Đang nói chuyện hai người đột nhiên ôm lấy nhau, ở nơi tia sáng lờ mờ kia, Trì Vi có thể thấy họ đang tìm mò đối phương, trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh.
“ Ừm … Anh à … Thanh Thu vẫn còn ở đây … Chúng ta về phòng rồi làm tiếp …”
Diếp Tố Chi không chịu nổi nói, âm thanh mập mờ bất ổn.
“ Cô ấy không phải đang hôn mê sao, sợ cái gì. Vả lại có tỉnh táo, bản thân dơ bẩn như vậy, lấy tư cách gì mà quản ta...”
Trong giọng nói của Trì Viễn có sự căm ghét sâu sắc.
“ Huống hồ, ngay trước mặt cô ta không phải em thấy kích thích hơn sao. A Chi, nhanh lên, cho ta một chút …”
Vừa nói ông ấy vừa kéo Diệp Tố Chi tiến vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Do dự vài giây, Diệp Tố Chi vẫn đồng ý, e thẹn giục: “ Vậy thì nhanh lên một chút, đừng để Thanh Thu bắt gặp …”
“ Nhanh. Nếu như ta nhanh, em làm sao có thể thỏa mãn! “
Âm thanh ve vãn của đôi nam nữ truyền đến một cách đứt quãng.
Có lẽ là còn kiêng dè mẹ cô nên bọn họ không mở đèn, chỉ để cửa như vậy.
Nhưng mà, đây là gian phòng của mẹ cô, bà ấy còn nằm thoi thóp ở đây!
Tân mắt chứng kiến bọn họ ôm hôn nhiệt tình thành tiếng như vậy, Trì Vi trợn tròn mắt không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy muốn đuổi bọn họ ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này lại có người giữ chặt tay Trì Vi lại.
Là Bạch Thanh Thu đột nhiên tỉnh lại đúng lúc này.
Trì Vi ngẩn người, nghiêng đầu về phía Bạch Thanh Thu, nghẹn ngào: “ Mẹ …”
Những lời chưa nói trong nháy mắt ngưng lại nơi cổ họng vì Bạch Thanh Thu đã đặt tay lên miệng Trì Vi, làm cho cô không cách nào mở miệng nữa.
Ở phía trước nơi hai con người kia đang vụng trộm cơ bản không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Ầm ầm..”
Trong lúc hoảng hốt, ngoài cửa sổ tiếng sấm chớp đùng đùng, tiếng mưa rơi càng lúc càng to.
Tia chớp xẹt qua, thỉnh thoảng rọi sáng cảnh tượng đang diễn ra bên trong.
Trì Vi cuộn mình ở góc cửa, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tàn úa của mẹ mình, nơi đáy mắt đầy tuyệt vọng, từng nhịp tim nhói lên.
Cùng lúc này Trì Viễn vẫn áp sát vaò Diệp Tố Chi, “ Đùng đùng đùng..“. Vẫn va vào nhau liên tục.
Tình cờ, còn nghe Diệp Tố Chi gợi tình duyên dáng nói to: “ Nhẹ chút … Anh à … Thật thoải mái …”
Trì Vi cảm thấy thật đau lòng, khổ sở, căm ghét, nhưng … Cô biết, so sánh với mình, trong lòng mẹ cô từng khúc ruột nhất định như đang chảy máu!
Đối với sự vụng trộm này, cô không muốn xem, cũng càng không muốn nghe.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trì Vi nhận ra mẹ mình đang ở thời kì cuối của bệnh AIDS, bàn tay khô khốc sần sùi kia đột nhiên đặt trên đỉnh đầu cô, gần như bắt buộc, cô phải ngước nhìn.
Thậm chí bà ấy còn với tới chỗ Trì Vi, giọng nói yếu ớt: “ Vi Vi, mở mắt ra, nhìn bọn họ thật kỹ …”
Trì Vi lắc đầu một cái, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, thể hiện sự từ chối.
“ Vi Vi, con gái ta, hãy nghe lời...”
Có lẽ là do giọng nói của mẹ cô quá mức bi thương nên cuối cùng cũng mở mắt ra xem.
Lại một tia chớp xẹt qua, Diệp Tố Chi đã nằm nhoài trên tường,Trì Viễn ở ngay phía sau, không ngừng nhún người.
Diệp Tố Chi nghiêng đầu, dáng dấp sung sướng tột độ, miệng vẫn luôn kêu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, máu trên mặt Trì Vi như rút hết, chỉ còn lại màu trắng xám, đôi mắt sáng trở nên mờ nhòa mà lại trống rỗng.
Nước mắt tự nhiên rơi xuống, ướt nhẹp hai gò má.
Buồn nôn, thật là ghê tởm, cô chỉ muốn ói ra, chỉ là mẹ cô đã che miệng cô lại, chỉ yên lặng mà nhẫn nhịn.
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng hai người phía trước cũng dừng lại.
Trì Viễn ôm Diếp Tố Chi đi ra ngoài, thấp giọng ve vãn: “ A Chi, sinh cho ta con trai, nhé? “
Sau đó, Diệp Tố Chi nũng nịu đáp lại: “ Hừm, Hàng ca, em đồng ý.”
Từ đầu đến cuối, bọn họ chưa từng đến trước giường, hỏi han mẹ cô, dù chỉ là một chút.
Tất nhiên, cũng có thể là vì chột dạ, dù ra cũng đã làm ra chuyện đồi bại như vậy!
“ Oành..”
Cửa phòng đóng lại một cái, tất cả trở về yên tĩnh.
Trì Vi ngồi xuống chỗ đó, trong đầu từng hình ảnh đột nhiên xuất hiện, tất cả đều là cảnh tượng khi nãy, cổ họng buồn nôn, không nhịn được sự ghê tởm này.
“ Khặc khục …”
Tiếp đó, cô nghe tiếng ho khan dữ dội của mẹ mình, liền vội vã đến xem, nghe mẹ cô nói: “ Vi Vi, nhìn rõ ràng chưa? Nhớ kỹ, mãi mãi nhớ kỹ, không được phép quên …”