“Trì An, cô thật là tốt bụng!”
Nhìn nội dung bức thư, sắc mặt Trì Vi trầm xuống, thân thể tỏa ra sát khí.
Bức thư này có khả năng được viết lúc trước khi đính hôn!
Ha, cô đối với Bạc Dạ Bạch, vẫn là có gì nói đấy a!
Đúng, Hoắc Đình Thâm không yêu cô, điều này chẳng có cách nào để phủ nhận... Thế nhưng Tình cảm lại là một chuyện khác, là đối phương tự nguyện lựa chọn, sao cô lại phải đi.
Dĩ nhiên cũng phải nói rằng, cuộc đời cô... Tràn ngập sự ích kỷ quay cuồng.!
Trì Vi càng xem càng thấy tức giận, loại tư không đầu không cuối này, người ngoài nhìn vào, liền nghĩ cô là chị hai ác độc trong truyện cổ tích còn Trì An là nàng Lọ Lem nhận mọi sự ức hiếp!
Thực tế, tuy rằng có lúc, cô cũng nhắm vào Trì An nhằm trả thù Diệp Tố Chi.
Thế nhưng, việc lớn nhà họ Trì, Trì An trên có Diệp Tố Chi yêu thương hết mực, dưới có Trì Viễn một lòng chở che, còn nhận được sự yêu thích, mến mộ của mọi người, quả thực xứng với danh xưng
“Cô gái tốt” bấy lâu nay.
Trái lại với bản thân, Trì Vi càng không muốn nghĩ.
Từ ngày mẹ mất, quan hệ giữa cô và Trì Viễn ngày càng xấu đi... Bây giờ, chỉ có cách gả cho Hoắc Đình Thâm, không màng đến danh tiếng bị phỉ báng, chỉ có thể lấy danh phận “Tiểu thư nhà họ Trì“.
Trì Vi luôn tự dặn mình, không để ý đến những chuyện này, nhưng đối với bức thư của Trì An viết, cô không có cách nào đáp trả được.
Mặc dù biết rõ, cô luôn muốn có được Hoắc Đình Thâm, vậy mà vẫn cố ý làm khó dễ... Kết cục, cô bị bức cả trinh tiết, việc kết hôn cũng vì thế mà rơi vào bế tắc.
Tiếc rằng, điều mà Trì An không mảy may nghĩ tới, người đàn ông cướp đi trinh tiết của cô lại chính là “Đại ca ca” a!
Nén sự kích động muốn xé bức thư xuống, Trì Vi đặt bức thư về chỗ cũ, liếc nhìn đống thư nằm chồng chất.
Mở ra xem, rất ít chữ bên trong.
(An An, lỗi không phải của cô, sinh nhật vui vẻ.)
Chữ viết hoàn toàn không giống, để lộ ra hơi thở mạnh mẽ, phóng khoáng, dạt dào, rõ ràng là được viết từ tay Bạc Dạ Bạch!
Nếu như thế, lỗi không phải của Trì An, không lẽ là cô sao?
Trì Vi trong lòng đầy tức giận, cô thức xiết chặt bức thư trong tay, khiến cho mảnh giấy nhàu nát, không còn giữ vẻ phẳng phiu như trước.
“Đại tiểu thư, cô đang làm gì vậy.”
Đúng lúc này, cửa phòng tắm bật mở, Bạc Dạ Bạch từ bên trong bước ra.
Khi khoảng cách chỉ còn trong gang tấc, hắn nhìn về phía trước giường, một cô gái đang khoác trên mình chiếc áo sơ mi của hắn, chỉ che được đến bắp chân, chẳng thể giấu nổi dáng người đầy quyến rũ.
Bên ngoài trời đêm đang mưa, phòng ngủ, giường, cả vẻ non nớt sợ sệt của cô gái, mọi điều kiện đều hội tụ đầy đủ.
Có lẽ là vì trời sinh bản tính lạnh lùng, hoặc cũng có thể bởi sức khỏe suy nhược, Bạc Dạ Bạch cũng chưa từng muốn chiếm đoạt người con gái nào...Chỉ là ma xui quỷ khiến, hắn lại gặp phải cô gái bị bỏ thuốc này rồi hai người phát sinh quan hệ.
Thế nhưng, vào đúng lúc này, hắn chỉ nhìn ngắm cô gái một chút, thân thể cũng đã tràn ngập lửa nóng, dần dần mất đi sự khống chế.
“Không có gì, vữa nãy ta không cẩn thận, làm bẩn bức thư này. Chỉ lo, liệu lão sư có trách ta?”
Trì Vi cười nhạt, như chẳng hề để tâm, tùy ý giơ lên một bức thư.
Thuận tay, mang theo vẻ hờ hững, cô vo mảnh giấy thành một cục: “Lão sư cứ trách ta cũng được, tâm thư này coi như là bỏ đi! Xem ra, lão sư chỉ còn cách viết lại một lần nữa thôi...”
Nói hết lời, Trì Vi tiện tay ném mảnh giấy đã vo tròn vào thùng rác.
Thấy cảnh đó, đôi mắt Bạc Dạ Bạch ngưng lại, ánh mắt thêm vẻ mịt mờ sắc lạnh.
Đối với cô gái đã viết bức thư, hắn chưa từng có suy nghĩ muốn điều tra thân phận, chỉ là trải qua sáu năm, thói quen này vẫn tồn tại.
Mỗi tháng, cô gái này đều đặn viết thư, hắn cũng chỉ tùy ý xem qua, rất ý khi hồi âm... Tháng sau là sinh nhật cô gái ấy, cũng là lần đầu tiên muốn viết một phong thư hồi đáp.
Đối với tiệc sinh nhật, mặc dù người ta đã ở trung tâm thành phố, tuy chỉ là gặp mặt một lần, nhưng không hẳn là không thể.
Suy cho cùng, đây cũng là lần cuối.
Nhìn vẻ trầm mặc im lặng của người đàn ông trước mặt, đôi mắt sáng như sao của Trì Vi bỗng buông xuống, thuận miệng hỏi: “Lão sư, anh có người trong lòng sao?”
Trì An một lòng viết thư trong sáu năm, nếu là đàn ông thì hơn nửa trên thế giới này đã cảm động, điều này nàng cần nghe câu trả lời rõ ràng một chút.
Trong lòng Bạc Dạ Bạch, phải xem Trì An có thể tồn tại hay không, rồi mới có thể quyết định có nên tiếp tục bao dưỡng không.
Nếu như Trì An chỉ là đơn phương thầm thương, cô tất nhiên không màng tới, tiếp tục bao dưỡng, dùng sự đả kích mạnh mẽ nhất khiến cho cô ta nhục nhã, giành về mình phần thắng!
Thế nhưng, cô chỉ sợ, Bạc Dạ Bạch lại một lòng thích Trì An, hai người tình nguyện thích nhau.
Trì Vi cảm thấy vô vị, phá hoại tình cảm người khác không có chút ý nghĩa...Có nên ngừng tay hay không!
Ánh mắt anh ta hướng về bức thư của Trì An, rõ ràng đã có người mở ra.
Tiếp theo, Bạc Dạ Bạch bình tĩnh mở miệng; “Đại tiểu thư, cô nghĩ ta tin sao”
“Lẽ nào, người viết thư là bạn gái của lão sư sao”