Editor: Waveliterature Vietnam
Nghe xong Bạc Dạ Bạch lại thấy phí công, đôi mắt vẫn hoàn toàn yên tĩnh và vẻ mặt cũng chẳng có chút lay động nào.
Thấy vậy Trì Vi chỉ cảm thấy trái tim mình như rơi vào vực sâu:“Bạc Dạ Bạch, hiện tại tôi bị người ta bỏ thuốc, nếu anh không cứu tôi… thực sự tôi sẽ bị làm nhục!”
Cuối cùng cũng nghe được hai chữ “Làm nhục”, anh ta hơi nghiêng đầu dành cho cô một sự phản ứng bất ngờ: “Đại tiểu thư, cô không thấy quen thuộc sao?”
“Cái gì.”
Trì Vi ngơ ngác hỏi ngược lại, trong cơ thể hai loại thuốc đang tồn tại hòa trộn vào nhau làm đôi mắt cô ửng đỏ đầy mệt mỏi và nhìn cực kỳ bất lực.
Ngay sau đó Bạc Dạ Bạch hơi cúi người, áp sát vào tai cô: “Lần thứ nhất của đại tiểu thư, cũng là bị người ta bỏ thuốc, thân thể lúc đó cũng như bây giờ. Sau đó không phải cô nói tôi làm nhục cô sao…”
Ngừng nói một chút, phản ứng không buồn cũng chẳng vui, giống như anh ta chỉ đang thuật lại một câu chuyện quá đỗi bình thường: “Bây giờ thứ đại tiểu thư cần là đàn ông, cho dù đối phương có ép buộc đi chăng nữa thì chẳng phải cô cũng được thỏa mãn sao.”
“Bạc Dạ Bạch, hai chuyện này không giống nhau.”
Từng chữ của anh ta như đâm thẳng vào lòng cô, thân thể Trì Vi mỗi lúc một yếu đi, ngay cả giọng nói phản bác lúc này cũng cho thấy cô đang dần vô lực.
Quan sát khuôn mặt sắc sảo của cô, ánh mắt Bạc Dạ Bạch bắt đầu trở nên lo lắng, tiện đó hỏi ngược lại: “Chỗ nào không giống nhau.”
Ngay sau đó vì cánh tay Trì Vi còn nắm lấy tay Bạc Dạ Bạch nên tiện tay anh ta đẩy những ngón tay cô ra một cái: “Suy cho cùng thì trong mắt đại tiểu thư, tôi và đối phương đều là ép buộc, lại có cái gì mà không giống.”
Nhìn thấy hắn quyết tâm cự tuyệt không để cho cô lối thoát, từng ngón tay miễn cưỡng buông ra, tia hy vọng mong manh ấy như mất đi ngay trong phút chốc.
Nhưng cuối cùng cô vẫn vội vã đưa tay, nắm lại một góc áo của anh ta.
Trong phút chốc đầu óc Trì Vi trở nên hỗn độn, chung quy cô vẫn là một cô gái bình thường nên chắc chắn sẽ cảm thấy sợ sệt, luống cuống và có cả tuyệt vọng.
“Lão sư…”
Trì Vi nhẹ nhàng gọi tên anh ta, lần này không phải là ngậm ngùi nức nở nữa mà nước mắt đã tràn ra từ đôi mắt sáng kia, còn bờ môi cô có một dòng máu tươi tuôn ra: “Coi như là tôi cầu xin anh, có được hay không. Xin anh, cứu tôi, tôi rất sợ…”
Nói đến đây nước mắt vẫn không ngừng chảy trên khuôn mặt trắng bệch xám xịt của cô, và rồi có một âm thanh khẽ run lên: “Lão sư, tôi thật sự rất sợ! Tôi xin anh, đừng vô tình với tôi như vậy…”
Nhìn cảnh này đứng ở bên cạnh Cung Tu cảm giác nếu cứ để như vậy sẽ không ổn nên không chờ Bạc Dạ Bạch tỏ thái độ liền can thiệp một chút: “Bạch, nếu không…”
“Làm sao, tại sao anh muốn xen vào cô ta.”
Căn bản, Cung Tu muốn nói rằng, nếu đã gặp sự tình như vậy cho dù có không muốn gặp lại thì cũng nên vì sự quen biết một thời gian mà cứu giúp, không nên thấy chết mà không cứu.
Cuối cùng anh ta vừa mới mở miệng thì Bạc Dạ Bạch đã cắt ngang.
Chỉ trong nháy mắt Cung Tu nhận ra ngay được, ánh mắt của anh ta, không phải là sự lạnh lùng bình thường, thật khiến người khác tò mò.
“Trì Vi.”
Ngay sau đó Bạc Dạ Bạch hững hờ gọi tên cô, tiếng nói không có một chút cảm tình nào.
“Chuyện của chính mình thì nên tự mình giải quyết, đừng đem hy vọng ký thác vào người khác. Từ lâu cô đã không còn là một đứa bé, nên nói được làm được, trả giá cho sự đánh đổi của cô!”
Xong một lời Bạc Dạ Bạch cũng không thèm nhìn lại Trì Vi dù chỉ một chút, đã vậy còn chậm rãi dắt tay cô gái kia đi về phía sau. Những ngón tay của Trì Vi đang nắm ở góc áo anh ta theo đó mà cũng tự động bứt ra, nhất thời thân thể không giữ vững được kém chút nữa ngã nhào xuống đất.
Theo bản năng cô lại muốn bước lên chạm vào người anh ta.
Lúc này Phó đạo diễn Lâm xác định được rằng có vẻ người kia sẽ không nhúng tay vào chuyện này nên hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Các ngươi nhanh chân lên, dẫn người trở về, đừng để cho Quý Thiếu phải nóng lòng chờ!”