Editor: Waveliterature Vietnam
“Việc kết hôn của hai nhà Trì, Hoắc, coi như là Hoắc Gia ham trèo cao, ai ngờ… Ngay đêm đính hôn, Hoắc Đình Thâm đã bỏ lại Trì đại tiểu thư, mang theo mối tình đầu rời đi! Với tính nết của đại tiểu thư thì việc trực tiếp từ hôn rất dễ dàng, không cần phải làm thiệt mình. Nhưng ngược lại, nghe nói Hoắc Đình Thâm lại một lòng muốn từ hôn, Trì đại tiểu thư kiên quyết không đồng ý, không phải yêu tha thiết thì là cái gì.”
Cung Tu giải thích cặn kẽ, trong lòng cũng có chút do dự bất định.
Tiện đà anh ta đưa ra mấu chốt quan trọng của vấn đề: “Bây giờ Trì Vi và Hoắc Đình Thâm vẫn là vợ chồng chưa cưới. Tứ ca, anh coi trọng Trì Vi như vậy. Chẳng phải là người thứ ba sao.”
Nói xong nhất thời Cung Tu im lặng.
Tứ ca của hắn, đứng ở trên cao như một vị Trích Tiên không nhiễm chút bụi hồng trần. Trong nháy mắt đột nhiên rơi xuống phàm trần, nếu như thế thì danh không chính nói không thuận!
Đúng là cuộc đời vô thường, có bao nhiêu người xứng đáng hơn, cuối cùng lại một mực… Coi trọng một thiên kim Trì Gia đã mất hết tên tuổi từ lâu.
So với Cung Tu, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch vẫn rất lạnh lùng, không hề có chút dao động nào.
Chỉ là anh ta lại mở tài liệu ra một lần nữa, nhìn vào những dòng chữ.
Cũng chính vào năm mười ba tuổi, Trì Vi gặp gỡ Hoắc Đình Thâm, từ đó hai người bắt đầu tiếp xúc.
Từ trong chiếc điện thoại di động bên tay phát giọng nói quỷ quái vốn có của Cung Tu: “Hoắc Đình Thâm ưu tú hơn người, anh ra thường chăm sóc Trì Vi, gần như nhìn Trì Vi lớn lên. Hai người che chở nhau như huynh muội. Vậy mà không nghĩ tới, Trì đại tiểu thư lại có chút đền ân trả oán...”
Nói tới đây, dường như Cung Tu có cảm giác rất thú vị, đột nhiên trở giọng: “Ba năm về trước, vào trước đêm Hoắc Đình Thâm tốt nghiệp, họ đã bàn tới chuyện yêu đương. Ai ngờ Trì đại tiểu thư nhất quyết không buông, buộc mối tình đầu của hắn phải ra nước ngoài. Tính ra lúc đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vì quá yêu thích Hoắc Đình Thâm mà đố kị ghen ghét! Chỉ không biết là tại sao cô lại đính hôn thêm một lần nữa, rồi cuối cũng vẫn là cùng Hoắc Đình Thâm…”
Nghe xong, ánh mắt Bạc Dạ Bạch có hơi thu lại, trông không khác nào một ngọn núi tuyết cao xa, tách biệt hoàn toàn với thế gian vô tình này.
Đột nhiên trong đầu lóe lên cái gì đó.
Như lời Cung Tu nói, Trì Vi yêu Hoắc Đình Thâm đến mức ép buộc mối tình đầu của anh ta xuất ngoại.
Nhưng tại sao lại đính hôn thêm một lần nữa rồi mới đến Hoắc Đình Thâm, làm vậy chẳng phải danh tiếng của cô sẽ bị hao tổn thêm sao.
Những lời đồn nhảm đó, rõ ràng không có lửa mà lại có khói, hầu như toàn là tin đồn bậy… Nhưng chỉ có anh ta mới biết rõ, cô trong sạch như thế nào!
Cô lấy thân phận thiên kim Trì Gia để làm biện pháp áp chế, ngăn cảnh danh tiếng bị hủy hoại, không phải sao.
Từ ban đầu, Bạc Dạ Bạch dĩ nhiên đã đoán ra, Trì Vi chính là đang từng bước dung túng, tự hủy hoại thanh danh của chính mình.
Trì Vi không phải người ngu xuẩn, lại có chút tự cao, làm ra việc tai hại này… Kế hoạch của cô là cái gì đây.
Tại sao... Cho đến lần thứ ba, cô mới đính hôn cùng với con trai trưởng nhà họ Hoắc.
“Ha.”
Bỗng dưng Bạc Dạ Bạch khẽ cười, một nụ cười mang theo không ít trào phúng.
Hay là, đáp án chưa bao giờ quá khó đoán, chỉ là… nó có chút hoang đường!
Hoắc Đình Thâm đối với Trì Vi… Chỉ là tình huynh muội thôi sao?
Trì Vi muốn gả cho anh ta, nên dùng cách gì.
Biện pháp tốt nhất đó chính là lợi dụng tình cảm nhiều năm, tranh thủ sự đồng cảm từ đối phương. Như là, Trì Vi tự hủy diệt thanh danh của chính mình, khiến Hoắc Đình Thâm mềm lòng, từ đó đồng ý việc kết hôn.
Ngu xuẩn mà lại không chừa thủ đoạn nào.
“Đáng tiếc là, ngay từ đầu Hoắc Đình Thâm không hề yêu Trì Vi, anh ta vẫn luôn một lòng hướng về người yêu cũ! Chưa kể còn vắng mặt ở lễ đính hôn rồi làm Lê Tuyết Tâm mang thai…”
Câu nói này của Cung Tu làm cho hàng lông mi của Bạc Dạ Bạch tự nhiên buông xuống.
Một lúc sau anh ta hững hờ hỏi: “Đứa bé của Lê Tuyết Tâm… còn chứ.”
“Hiện tại là như vậy, chẳng qua nếu hôn sự của hai nhà Hoắc, Trì vẫn tiếp tục thì một là cô ta phải bỏ đứa bé đi, hoặc nếu sinh ra thì… cũng là con riêng!”
Nói đến đây giọng điệu Cung Tu như càng lúc càng đầy trào phúng.
“Trong Hoắc Gia, mẹ Hoắc Đình Thâm là chủ, bà ta luôn muốn dựa vào Trì Gia để trèo cao mà không thèm để ý đến danh tiếng. Chỉ là dù không để ý nhưng nếu Trì đại tiểu thư ngày càng làm mất lòng thì e là không ai bảo vệ được.”
Phải biết rằng, tuy bà Hoắc không thèm để ý đến danh tiếng Trì Vi nhưng chắc chắn sẽ không chịu nổi sự chê trách của người ngoài thêm nữa.
Nếu danh tiếng của cô ngày càng kém đi, nếu tiếp tục như vậy. E là dù Trì Viễn có muốn cũng không thể che chở nổi cho con gái mình.
“Bạch, trong lòng Trì Vi đã có người khác, anh hãy từ bỏ đi…”
“Không ai bảo vệ được cô ấy, thì để tôi.”