Trì An nhìn thẳng Trì Vi, vẫn chăm chú nói.
Nghe những lời này, bàn tay đánh người của Trì Vi giữ thật lâu ở giữa không trung, không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, Trì Vi cười khẩy một cái: “ Trì An, được lắm, cô giỏi lắm! Tôi vẫn nghĩ làm sao cô có thể chịu nổi, mãi vẫn chưa có phản công. Hóa ra là đang ở chỗ này chờ tôi! Cô nói đúng, quan hệ của cô vào tôi, đã được định sẵn là kẻ thù cả đời …”
Trì Vi nói, buộc mình chậm rãi buông tay xuống, không quay về phía Trì An mà ra tay.
“ Ván cờ này, ta thủ đoạn không cao minh như cô, ta thua … Không sao, tôi nhận! Chỉ là Trì An cô, hãy nhớ cho kỹ, chuyện này chính cô tự mình làm, tuyệt đối đừng hối hận..”
Dứt lời, ánh mắt Trì Vi xẹt qua bức tranh, cùng với những quyển sách trên bàn, cười mỉm muốn xác thực.
Giây phút này cô thực sự muốn biết.
Một ngày nào đó, khi Trì An rõ chân tướng mọi chuyện, có hay không … hối hận đây?
Để phản công bản thân mình, cô nhất thời gây xích mích với Hoắc Lan Tây, mãi không thể nghĩ ra, cô ta lại bỏ thuốc với mình.
Kết quả bị ma xui quỷ khiến lại ngủ cùng Bạc Dạ Bạch.
Bạc Dạ Bạch a, Trì An thầm mến hắn ròng rã sáu năm trời, một lòng một dạ với hắn … Ngay khi biết sự tình cô ta gây nên, gián tiếp đưa đến tay mình, thực sự là chuyện gây cười lớn!
Có lẽ đây đã là định mệnh.
Trì An giở trò đối với việc kết hôn của mình, muốn cho mình không có được Hoắc Đình Thâm … Ở bề ngoài, cô nhận mình thua, nhưng có thêm Bạc Dạ Bạch, nói không chừng có thể chuyển bại thành thắng!
Nếu, cô đính hôn thất bại, rạn nứt quan hệ với Hoắc Đình Thâm, như vậy Trì An … Dựa vào cái gì mà có được người trong lòng của mình.!
Trì An không biết Trì Vi đang suy nghĩ điều gì trong lòng, chỉ lạnh nhạt nói: “ Nếu là tôi làm, tất nhiên sẽ không hối hận.”
“ Được, tốt lắm! “
Bỗng dưng nghe lời đáp này, Trì Vi vỗ tay một cái.
Thật không thể nghĩ tới, chuyện ngủ cùng Bạc Dạ Bạch lại có giá trị lợi dụng như vậy.
Đôi mắt sáng như sao của Trì Vi tối sầm lại, nghĩ đến một chủ ý, không quên nở một nụ cười óng ánh, cảm thấy như tràn đầy sức sống: “ Trì An, lúc này mọi thứ mới chỉ là bắt đầu. Nếu chúng ta không thể tồn tại song song, cô không chết thì chính là tôi bị diệt vong. Vậy thì chúng ta hãy chờ xem kết cục, đến tột cùng … Ai cười, ai khóc! “
Nói xong lời, Trì Vi xoay người nhanh chân rời đi.
“ Oành..”
Theo đó cửa phòng đóng sầm lại, bên trong còn lại một mình Trì An.
Trì An nhíu mày, cảm giác có một nỗi lo lắng không nói ra được.
Nếu có thể, cô không muốn trở mặt như vậy nữa, chỉ là vì Trì Vi lại khiêu khích bản thân cô, đụng tới điểm mấu chốt của chính mình! “
Cúi đầu chăm chú nhìn người đàn ông trên bức tranh, khuôn mặt cô hiện ra xinh đẹp và dịu dàng.
Đại ca ca, ngoại trừ mẹ mình ra, đây là mối quan tâm duy nhất … Cô không cho phép bất cứ người nào giẫm đạp lên nó!
Nghĩ đến Hoắc Lan Tây, thật không nghĩ ra cô ta sẽ bỏ thuốc Trì Vi!
Ban đầu cô chỉ có định phản kích một chút, khiến Trì Vi phải chịu sự thất bại … Dù sao, sáu năm qua nghe lời mẹ mình nhẫn nhịn để cho Trì Vi bắt nạt bản thân.
Bởi vậy nhất thời cô không nhịn được, biết Trì Vi quan tâm Hoắc Đình Thâm, lại nhìn ra Hoắc Lan Tây ái mộ Cung Tinh Tầm, nên đã giựt giây.
Bây giờ tạo nên hậu quả nghiêm trọng, Trì Vi không có cách nào có được Hoắc Đình Thâm, tất nhiên hận bản thân rất nhiều!
Việc đã đến nước này, không còn cách nào quay đầu, chỉ có thể công khai đối đầu với Trì Vi.
Chẳng qua, Trì Vi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mẹ mình, càng không thích cô, mà cô … Cũng chán ghét Trì Vi, vĩnh viễn không thể giải thích!
“ Đại ca ca, người có cảm thấy … em làm đúng? Em không thể, mềm yếu nhường nhịn nữa …”
Nhìn người đàn ông trên bức tranh, Trì An nhẹ nhàng hỏi.
Như tự nhiên, không ai đáp lại.
Trì An đặc biệt quý trọng, đưa tay từng tí một vỗ về bức vẽ: “ Đại ca ca, tháng sau là sinh nhật em, người có xuất hiện hay không … xuất hiện đây? “
Trì An nói, vẻ mặt điềm tĩnh, hiện ra sự e thẹn của một thiếu nữ đang yêu, mong chờ nhớ nhung tràn đầy.
Sáu năm trước, cô gặp gỡ đại ca ca, từ đó … Anh như một vầng trăng sáng rơi vào quả tim cô, không cách nào có thể quên được.
Trải qua mấy năm, cô đã trưởng thành và cũng không ít người theo đuổi.
Tuy nhiên, cô như một bông hoa nở rộ, như một tinh hà sáng chói, làm sao có thể để ý những thứ tầm thường đó!