Editor: Waveliterature Vietnam
“Vũ hội của Lệ Gia mà chúng ta may mắn được tham gia được tổ chức trên một chiếc du thuyền lớn, ở đây có thể nhìn thấy không ít thiên kim danh giá, cùng với diễn viên Trì Vị Vãn…”
Cuối tuần vừa qua, khi Trì Vi vừa bước vào phòng học đã thấy Khương Quả Quả mặt mày hớn hở đứng trên bàn về câu chuyện ở tiệc khiêu vũ của Lệ Gia.
“ Quan trọng hơn là còn có Trì đại tiểu thư, cô ấy rất tốt bụng, cả người toát ra khí chất mạnh mẽ, giúp tôi đối phó với Cung tam tiểu thư…”
Có ba bốn năm nhóm đứng xung quanh cô ta, trông có vẻ rất náo nhiệt.
Trì Vi: “…”
Liên quan đến chuyện này, kỳ thực thì là mức độ bạn học nên Trì Vi mới nhúng tay vào.
Cung Trân Trân dùng tiền mua “Nữ hoàng Hoa hồng” giả, cố ý gài bẫy để Khương Quả Quả làm vỡ… Loại thủ đoạn vu oan giáng họa này, từ lâu cô đã chẳng lạ lùng gì!
Đặc biệt là ở cái học viện điện ảnh này, người người ai cũng đều muốn nổi danh, trong khi số lượng buổi thử vai lại có hạn, tất nhiên tranh chấp từng cái một sẽ gây ra rách đầu chảy máu… Bình thường người ta nhìn vào cứ tưởng chị em tốt nhưng lén lút trở tay đâm nhau một dao thì vô số kể.
Hàn Phương thấy Trì Vi xuất hiện, đôi mắt như xẹt qua một tia điện, ngay lập tức đứng dậy to giọng phụ họa thêm một câu: “Ô, Khương Quả Quả, cô thật là có năng lực, có thể khiến cho Trì tiểu thư ra tay giúp đỡ! Thật đáng tiếc quá, đúng là cùng tên mà không giống mệnh, Trì đại tiểu thư nhà người ta trời sinh đã ở trên cao, không giống như người nào đó, sinh ra chỉ nằm trên đất bùn…”
Khương Đường Đường nghe thấy em gái quê mùa, cục mịch của mình khoe khoang nên cảm thất rất mất mặt, đang định mở miệng ngăn cản.
Nhưng đột nhiên bây giờ nghe Hàn Phương chen mồm vô thì cô hiểu rõ ràng cô ta đang châm chích Trì Vi!
Ngẩng đầu lên, quả nhiên là Trì Vi đang bước đến.
Nếu như là trước đây thì có tin một chút.
Nhưng bây giờ cô đã biết thân phận thực sự của Trì Vi nên nhìn lại ánh mắt của Hàn Phương, ánh mắt chỉ hiện lên sự khinh bỉ.
Đột nhiên cô tò mò, không biết bị Hàn Phương kia khiêu khích, đem ra làm trò cười thì trong lòng Trì Vi có cảm giác ra sao.
Trì Vi không có chút cảm xúc nào, thậm chí một chút cũng không hề để ý tới Hàn Phương, tự mình đi đến và ngồi xuống một chỗ trống.
Khương Qủa Qủa nhìn thấy Trì Vi mới nghĩ là là mình nói chuyện hình như có chút phóng đại, không khỏi ngượng ngùng nở nụ cười: “Đếm ngược số một, cô tới rồi sao!”
“Khương Qủa Qủa, không phải cô vừa khoe khoang bản thân mình đã được tiếp xúc với Trì đại tiểu thư sao? Bây giờ nói lại xem, cô ấy với lại hoa khôi của hệ chúng ta ngoài cái trùng tên họ thì có khác nhau chỗ nào không.”
Thấy Trì Vi không thèm để ý đến sự tồn tại của bản thân, Hàn Phương vẫn không từ bỏ ý định nói chuyện.
Nhất thời không để ý, Khương Qủa Qủa nhìn ánh mắt của cô xem mình như một kẻ ngốc nghếch, sau đó vui vẻ đáp: “Khác biệt là cả hai đều xinh đẹp, tao nhã, cao quý nhưng…”
“Được rồi!”
