Trì Vi nhàn nhạt hỏi, chỉ cảm thấy trái tim không còn cảm giác đau đơn, để lại vô vàn chỗ trống.
Sau đó, cô nhìn vẻ măt cứng đờ của Diệp Tố Chi, có chút gật gù không tự nhiên.
“ Nếu, hai người tình cảm không tệ, bây giờ mẹ tôi ở nơi chín suối chắc chắn rất cô quạnh … Chi bằng, hãy để đứa con trong bụng bà, xuống bầu bạn cùng bà ấy đi! “
Nói xong câu này, Trì Vi bỗng dưng dừng bước, bỏ qua sự nâng đỡ của Diệp Tố Chi.
Sau đó, hướng về cầu thang, đẩy thân thể Diệp Tố Chi xuống một cái.
“ A..”
Ngay sau đó, cô không chút chớp mắt, nhìn Diệp Tố Chi đàng gào rít lên, lăn trên từng bậc cầu thang, cho đến khi đã ở dưới mặt đất.
Khoảnh khắc đó, Trì Vi rất muốn bật cười, dù cho bản thân đang mặc một bộ đồ tang màu trắng.
“ Đùng..”
Rất nhanh, khuôn mặt cô gặp bị một cái tát đánh trúng, cảm giác đau đớn đang lan ra khắp mặt.
Không quan tâm, Trì Vi chỉ biết bị bàn tay ấy đánh cho đau đớn thì so với việc Diệp Tố Chi sinh non không là cái gì cả.
Vì lẽ đó, cô vẫn cười, cười mỉm, cười to, cười điên dại … Cười cho đến khi nước mắt tự nhiên chảy ra, không có cách nào ngăn lại.
“ Súc sinh, ngươi làm cái gì vậy! “
Bên tai cô, Trì Viễn tức đến muốn nổ phổi, vội vã chạy xuống lầu ôm Diệp Tố Chi.
Cũng ngay lúc này, không ít khách khứa tụ lại một chỗ, nhìn cảnh này chỉ chỉ chỏ chỏ.
Chỉ thấy giữa hai chân Diệp Tố Chi chảy ra rất nhiều máu tươi, dữ tợn và chói mắt.
Từ đó, danh tiếng “ Độc ác “ của đại tiểu thư Trì gia lan truyền khắp muôn nơi.
Máu của người sẩy thai, sáng loáng nơi đáy mắt Trì Vi, cùng với máu phun ra từ miệng mẹ mình, từng điểm từng điểm trùng hợp, trở thành nỗi ác mộng không thể tan trong cuộc đời cô!
Sau đó không lâu, Trì Vi mới phát hiện, bản thân mình bắt đầu có định kiến với đàn ông.
Mỗi khi tới gần đàn ông, cô không làm chủ được, hình ảnh của cha mình cùng Diệp Tố Chi vụng trộm làm cô buồn nôn mỗi khi nhớ đến.
Tình trạng này, rõ ràng không bình thường, nên đi đến bệnh viện kiểm tra.
Cuối cùng cô được chuẩn đoán, mắc chứng rối loạn tình dục, thông thường hay gọi là “ Lãnh cảm “!
…
“ Mẹ … Đừng chết …”
Tỉnh giấc, Trì Vi ngồi dậy ngay lập tức, cảm giác trái tim nhảy lên dữ dội, có lẽ là do bị sốt nên có rất nhiều mồ hôi trên trán.
Nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời có chút lờ mờ, khoảng chừng như chạng vạng.
Trì Vi lấy lại bình tĩnh sau đó mới đặt chân xuống giường đứng dậy.
Mới sinh bệnh ba ngày, vẫn chưa khỏi hẳn, Trì Vi cảm thấy rất khó chịu, nghĩ đến việc gặp bác sĩ và kê thuốc để uống.
Nghĩ như vậy, Trì Vi cố đi ra ngoài với thân thể suy yếu, vừa muốn dặn dò người hầu.
Ngay lúc này nghe được ở phòng bên cạnh, một giọng nữ xa lạ phát ra: “ An An, tôi đã nói, cô làm sao từ chối tất cả, trường học nhiều người ưu tú như vậy không cần cân nhắc, sớm muộn sẽ có người trong lòng a …”
Trì Vi dựa vào vách tường, trán đau âm ỉ, nghe được câu nói đó chỉ cảm thấy thật nhạt nhẽo.
“ An An, trong lòng cô có phải đã có một cây bút bí ẩn nào đó. Đã rất nhiều lần tôi nhìn thấy, cô cùng người đó thông tin...”
Một giọng nữ xa lạ khác tò mò hỏi một câu.
“ Không phải chứ An An, cô quê mùa vậy, nay còn viết thư tình sao! Thời hiện đại này sao không trực tiếp gọi điện thoại, hẹn người ta gặp mặt a …”
“ Đừng đoán bây, không phải là thư tình.”
Trì An vẫn điềm tĩnh, hờ hững, không thấy trong giọng nói có một sự ngượng ngùng nào, rõ ràng là thiếu nữ hoài xuân, vừa mới biết yêu.
“ Các cô không hiểu, anh ấy không giống những người đàn ông khác …”
Trì An giải thích như vậy, không che giấu chút vui sướng của bản thân.
“ An An, chúng tôi không cần cô giải thích, chỉ muốn biết là … cô có thích người ta hay không.”
Nghe những lời đối thoại như vậy, Trì Vi cảm giác quá ồn ào, có chút buồn bực mất tập trung.
Chẳng qua cũng có chút hiếu kỳ, người Trì An yêu, có hình dáng ra sao.
Trì An là đứa con ngoài giá thú, cho đến khi mẹ cô từ trần, Diệp Tố Chi mới gả vào Trì Gia, cô mới được danh chính ngôn thuận.
Bây giờ hai người cùng ở chung dưới một mái nhà ròng rã sáu năm, cô không hiểu rõ nhưng không cách nào phủ nhận.
Bên ngoài đều đồn đại, kế muội của mình thông minh, tài hoa, thanh cao.
Vì lẽ đó, đàn ông bình thường chắc chắn Trì An không hề coi trọng … Nếu như, cô thật sự chân thành, chắc chắn người kia không tầm thường!
***