Trì Vi ra khỏi thư phòng, tâm trạng trở về bình thường, vẫn như cũ mang vẻ kiêu ngạo, bất cần.
Vừa mới tới cầu thang, định đi xuống phía dưới lầu.
Vô tình lại gặp Trì An đang đi lên tầng hai, hai người bất đắc dĩ đối diện nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, một người xinh đẹp nhưng sắc sảo, một kẻ lại trong trẻo thuần khiết như Thanh Uyển, có thể nói chẳng khác gì như nước với lửa.
“Chị hai, không phải là đồ của mình lại một mực không chịu buông, có đáng hay không?”
Lúc này, tâm trạng Trì Vi vốn dĩ đã không vui, nghe mấy lời này càng thêm phần khó chịu.
Việc kết hôn lần này gặp bế tắc, mặc dù không hẳn là Trì An toàn tâm phá hoại, nhưng mà suy cho cùng thì vẫn là kẻ chủ mưu...Cũng lại nhớ đến mấy lời cô ta viết về mình trong thư gửi cho Bạc Dạ Bạch.
Cuộc đời cô ta, thật sự quá nhiều toan tính ích kỷ!
Xem như không thấy, vốn dĩ Trì Vi còn không muốn mở lời, Trì An lại còn tùy ý nói ra một câu.
Thoáng chốc, có lẽ là vì quá tức giận mà bật thành tiếng cười, tay vịn vào cầu thang, thản nhiên nói:
“Nếu ta không giữ, thì sao có thể biết không phải đồ của ta. Dù sao cũng tốt hơn cô, có giữ cũng không thể giữ được Đại ca ca của cô...Uổng công cô viết thư sáu năm a, đến một lần gặp mặt cũng không có!”
“Cô...”
Nghe Trì Vi nhắc tới người trong mộng, Trì An nghẹn cứng họng.
Chỉ là, vừa nghe bố mẹ nói, mẹ con nhà họ Hoắc vừa đến, người tình cũ của Hoắc Đình Thâm cũng vừa về nước...Không chỉ có vậy, đối phương còn đang mang thai, lẽ ra việc kết hôn đã không thành, vậy mà Trì Vi vẫn không chịu từ bỏ.
Chỉ là bố sức khỏe vốn dĩ không tốt, nhất thời nóng giận, đang ở trong phòng nghỉ ngơi, theo phép tắc thì mẹ cô phải đón tiếp.
“Rõ ràng cô biết rõ, trong lòng Hoắc Đình Thâm không hề có cô, vậy mà cứ mãi ngộ nhận, mê muội mãi không chịu thức tỉnh, rồi cũng sẽ có lúc tự làm hại chính mình!”
Trì An chậm rãi nói, ngữ điệu không khỏi đắc ý.
Trì Vi chỉ là tùy ý nhìn dáng vẻ cô ta, đôi môi bất giác cong lên, gợi ý cười nhàn nhạt: “Há, ra vậy...Thật không uổng công cô một mực theo đuổi đàn ông trong sáu năm, mặc dù...Hắn không hề đáp lại tình cảm của cô, nhưng cô cũng kiên trì không chịu từ bỏ! Theo ý của cô thì, có lẽ hắn cũng không phải đồ của cô rồi a...”
“Đại ca ca của tôi không giống với Hoắc Đình Thâm, tôi càng không giống cô! Tôi căn bản là đơn phương thầm thương trộm nhớ đại ca ca, anh ấy hoàn toàn không biết chuyện này...Ít nhất, tôi không hề có ý định chiếm hữu anh ấy...Nếu như trong lòng anh ấy thực sự có người khác, tôi cũng sẽ thật lòng chúc anh ấy hạnh phúc, không cố chấp giữ lấy!
Trì An kiên định nói, mạnh mẽ phản bác, nhưng trong lòng cũng không khỏi hy vọng.
Sáu năm qua, cô ta thầm mến đại ca ca, luôn luôn hy vọng đối phương không cưới vợ sinh con, chỉ có như vậy thì bản thân mới có chút cơ hội.
Tất nhiên, nếu anh ấy thật sự muốn có vợ, cô cũng sẽ không vì thế mà làm kẻ xấu phá hoại.
“Đùng..Đùng..Đùng..”
Nghe mấy lời này, Trì Vi chậm rãi vỗ tay, nét mặt chứa đầy ý cười: “Trì An, cô thật đúng là cô gái lương thiện, chẳng trách... mọi người đều yêu quý cô!”
Dứt lời, Trì Vi cúi người, đôi mắt sáng như sao của cô bỗng trở nên lạnh buốt: “Thật đáng tiếc rằng, cô cũng chỉ là đứa con rơi mà thôi.”
Chỉ cần một câu nói này, toàn thân Trì An đã cứng đờ, móng tay ấn mạnh vào lòng bàn tay, ngữ khí nói ra đầy tức giận: “Vốn dĩ tôi không cách nào lựa chọn cách mình được sinh ra. Có điều, cho dù tôi là con rơi, nhưng tôi cũng tin rằng, bản thân chẳng có điểm nào thua kém cô cả!”
“Hừm, không sai, cô không hề thua kém, mà ngược lại... Cô rất ưu tú.”
Đột nhiên, Trì Vi không hề phủ nhận mà bình tĩnh đồng tình.
Tiếp theo, cô tùy ý vuốt móng tay, nhàn nhạt nói: “Thật ra, từ nhỏ đến lớn, cô trước mặt mọi người tỏ ra không hề tranh giành, nhưng trên thực tế...cô luôn cố gắng tranh dành cho kỳ được! Tôi chán chường chuyện học tập, cô liền muốn đứng thứ hạng cao nhất, tôi học đàn Dương cầm, cô cũng ngày đêm không ngừng tập luyện ca hát, tôi cứng đầu cố chấp, cô lại ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn nghe lời..Nha, đúng rồi, quan hệ giữa tôi và lão Trì không tốt, cô liền trở thành con gái ngoan!
Trì An, cô cố gắng nhiều như vậy, không phải là muốn chứng minh, mọi mặt đều ưu tú hơn tôi sao.”