Khuôn mặt của Hàn Phương tối sầm đi, nghĩ lại những điều cô ta muốn nghe không phải như thế này bèn mệt mỏi châm biếm một câu: “Thật là không có đầu óc, cô suy nghĩ một chút đi, người ta cành vàng lá ngọc, người bình thường có là gì mà đem ra so sánh!”
Bất chợt nghĩ đến điều gì đó nên Hàn Phương liền thoáng nhìn sang Trì Vi.
Sau đó thay vì tiếp tục đâm chọt cô thì cô ta lại yên lặng trở về chỗ ngồi của mình.
“Cô ta rời đi rồi. Tôi còn tưởng cô ta lại muốn bám lấy làm phiền chúng ta!”
Khương Qủa Qủa vẫn không hiểu được vấn đề nên liền nhỏ giọng nói một câu.
“Trì Vi không để ý đâu, tự cô ấy đóng vai này, đã vô vị không nói, mà lại còn bị người khác ngang nhiên chế giễu…”
Vẫn là Khương Đường Đường sáng suốt nên nói ra một câu suy đoán như vậy.
Tiếp đó, cô nhìn về Trì Vi đang ở phía trước, chăm chú dặn dò một lời: “ Chẳng qua cô ta, tâm tư có chút mưu mô… Trì Vi, cô nên cẩn trọng một chút!”
Cứ việc thể hiện sự thân thiện của mình đối với Trì Vi, như vậy cũng không ai nghĩ là đang giả bộ…
Dù sao ở tiệc khiêu vũ ngày hôm đó, nếu như Trì Vi không ra tay thì cô không tưởng tượng nổi sau đó kết cục sẽ ra sao!
Trì Vi chỉ đáp lại bằng một cái cười nhạt.
Chớp mắt đã tới gần trưa, sau khi bài giảng kết thúc, Phó hiệu trưởng liền đưa một người đàn ông trung niên tiến vào lớp học.
“Các bạn học, người đang đứng bên cạnh tôi chính là đạo diễn danh tiếng Phó Lâm, bây giờ anh ấy đang làm một bộ phim lớn, cần một vài người để đảm nhiệm vai phụ nên đã tự mình đến đây để tổ chức buổi thử vai chọn người!”
Ngay khi thầy phó hiệu trưởng giới thiệu xong thì lớp học lập tức sôi nổi và ồn ào lên.
Trong giới đạo diễn, tuy rằng Phó Lâm không phải là người giỏi nhất nhưng cũng không phải là không có chút tiếng tăm nào… Điều quan trọng nằm ở chỗ, nếu như có được một vai diễn từ ông thì nói thẳng chính là có thể ngang nhiên bước chân vào làng giải trí.
Tiếp đó, đạo diễn Phó Lâm vẫn giữ thái độ nghiêm nghị, đứng trên bục giảng nói vài câu then chốt, về người nhận vai nữ phụ, ông ấy muốn xem mặt mũi, khí chất và kỹ năng diễn xuất ra sao.
Ngay sau đó, ở trong một căn phòng từng cô gái một đi vào để anh ta từ từ lựa chọn.
Gần như tất cả các nữ sinh đều bị từ chối, có không ít người lúc trở về đã khóc lóc.
Dường như đã đến giây phút của Trì Vi, với khuôn mặt bình tĩnh, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả.
“Gọi người có tên Trì Vi.”
Ngay khi Trì Vi bước vào, ánh mắt của Phó Lâm lập tức sáng rực lên.
Trì Vi phải gật đầu thừa nhận, mỗi lần cô đi thử vai đều giành được những ấn tượng tốt.
Chỉ tiếc, kỹ năng diễn xuất đúng là khiếm khuyết của cô nên muốn qua ải cũng không hề dễ dàng.
Nhưng bất ngờ là sau khi hỏi Trì Vi xong, Phó Lâm không nói thử thách gì mà chỉ chớp mắt một cái, tỏ thái độ ưng ý Trì Vi trong mấy phút.
Trì Vi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy phản cảm, giống như tên này chính là một con rắn độc, cố tình nhìn chằm chằm và gây ảo giác cho cô!