Editor: Waveliterature Vietnam
Lúc này, Qúy Thiên Trạch dường như đã hiểu ý ở ngoài lời, nhìn Cung Tu mang chiếc mặt nạ đầy bí ẩn: “Ngươi là… Tu Gia.”
Từ lâu đã nghe đồn, chủ nhân của Xuân Giang Thu Dạ là một nhân vật có lai lịch bí ẩn khó đoán.
Cho dù lai ai tìm hiểu đi chăng nữa thì cũng không thể tìm được chỗ dựa sau lưng, chỉ biết người này hay mang mặt nạ và được tôn xưng là “Tu Gia.”
Đối với lời nói của Qúy Thiên Trạch, Cung Tu không hề muốn trả lời, anh ta nhấc chân quay về phía giữa hai chân của anh ta, giẫm một cái.
“A!”
Ngay lập tức, Qúy Thiên Trạch hét lên thảm thiết, mặt tái mét, ôm đũng quần lăn qua lăn lại.
“Qúy Thiếu. Ha, dám dở trò bỏ thuốc đại tiểu thư Trì Gia, còn ra sức cưỡng ép, đúng là đồ có mắt như mù!”
Cung Tu nói chuyện lạnh lùng đến mức tận cùng, nhìn chằm chằm vào Qúy Thiên Trạch như là chờ xem một con vật chết.
Trì đại tiểu thư.
Đầu óc Quý Thiên Trạch trở nên mơ hồ, thêm cả bị cơn đau tác động nên cả người không được tỉnh táo.
Đột nhiên ở phía sau, sống lưng của hắn lạnh toát.
Nếu như cả chủ nhân của Xuân Giang Thu Dạ cũng thừa nhận cô gái này là Trì Vi, thì chẳng phải …
Điều khi nãy cô ta nói là sự thật sao!
Lẽ nào, cô ta đúng là Trì đại tiểu thư!
Nhận ra điều này, Qúy Thiên Trạch vừa nằm như một tên bại liệt ở dưới đất, trong lòng thấp thỏm lo âu, sự hung hăng bạo tàn từ lâu cũng đã biến mất rồi.
Không quan tâm sự thật này dọa chết Qúy Thiên Trạch ra sao, Cung Tu đi đến ghế sô pha, thử hỏi: “Trì đại tiểu thư, cô có ổn không.”
Nằm cuộn mình trên ghế nhìn Cung Tu chậm rãi bước vào, Trì Vi mới dần hoàn hồn.
Chỉ là đầu óc cô hỗn loạn, chỉ thiếu chút nữa thôi, Qúy Thiên Trạch đã làm nhục bản thân mình…Hóa ra, Bạc Dạ Bạch đã thay đổi ý định, để Cung Tu quay lại đây cứu cô.
Chỉ khi bản thân cầu xin và bị từ chối, hắn mới bằng lòng dành cho cô một chút sự bố thí.
Trong lòng Trì Vi lạnh run, mặc dù được cứu sống nhưng cũng không hề sống sót hoàn toàn sau tai nạn này.
“Trì đại tiểu thư, bây giờ cô cần bác sĩ, tôi…”
“Là hắn… để anh đến cứu tôi sao.”
Cung Tu còn chưa kịp nói xong thì Trì Vi đã cắt ngang, chậm rãi đứng dậy, mặc lại quần áo ngổn ngang trên người.
Nghe xong, nhất thời Cung Tu yên lặng, nhìn cô rồi sau đó nói sự thật: “Không phải.”
Trong nháy mắt, thân thể Trì Vi cứng đờ, cô chỉ cảm thấy có một sự tuyệt vọng vô tận tràn từ trong lòng ra, rồi sau đó ngẩng đầu, đôi mắt sáng ánh lên như không vẫn không tin:“ Không phải hắn…
Để anh đến đây cứu tôi thật sao.”
Làm sao không phải hắn. Làm sao có khả năng đó!
Trì Vi cắn môi, lảo đảo đứng dậy, nhìm chằm chằm vào Cung Tu: “Không phải anh ta thì tại sao anh lại cứu tôi. Có phải là… Anh ta đã thay đổi chủ ý nhưng không muốn tôi biết nên anh mới phủ nhận, đúng không?”
Câu hỏi cuối cùng của cô dường như chẳng thể che giấu nổi niềm hy vọng mong manh thấp kém đó.
Nhất thời Cung Tu không biết trả lời ra sao, đặc biệt là dưới ánh mắt chằm chằm của cô, vẫn cảm thấy… Nếu như nói sự thật, thì đó là một sự đả kích rất tàn nhẫn!
Từ lúc trước, khi Trì Vi chạy lên xin cầu cứu, anh ta đã muốn ra tay giúp đỡ.
Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với cô nhưng dù sao đi chăng nữa, cô cũng là thiên kim Trì Gia, không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Hơn nữa đây cũng là địa bàn của bản thân, cho dù chấp nhận một số giao dịch ngầm thì cũng nên xuất phát từ sự tình nguyện của người ta chứ không phải hạng ép mua ép bán!
Dần dà anh ta không nhúng tay vào cũng chính là để quan sát phản ứng của Bạc Dạ Bạch ra sao.
Ai ngờ, lòng dạ độc ác nổi lên, thật không thể đoán trước được.
Và xem tình hình này, nếu như bản thân đến chậm một bước thì hậu quả thật khó lường.
“Thật sự… Không phải anh ta.”
Dù cho Cung Tu im lặng thì Trì Vi vẫn có khả năng nhìn ra vì cô đâu phải kẻ ngu.
Nhưng bất chợt thuốc phát huy tác dụng cô không thể đứng vững nữa mà ngã nhào về phía sau, nản lòng thoái chí mà nói: “Bạc Dạ Bạch, anh so với trong tưởng tượng của tôi… Còn tàn nhẫn hơn!”