Editor: Waveliterature Vietnam
Tiếng nói Bạc Dạ Bạch hơi trầm xuống, mang theo sự ham muốn đi thẳng vào tai Trì Vi, làm trái tim cô co rụt lại.
Ngay sau đó, cô liền muốn mở miệng chống cự nhưng anh ta lại cúi người một lần nữa, hôn vào bờ môi làm cho âm thanh không phát ra được!
Vì bên trong xe không hề mở đèn nên trước mắt là một vùng đen tối, tất cả các giác quan như được huy động, cô cảm giác được nhiệt độ cơ thể như không ngừng tăng lên và mặt đỏ tim đập hỗn loạn.
Trong lúc giãy dụa, Trì Vi lại còn cảm nhận được, chiếc áo sơ mi khi nãy cô mới mặc lại bị Bạc Dạ Bạch xé toạc một lần nữa rồi cởi ra một cách gấp gáp.
Da thịt cô trần trụi, dù khí ấm vây quanh nhưng vẫn run lên bần bật.
Rồi sau đó, đôi môi anh ta thăm dò dần xuống, hôn một cách mổ như chim, mang theo một chút vỗ về, áp sát vào cổ, chiếc xương quai xanh trắng như tuyết.
“Đừng… Mau dừng lại! Bạc Dạ Bạch, anh không được…”
Tuy rằng thân thể có nhu cầu nhưng trong lòng Trì Vi không thể nào tiếp nhận được.
Nhất là khi Vi Vi nhớ đến những chuyện đó, trong lòng sản sinh phản cảm, giây phút này, cô cảm thấy rất khinh thường sự lợi dụng của anh ta!
“Bị tôi chạm vào, rất oan ức sao.”
Nhận ra sự bất đắc dĩ của cô, Bạc Dạ Bạch thấp giọng hỏi, vẫn đè sát mà chưa từng buông Trì Vi ra một tí nào.
Việc đã đến nước này Trì Vi không rảnh mà vòng vo, gắng gượng một lúc rồi lạnh lùng nói: “Không phải là oan ức, là buồn nôn! Anh chạm vào, tôi cảm thấy rất buồn nôn…”
“Như vậy sao…”
Đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, giọng nói hiện ra mấy phần hời hợt, rồi như nhớ tới điều gì đó nhẹ nhàng nói: “Từ lúc ở Xuân Giang Thu Dạ, cũng chính đại tiểu thư nói… Bị tôi làm nhục là chuyện đáng buồn nôn nhất của cô, đúng không?”
Một chữ cuối được nhấn mạnh, thật khiến người ta phải chú ý.
Trì Vi ngẩn ra, không hiểu sao có cảm giác kinh hoảng tột độ, cắn môi rồi đáp: “ Nếu phải thì làm sao. Đó là sự thật!”
“Ha, sự thật sao.”
Ngay lập tức Bạc Dạ Bạch cười khẽ, trong cái không gian nhỏ hẹp này đúng là làm người ta rét run.
“Đại tiểu thư cũng thật là trẻ con, đến bây giờ mà vẫn cho rằng… lần đầu tiên trong đời của cô, là do tôi ép buộc.”
Vừa thở dài ngao ngán vừa buông tay cô ra, tiện tay nắm lấy hộp đồ rồi mở ra.
Trì Vi chăm chú quan sát, sau khi hộp được mở ra, anh ta có lấy ra trong hộp một vật gì đó… Căn bản cô cũng không đoán được, chỉ là nếu suy nghĩ về tình cảnh của hai người ở hiện tại, cũng không khó đoán mò.
“Bạc Dạ Bạch, ngươi đúng là đồ… Cầm thú!”
Mặc dù đã đoán ra nhưng Trì Vi vẫn không thể nào tin được, tiếng nói đầy giận dữ và xấu hổ, không khỏi oán hận mà trách mắng.
Thân thể cô không ngừng lắc lắc để tách ra nhưng đôi chân dài của anh ta đã ép hai đầu gối cô, không thể động đậy thêm một chút nào!
“Đại tiểu thư, đừng có lộn xộn, không phải… cô nên chịu tội sao.”
Trì Vi bừng tỉnh, vì cô không chịu phối hợp mà đột nhiên anh ta tăng thêm sắc dục, vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chính bản thân.
Nhưng đôi mắt Bạc Dạ Bạch lại như sâu hơn, mờ mịt và hắc ám đầy nguy hiểm tiến tới giữa hai chân cô mở miệng nhắc nhở.
“Lạch cạch.”
Cũng trong lúc đó dường như Trì Vi nghe được tiếng dây lưng mở ra, mang theo đồ vật trong hộp tiến lại gần mình.
Suy cho cùng, trước nay Trì Vi vẫn chưa từng sợ sệt, nghiêng đầu tránh những cái hôn mổ vào cổ của anh ta, cả người kịch liệt: “Bạc Dạ Bạch, anh có biết… Đây là hành vi phạm tội không!”
“Trì Vi.”
Bỗng dưng Bạc Dạ Bạch gọi tên cô.
Hai chữ ngắn gọn, đẹp đẽ mà cũng rất sáng sủa.
“Cô luôn mồm luôn miệng nói tôi ép buộc cô. Như vậy, cô có biết… Cái “ép buộc” đó thật sự là gì không.”