Thật vất vả, đợi được bác sĩ nói xong rồi rời đi, Trì Vi chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi và đau nhức, cô nằm nhoài trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Trong sự tẻ nhạt, cô chống cằm quan sát người đàn ông, cứ việc im lặng ngủ mà không tỉnh, thế nhưng thoạt nhìn, tự nhiên sinh ra một cảm giác không thể diễn tả được.
Chắc có lẽ là do bị bệnh, cả người hắn có chút gầy gò, gò má trắng xám lộ ra bệnh tình, làm cho người ta cần phải thương xót, che chở, chăm sóc.
Bỗng dưng, Trì Vi nghĩ đến một chuyện, cô bị rối loạn tình dục, quen biết Hoắc Đình Thâm sáu năm nhưng không thể nào thân mật được.
Vì vậy, tại sao… Cô không bỏ hắn.
Chắc là vì anh ta đã chiếm đoạt mình vào thời điểm thuốc phát huy đến mức tận cùng, cô nhất thời không ngăn cản được!
Bây giờ, thuốc đã hết, đột nhiên tâm tư nổi lên, Trì Vi muốn kiểm chứng, xác nhận suy đoán này.
Nghĩ như vậy, cô giống như một tên trộm, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống nhìn kỹ người đàn ông, đầu tiên cô lặng yên đưa tay ra, lòng bàn tay đặt trên khuôn mặt kia, vuốt nhẹ qua lại nhiều lần.
Sau đó, đôi mắt cô sáng rực như ngôi sao, cúi đầu chậm rãi hướng về người đàn ông, rút ngắn khoảng cách lẫn nhau.
Ngược lại cũng đã phát sinh quan hệ, còn ngại ngùng điều gì nữa đâu.
Trì Vi liếm nhẹ bờ môi dưới, thử nhẹ nhàng hôn lên trán người đàn ông kia, phát hiện không một chút nào chán ghét, trên mặt không khỏi xuất hiện một sự kinh ngạc.
Sau đó, đôi môi của cô tiếp tục đi xuống, hôn lên mi mắt, gò má, cằm của người đàn ông, mà vẫn không có cảm giác gì.
Không thể nào a… Tại sao lại như vậy.
Trong lòng nghi ngờ, nhìn đôi môi mỏng nhợt nhạt của anh ta, do dự trong vài giây, cuối cùng cô vẫn hôn lên.
Đáp án, tự nhiên vẫn là như vậy.
Đối với chuyện này, Trì Vi không bằng lòng, nếu làm không được điều này, cô còn có thể quan tâm điều gì khác.
Cô đơn giản giơ tay, gỡ bỏ quần áo của của người đàn ông, đặt bàn tay vào lồng ngực anh ta, chạm vào cơ thịt.
Đồng thời, cô cũng mạnh dạn mút đôi môi mỏng của người đàn ông, đầu lưỡi chậm rãi duỗi ra, cạy một chút răng của người đàn ông như muốn khám phá bên trong.
Cô ấy không tin, con người này mạnh mẽ và bạo lực. Vậy mà cô ấy không hề ngăn cản, không ghê tởm, không buồn nôn?!
Tin vào điều này, sự hứng thú của Trì Vi như tăng lên, không ngừng tìm cách lại gần.
Thật bất ngờ, trong khoảnh khắc tiếp theo, lông mi của người đàn ông run lên, không có dấu hiệu nào là mở mắt, con mắt nhàn nhạt như sương mù, thật khiến người ta bị mê hoặc.
Trì Vi nhất thời không quan sát, chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên va vào con ngươi của người đàn ông.
Không thể phụ nhận, con mắt của hắn rất đẹp, khác nào cất giấu cả dải ngân hà, mà mỗi khi hắn chăm chú nhìn người ta, thật giống như… người đó là thế giới của hắn.
Bạc Dạ Bạch cau đôi lông mày, cảm nhận nhiệt độ đôi môi của cô gái, ánh mắt thoáng nhìn xuống, cô ấy còn đặt tay trên thân mình không ngừng xoa xoa.
"Tiểu thư, cô đang làm gì vậy."
Trong chốc lát, hắn không có một chút rung động nào hỏi, tiếng nói hơi khàn, không giống như đang trêu chọc.
Bờ môi hai người như dán vào nhau, Bạc Dạ Bạch vừa mở miệng, thân thể Trì Vi khẽ run lên, chỉ cảm thấy từng tia điện như dâng tới tứ chi.
"Ta chỉ là muốn thử xem…"
Trì Vi cười gượng một cái, nhất thời không cách nào giải thích.
Vậy nhưng, Bạc Dạ Bạch vẫn ung dung, thì thầm hỏi: "Thử cái gì."
Vừa dứt lời, đúng lúc y tá đẩy cửa phòng bệnh, mang thuốc đi vào.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, đầu tiên là một chút lúng túng, sau đó nghĩ đến tình trạng cơ thể của bệnh nhân, y tá lập tức nhắc nhở: " Cô gái này, không phải vừa nãy bác sĩ đã dặn dò, cô không thể kiềm chế một chút sao. Bạn trai cô đã như vậy, làm sao cô có thể ra tay được … "
"Không phải, tôi không có…"
Trì Vi dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, vội vã đứng lên rời khỏi người Bạc Dạ Bạch, lùi dần sang một bên.
"Tim anh ấy còn chưa khôi phục, nếu cô có muốn, cũng nên đợi thêm mấy ngày. Với tình hình hiện tại của anh ấy, nếu cô mạnh tay, có thể sẽ gây ra chết người…"