Bạc Dạ Bạch mập mờ nói chuyện, giọng điệu lẳng lơ, đôi mắt trong veo nhàn nhạt như sương mù ngưng lại, hiện lên những ngôi sao như bị phá nát.
Tiếp theo hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy bờ môi mỏng của cô gái liền muốn chậm rãi hôn lên.
Cơ thể Trì Vi cứng đờ, hai tay đã bị hắn cầm lên đỉnh đầu, hai chân lại bị đè ép, hoàn toàn không có cách nào chống cự.
Thấy người đàn ông nghiêng người áp sát, cơ thể Trì Vi không hề ngăn cản nhưng trong lòng hoàn toàn căm ghét, hoảng sợ, luống cuống.
Từng đó năm cô chưa bao giờ bị nhốt trong vòng tay của người đàn ông nào khác nhưng gặp hắn cô đã bị đối xử rất bất lịch sự!
Nhìn thấy khuôn mặt anh ta không ngừng phóng to trước mặt, xen lẫn mùi Lãnh Hương nức mũi…
Bỗng dưng Trì Vi giận dữ và xấu hổ nhắm mắt lại, gắng gượng lên tiếng nhắc nhở: “ Bạc Dạ Bạch, không được phép chạm vào ta! Tránh xa ra một chút…”
“Bạc Dạ Bạch, anh đối xử với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận…”
“Bạc Dạ Bạch, ngươi chính là loại mặt người lòng thú, loại cặn bã, vô liêm sỉ, tiểu nhân…”
…
“Ha.”
Trì Vi thẹn quá thành giận, không ngừng quát lớn vào mặt anh ta.
Đột nhiên Bạc Dạ Bạch cười khẽ một cái, khiến trái tim không khỏi run lên.
“Bạc Dạ Bạch, ngươi...”
“Đại tiểu thư còn trẻ, thật là nghĩ nhiều.”
Vừa muốn mở miệng Bạc Dạ Bạch đã lạnh lùng cắt ngang.
Ngay lập tức, Trì Vi cảm thấy người đàn ông đã buông hai tay của mình ra, chân dài kia cũng rời đi, cảm giác ngột ngạt nhanh chóng tan biến, cuối cùng cũng tự do trở lại.
Trong tưởng tượng nụ hôn bất lịch sự của hắn đã chạm vào môi cô.
Trì Vi ngẩn ra, liếc nhìn đôi môi, cố một mở mắt ra một lần nữa.
Ngay lập tức đã thấy con mắt lặng yên của Bạc Dạ Bạch, nhất thời có chút nghi ngờ: “Anh… Không chạm vào tôi.”
Vừa dứt lời, Trì Vi lập tức nhau mày.
Không không không, bản thân đang hỏi cái gì vậy. Thật giống như khát vọng đàn ông mạnh mẽ!
“Tôi chạm, cô sợ sệt. Tôi không động vào, tiểu thư đây thất vọng sao.”
Bạc Dạ Bạch thuận miệng hỏi lại, hàng lông mày mảnh nhẹ nhàng.
Nhất thời Trì Vi nghẹn họng, căm giận trừng mắt nhìn người đàn ông: “Anh … Tôi không thất vọng! Coi như có chút tự biết mình…”
Nhìn thấy phản ứng của cô gái, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói: “Đại tiểu thư, tôi không có ham mê mạnh mẽ. Lần trước là cô chủ động cầu giúp, tôi gọi là biết thời biết thế…”
Nghe vậy không hiểu sao Trì Vi cảm thấy trống rỗng, chột dạ thốt lên: “Cái gì cầu xin! Tôi là bị người ta bỏ thuốc, lý trí không tỉnh táo...”
“Chẳng qua lý lẽ của cô đây không thuyết phục được.”
Bạc Dạ Bạch lại bình tĩnh một chút, nhất trời khiến Trì Vi câm nín không trả lời được.
Sau đó Trì Vi trơ mắt nhìn người đàn ông đi tới ngăn tủ, lấy ra một bao lá trà để pha.
Không thể phủ nhận hành động pha trà của hắn, nhẹ nhàng mà lại đẹp mắt, hành động như nước chảy mây trôi, làm người ta thật thích thú.
Rất nhanh Bạc Dạ Bạch rót một chén trà xanh, nhìn cô gái cách đó không xe, trên tay nhấc lên: “Đại tiểu thư, mời cô dùng trà.”
Thấy vậy,sau vài phút chần chừ Trì Vi thẳng tắp lưng, giữ bình tĩnh tiến bước.
Đỡ lấy nước chè xanh Trì Vi vô ý nhìn thấy đường gân màu xanh nhạt trên mu bàn tay anh ta, các đầu ngón tay thật ấm áp.
Hóa ra anh ta không chỉ có khuôn mặt đẹp đẽ và vô song, mà ngay cả đôi bàn tay trắng cũng giống như vậy, mảnh khảnh, như ngọc, không thể nói lên hết được cái đẹp của nó.
Trì Vi nhìn nhìn, yên lặng uống nước chè.
“Này, anh pha cái trà gì. Thật là đắng và khó uống…”
Ngay lập tức khuôn mặt nhỏ của cô nhíu lại, đầu lưỡi duỗi ra, giọng nói không chút che giấu sự ghét bỏ.
Thấy đầu lưỡi tròn của cô gái, Bạc Dạ Bạch đôi mắt tối lại, nhìn ánh mắt, lời ít mà ý giải thích nhiều: “Đại tiểu thư ăn mặc đơn sơ, trên người có chút lạnh lẽo. Trà thảo dược có thể làm ấm lá lách và dạ dày…”
Nghe xong lời giải thích của anh ta, Trì Vi có cảm giác không nói ra lời.
Kì thực cô mặc một chiếc áo mỏng, còn ở ngoài phòng học chờ một tiết giảng của hắn, không khỏi có chút đông cứng… Bây giờ, cầm chén trà nóng trong tay, cảm thấy thật ấm áp, không lạnh thấu xương như khi nãy.
Vì lẽ đó, anh ta pha trà thảo dược cho mình, là tiện tay… hay có ý lấy lòng.