng không thể duy trì nổi lý trí, gắt gao trừng mắt nhìn Trì Vi, vẻ mặt hiện rõ sự giận dữ.
Nhìn thấy Hoắc Lan Tây chậm chạp không chịu phối hợp, e sợ nếu tiếp tục như thế sẽ lại trêu ngươi Trì Vi nổi giận, không biết chuyện nghiêm trọng gì sẽ xảy ra.
Lập tức liền có bảo vệ tiến lên, hai bên trái phải cầm lấy tay Hoắc Lan Tây, mạnh mẽ kéo cô ra ngoài du thuyền.
Với chuyện đang xảy ra Hoắc Lan Tây thân thể vật lộn, giãy dụa không ngừng, giọng nói gây huyên náo: “Nếu như anh tôi biết được, cô đối xử với tôi như vậy nhất định sẽ không cưới cô! Trì Vi, đồ cái phụ độc ác, đừng hòng bước chân vào Hoắc gia…”
Vẻ mặt Trì Vi vẫn rất bình tĩnh nhìn Hoắc Lan Tây bị kéo ra ngoài, những câu nhục mạ kia, một chút cũng không thèm để ý.
Khuôn mặt õng ẹo của Hoắc Lan Tây vẫn không ngừng kêu la: “Trì Vi, tôi sẽ không tha thứ cho cô!
Nếu ngày sau cô có quỳ xuống xin lỗi thì tôi vẫn sẽ không tha thứ cho cô…”
Bỗng dưng sự bình tĩnh trên khuôn mặt Trì Vi biến mất, phất tay ra hiệu cho bảo vệ tạm thời dừng lại.
“ Trì Vi, bây giờ cô mới hối hận. Tôi cho cô biết, chậm rồi! Chờ đi, ngay lập tức ta sẽ nói cho ca ca biết …”
Hoắc Lan Tây trừng mắt nhìn cô gái đứng trước mặt mình, mang theo sự thù hận hạ xuống một câu như vậy.
Ở khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên Trì Vi cúi người, cầm lấy mái tóc dài của Hoắc Lan Tây, kéo tời gần mặt cô.
Trong khi khuôn mặt Hoắc Lan Tây tái nhợt đi vì đâu thì vẻ mặt Trì Vi vẫn rất lạnh lùng, chỉ có hai người nghe thấy: “Hoắc Lan Tây cô, làm chuyện bỏ thuốc với ta, hủy hoại một đời trong sạch, vậy mà không người nào biết, ngươi… Đắc ý lắm sao.”
Nghe vậy, những lời nhục mạ trong miệng Hoắc Lan Tây tự động ngưng lại, như là bị nhét một đống bông vào, không nói thêm được gì.
Nhất thời bị Trì Vi nói đến sự thật này, cô không kịp phản ứng, khuôn mặt lộ ra một vẻ khiếp sợ.
Tại sao… Trì Vi biết chuyện này. Chuyện bỏ thuốc, cô làm như “áo tiên không thấy vết chỉ khâu”, không ai tra ra được mà!
Vì lẽ đó, làm sao Trì Vi có khả năng biết rõ!
Vừa mới nghĩ như thế Hoắc Lan Tây lại trơ mắt ra nhìn cô, đôi mắt tinh anh đầy khinh thường mà cũng đầy nực cười: “ Ha, sẽ không tha thứ cho ta, cô có hiểu mình đang nói gì không.”
Trì Vi nói, mệt mỏi buông mái tóc dài của Hoắc Lan Tây, trong nháy mắt đứng dậy, chốt hạ một lời: “
Người vĩnh viễn sẽ không tha thứ, là ta!”
Nói xong, Trì Vi khẽ nâng cằm, ra hiệu cho bảo vệ tiếp tục lôi ra ngoài.
Hoắc Lan Tây bị bảo vệ kéo ra ngoài, liếc mắt về sau thấy Trì Vi đang rút khăn tay ra, lau chùi lòng bàn tay, giống như đang phủi đi những thứ dơ bẩn.
Nhưng, sự dơ bẩn đó, không phải là thứ gì khác mà chính là mình.
Đối diện với du thuyền này có rất nhiều du thuyền dự phòng khác, Hoắc Lan Tây ngơ ngác bị người ta bỏ vào du thuyền nhỏ, sau đó đuổi lên trên bờ.
Trước khi rời đi khỏi cô ta nghe có người đang đứng trên du thuyền nói chuyện chê cười: “Chà chà, đắc tội ai không biết lại đắc tội với Trì đại tiểu thư, đúng là không cân nhắc giá trị bản thân! Cô ấy là thân phận công chúa, ngươi là gì mà dám gây chuyện?”
Trên biển, gió lạnh thấu xương.
Thổi tới người Hoắc Lan Tây, vừa lạnh vừa đau đớn, trong lòng thì cảm giác nhục nhã đang lan rộng.
Bỗng dưng Hoắc Lan Tây nghĩ đến điều gì đó, run rẩy lấy điện thoại ra, không chút chậm trễ nào bấm gọi cho Hoắc Đình Thâm.
Coi như biết được bản thân chính là chủ mưu của chuyện bỏ thuốc, vậy thì sao. Căn bản Trì Vi không hề có chứng cứ!
Trong nháy mắt điện thoại được kết nối với đầu bên kia, Hoắc Lan Tây cố ý khóc lớn: “Ca… Anh phải làm chủ cho em a…”
…
“ Lão sư, tôi dìu anh lên lầu nghỉ ngơi.”
Mạnh tay đuổi Hoắc Lan Tây, không để ý tới những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, Trì Vi trở lại trước người Bạc Dạ Bạch.
Sự thật, cô muốn có được Hoắc Đình Thâm, điều này chưa bao giờ thay đổi!
Nhưng mà, Hoắc Gia cùng Trì Gia kết làm thông gia, lợi nhiều hơn hại, nói cách khác … Hoắc gia không hề ngốc, chỉ có nâng niu cô, nhưng không đắc tội gì thì cô không phải chịu đựng ánh mắt nhà họ Hoắc!
Còn chưa nói tới Hoắc Lan Tây, trên danh nghĩa là em chồng, lại làm chuyện bỏ thuốc xấu xa, lấy tư cách gì mà nhục mạ, uy hiếp mình.
“ Lão sư, người anh không còn chút sức lực nào? Có cần gọi bác sĩ không…”
Trì Vi thu lại những tâm tư của mình, lo lắng hỏi Bạc Dạ Bạch, đồng thời đỡ anh ta lên lầu nghỉ ngơi.
Bạc Dạ Bạch im lặng bỗng nắm lấy cánh tay cô, trở tay đem đặt lên góc tường, giọng nói nhẹ nhàng và ôn hòa: “Có đại tiểu thư ở đây, tôi không cần bác sĩ.”