Editor: Waveliterature Vietnam
“Trì diễn viên, tôi phát hiện… Người này cũng thật là vô vị ạ! Nhân sinh khổ ngắn, tận hưởng lạc thú trước mắt, đạo lý đơn giản như vậy mà… cũng cần tôi dạy cho.”
Trì Vi dùng đôi tay chống quai hàm, giọng điệu mang theo mấy phần hững hờ.
“Tuy rằng tôi bao dưỡng lão sư nhưng chuyện nam nữ thì cần cả hai bên phối hợp! Lão sư vẫn muốn quấn quýt lấy thì tôi làm sao có thể nhẫn tâm từ chối.”
“Cô nói bậy, tiên sinh mới là người không thể như vậy!”
Không đợi cô dứt lời, Trì Vị Vãn đã nhíu mày rồi cắt ngang.
Nhưng Trì Vi chỉ mỉm cười nhè nhẹ, khóe mắt thể hiện một sự lẳng lơ, giọng điệu e lệ mà cũng đầy yểu điệu: “Trì diễn viên, lão sư với cô, xem ra… Chưa từng xảy ra quan hệ.”
Nhất thời Trì Vị Vãn nghẹn cứng, gần như không thể nhẫn nhịn thêm, cả người tức giận đến phát run.
Nhìn về cô ta, ánh mắt sáng đầy vô tội, khóe miệng kiêu ngạo và khoe khoang:“ Vì lẽ đó, chắc chắn cô không biết. Đàn ông, mặt ngoài càng quân tử thì với chuyện kia lại càng như cầm thú! Trì diễn viên, cô cùng Lệ tổng…phương diện kia không hài hòa lắm đâu.”
Trì Vi không kiêng dè Trì Vị Vãn một chút nào, bây giờ ức hiếp cô ta đã đành, còn nhất quyết không chịu rời đi.
Đương nhiên, cho dù là cô cố ý đối phó thì đây cũng là sự thật.
Bạc Dạ Bạch thanh cao như một đóa hoa lan có tuổi mặc dù thân thể có chút gầy yếu, nhưng về phương diện tình ái mà nói, so sánh như “cầm thú” thì quá nhẹ nhàng, phải là cầm thú hơn cầm thú mới đúng!
Duy nhất chỉ kinh ngạc một điều, hóa ra Bạc Dạ Bạch chưa từng chạm vào Trì Vị Vãn!
Nhìn thấy cô ta gặp chiêu phá chiêu, dồn ép bản thân từng bước một, Trì Vị Vãn cảm thấy uất ức sâu sắc.
Tuy rằng có mối quan hệ với Lệ Trường Phong nhưng chỉ là theo nhu cầu hai bên, còn lại không có chút tình cảm gì.
Hít một hơi thật sâu, Trì Vị Vãn không quanh co lòng vòng mà nói tiếp: “Trì đại tiểu thư, cô sinh ra trong phú quý, dung mạo trời ban xinh đẹp, chưa kể đã có hôn phu, có thể nói không thiếu thứ gì. Coi như có nhu cầu bao dưỡng đàn ông đi chăng nữa thì đàn ông phù hợp với tiêu chuẩn nhiều vô kể, tại sao nhất định phải bám lấy tiên sinh.”
Nói tới đây đột nhiên trí óc Trì Vị Vãn lóe lên điều gì đó, nghĩ đến một khả năng: “Còn nữa, cô và Lệ Trường Phong. Dù sao, bây giờ tôi cũng là bạn gái của anh ta, cô lại là vị hôn thê trước kia.”
Có thể, Trì Vi vẫn chưa quên Lệ Trường Phong, biết được quan hệ của mình với tiên sinh nên mới cố ý bao dưỡng. Mục đích chính là buộc bản thân chia tay.
Đột nhiên nghe xong, Trì Vi có chút ngẩn người, kém chút nữa bật cười: “Trì diễn viên, dù cho trí não cô có khiếm khuyết thì nên nhớ rõ rõ, không nên kém thông minh như vậy. Đương nhiên hạ thấp bản thân mình thì cô không sai, nhưng ảnh hưởng đến người khác thì là lỗi của cô rồi.”
“Trì Vi, ngươi…”
Bị chơi một phen nhục nhã, sắc mắt Trì Vị Vãn trở nên đỏ chót.
Nhìn thấy tiên sinh đang bước xuống, đề phòng anh ta nghe được liền cắn răng thấp giọng nói: “Trì đại tiểu thư, buông tha cho tiên sinh… Cô muốn cái gì tôi cũng sẽ chấp nhận!”
Trì Vi thì vẫn nâng cằm, ánh mắt sáng hếch lên đầy khinh bỉ: “Trì diễn viên, đâu phải cô không biết, Trì Vi tôi đâu thiếu thứ gì. Vậy thì, thứ cô có, tôi không có nhưng tôi lại muốn thì sao đây?”
Bất chợt Trì Vi ung dung ngồi thẳng lên, mờ ám nhìn cô ta rồi nở nụ cười: “Còn nữa, Trì diễn viên luôn miệng kêu ta buông tha cho lão sư. Ngược lại khiến tôi hiếu kỳ, cô lấy thân phận, lập trường, tư cách gì mà đứng trước mặt tôi nói câu này?”
Tất cả các cơ mặt của Trì Vị Vãn trở nên cứng đờ, bờ môi mấp máy mấy lần, tựa nhưng đang tìm lời để đáp trả.
Nhưng lại thấy cô ta mở miệng hỏi với dáng vẻ biếng lười mà đầy thong thả: “Bạn gái cũ của lão sư, bạn gái hiện của Lệ tổng, hay… là tình địch với tôi.”