Translator: Waveliterature Vietnam
Trì Vi không rõ tại sao cô lại cảm thấy hoảng loạn, sợ sệt và có chút bất an… Những suy nghĩ tiêu cực càng lúc càng chiếm giữ nội tâm cô.
Nhìn ở cuối hành lang có một đôi nam nữ đang đứng ở đó, không khác nào một cặp ngọc bích.
Đầu óc vừa hỗn loạn mà lại vừa trống không, đột nhiên sinh ra mấy phần luống cuống, cô nghĩ nhanh, nhanh hơn chút nữa… Đem người đàn ông đặt vào lòng bàn tay.
Nhìn cô gái từng bước áp sát, đầu tiên Trì An hoàn hồn, đoán được chắc chắn cô ấy đã hiểu lầm…
Chỉ là cô và Trì Vi sớm đã trở mặt, quan hệ không xây đắp thêm.
Vì lẽ đó nếu Trì Vi lại đây và bản thân mình tiếp tục tháo chiếc mặt nạ của Bạc Dạ Bạch xuống thì sẽ có một chút khó khăn.
Nhưng mục đích của cô là muốn nhìn rõ khuôn mặt thực sự của anh ta.
Bởi vậy Trì An không tiếp tục nhìn về phía Trì Vi, giơ tay tiếp tục chạm vào mặt nạ của người đàn ông.
“Đừng đụng vào anh ấy…”
Nhận ra mục đích của Trì An, Trì Vi vội vàng kêu lên.
“Oành…”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bởi vì chạy quá gấp, gót giày cao gót của cô đã bị mắc vào thảm, cả người ngã nhào xuống đất.
Cùng lúc đó cánh tay Trì An buông xuống, cô vẫn đứng dựa vào tường nhìn người đàn ông đang ra vẻ không tranh với đời kia đứng dậy.
Ngay sau đó Trì An trơ mắt nhìn anh ta nhanh chân bước về phía cô gái.
Từ đầu đến cuối chưa từng nhìn liếc mình!
Bị ngã xuống đất trong nháy mắt, đầu gối Trì Vi bị dập, hiện ra vết sưng tấy đau buốt, cánh tai trái lúc trước bị trật khớp hình như cũng chưa lành hẳn.
Chỉ là Trì Vi không kịp để ý nên vội vã ngẩng đầu nhìn.
Đập vào mắt cô là hình dáng mảnh khảnh không khác nào một cây chi lan của Bạc Dạ Bạch, trên mắt còn che mặt nạ, lúc này Trì Vi mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, đôi mắt ngấn nước long lanh:
“Lão sư…”
Một tay Bạc Dạ Bạch đỡ ly nước, còn tay kia đỡ cô từ từ đứng dậy: “Đại tiểu thư, cô gấp với ai vậy.”
“Tôi…”
Trì Vi nín thở, khi này nghe thấy mùi lãnh hương quen thuộc trên người anh ta mới tỉnh táo chớp mắt.
Rõ ràng mục đích cuối cùng là tối nay ở trước mặt Trì An sẽ công bố chuyện bản thân bao dưỡng Bạc Dạ Bạch… Tại sao khi nãy cô lại phản ứng khác thường như vậy.
Trong lúc giật mình cô nhớ ra trước khi đi A Tầm có dặn dò một câu.
Lúc này đây, dường như trái tim cô đang rất quạnh hiu, trong tăm tối đó như muốn nở ra những ánh sao.
Sẽ không hối hận chứ!
Trì Vi một lòng mờ mịt, từng chút tự vấn bản thân, cuối cùng rút ra một đáp án.
Hình như… Cô có chút hối hận rồi.
Chỉ có điều, không phải hối hận vì điều gì khác mà lại hối hận vì chính kế hoạch trả thù của bản thân!
Cô biết Trì An một lòng hướng về Bạc Dạ Bạch trong sáu năm trời ròng rã, ước nguyện của sinh nhật cũng chỉ đơn giản là được nhìn thấy mặt anh ta… Như vậy, nếu tiếp tục kế hoạch này chẳng phải là đưa người tới trước mặt đối phương, khiến cô ta được thỏa niềm ao ước sao!
Muốn trả thù thì có hàng nghìn cách, hà cớ gì bản thân lại chọn cách nguy hiểm vô lý như vậy!
Ngộ nhỡ Bạc Dạ Bạch nhận ra Trì An là người viết thư, từ đó đoán ra kế hoạch của chính mình, trước mặt mọi người đổi ý chuyện bao dưỡng, từ đó không thèm phối hợp nữa.
Vậy chẳng phải… công mình như dã tràng xe cát.
Càng nghĩ Trì Vi càng muốn dừng lại kế hoạch trả thù này.
Sự trả thù to lớn nhất, chính là để Trì An… Không bao giờ nhìn thấy Bạc Dạ Bạch!
Vì lẽ đó, vấn đề lớn nhất hiện tại là hai người có quen biết nhau hay không.
Nghĩ đến đây lòng Trì Vi càng thêm hồi hộp. Cô ngửa đầu lên đối diện với Bạc Dạ Bạch: “Vừa nãy hai người đang làm gì. Có phải cô ta quyến rũ anh!”
Cô đang nói lời này thì đột nhiên Trì An bước lên, vẻ mặt có chút lúng túng: “Tỷ tỷ, lời nói không thể phát ra lung tung. Tôi chỉ vừa vặn đi ngang qua, thấy Bạc Dạ Bạch bị bệnh nghiêm trọng nên liền rót giúp anh ấy một ly nước…”