Cô chẳng biết nên tìm anh ở đâu cả nên chỉ biết chạy ra cửa hàng tạp hóa hồi nãy.
Không...không có...
Không thấy anh...
Cô vẫn tiếp tục tìm anh quanh đây, rốt cuộc anh đã đi đâu rồi chứ?
“ Thần...Thần Vũ...anh đâu rồi! “
Dù đã mất sức nhưng cô không từ bỏ, nước mắt cô bắt đầu rơi, khuôn mặt đỏ ửng lên vì mệt.
Nếu bây giờ có một điều ước, chắc chắn cô sẽ ước mình có thể tìm thấy anh, có thể thấy anh đang tươi cười rồi ôm lấy mình, nhưng đó chỉ là nếu thôi.
Có lẽ gặp được anh, cô mới thấy cuộc sống này ấm áp hơn một chút. Họ nói anh bị điên, bệnh hoạn vì họ đâu biết anh phải trải qua những gì, đâu biết được con người thật của anh trước kia...
Tự nhiên trong đầu cô lại hồi tưởng lại những lúc anh bên cạnh. Dù khoảng thời gian ít ỏi nhưng anh đã góp phần làm cô thấy hạnh phúc, thấy vui vẻ.
“ Thần Vũ...! “
Cô hét lên, tim đập mạnh, hơi thở càng ngày càng gấp gáp.
Trời cũng bắt đầu choạng tối, nhìn những phương tiện giao thông đang ầm ầm trên đường cô lại nghĩ đến cảnh tượng anh bị...
“ Chu Hạ, mày rốt cuộc đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Thần Vũ chắc chắn sẽ ổn mà! Anh ấy sẽ không sao hết! “
Cô tự lấy tay cốc lên trán mình đến nỗi hiện lên những vết đỏ ửng... Cô không nên nghĩ tiêu cực như thế...
Tìm anh lâu như vậy mà cũng không thấy, cô ngồi gục xuống, miệng thở hổn hển, cô kiệt sức tới mức tối sầm mặt mũi, đầu óc choáng váng...
Bỏ cuộc...phải bỏ cuộc sao...nhưng lại nghĩ đến cảnh anh lang thang một mình trong cơn sợ hãi, cô lại không yên được. Cô không cho phép, cô chỉ sợ một kẻ điên như anh lại bị người ta né tránh, xua đuổi, không ai giúp đỡ.
Đành phải đi bộ thôi, chân cô sắp rã rời ra rồi...
Bỗng bên kia đường, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô.
Anh co người ngồi cạnh ngõ hẻm, ngồi chơi đùa với con chó con. Khuôn mặt anh không lo sợ mà rất vui vẻ khi chơi với chú chó. Cô thở phào...tìm thấy anh rồi...anh không sao hết...may quá...nhìn thấy anh vui vẻ như vậy trái tim cô rất ấm áp...
“ Thần Vũ...! “
Cô liền gọi lớn tên anh, nghe thấy giọng nói quen thuộc anh liền quay ra nhìn.
Không chần chừ, anh liền đứng phắt dậy chạy ra phía cô...
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh...
“ Thần Vũ, không được qua đây, đứng yên đó! “
Anh bỏ qua lời nói của cô, tiếp tục chạy đến..tim cô như ngừng đập...
Một chiếc ô tô con lao tới...
* Rầm*
Một thân hình nhỏ bé nằm dưới đường...
Cô nằm giữa vũng máu, chiếc áo cô đang mặc nhuốm một màu đỏ rực, cô nằm đó nhưng vẫn quay đầu sang nhìn anh.
Cũng may lúc đó cô kịp đẩy anh ra, nếu không người đang bị thương là anh mới phải. Thật may quá, cô rưng rưng nước mắt,miệng khẽ cười rồi ngất đi.
Do bị đẩy ra nên anh chỉ bị trầy sát nhẹ, nhìn thấy cảnh tượng cô nằm đó, anh liền lao ra phía cô, chân run run, quỳ xuống và gào như một tên điên, không biết kêu cứu, cũng chẳng nói cần giúp đỡ, anh hoảng loạn ôm cô mà khóc... Một kẻ điên như anh thì biết làm gì bây giờ?