Tô Nhan không muốn nghĩ đến, lấy điện thoại di động ra.
“ Cầm Cầm, là tớ, cậu có thể tới đón tớ không?”
Bên này, Hàn Lỗi gõ cửa đi vào, đã thấy Trình Tự Cẩm đi ra từ phòng nghỉ, cánh tay còn cầm một cái áo sơ mi, dấu son môi đỏ tươi vừa vặn rơi vào trong mắt Hàn Lỗi.
Cảm thấy nhất thời kinh hoảng.
“ Trình tổng, nguy rồi.”
Trình Tự Cẩm ngẩng đầu, nhìn Hàn Lỗi nhíu mày.
“Chuyện gì?”
Hàn Lỗi nhìn thấy trên áo sơ mi của Trình Tự Cẩm có dấu son môi, lại một lần nữa đẩy kính mắt mở miệng nói: “Trình tổng, vừa rồi lúc tôi đi đến cửa công ti thấy phu nhân, cô ấy...”
Còn chưa nói xong, chỉ thấy Trình Tự Cẩm vốn vẻ mặt nhạt nhẽo thay đổi trong nháy mắt, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn anh.
“Nói lại lần nữa xem.”
Hàn Lỗi nhìn sắc mặt ông chủ của mình dần dần trầm xuống, nhìn một chút tiếp tục nói.
“Tôi gặp phu nhân ở cửa công ti, giống như có chuyện gì, tôi không cẩn thận đụng vào cô ấy, làm rơi mắt kính của cô ấy, nhưng tôi nhìn thấy, thấy phu nhân đang khóc, cô...”
Nói xong, Hàn Lỗi thấy sắc mặt ông chủ của mình hoàn toàn là vẻ lo lắng, vội vàng ngậm miệng lại không nói tiếp, đặt hồ sơ trong tay mình vào văn phòng.
“Trình tổng, tài liệu ngài muốn, không còn việc gì thì tôi đi ra ngoài trước.” Nói xong xoay người rời đi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
“Cô ấy khóc?”
Bước chân của Hàn Lỗi dừng lại, khẽ nghiêng người, nhìn tuấn dung của ông chủ nhà mình vẻ mặt biến hoá nói: “Dạ khóc, sau đó cười hai tiếng, cuối cùng đi rồi...”
Sắc mặt Trình Tự Cẩm lo lắng, nhìn thoáng qua vẻ mặt có chút cứng ngắc. Hàn Lỗi trầm giọng nói: “Mang đồ bỏ đi ra ngoài.”
Đầu tiên, tầm mắt Hàn Lỗi nhìn về phía thùng rác, nhưng trong đó không có cái gì, giây tiếp theo chỉ thấy đại tổng giám đốc (tổng giám đốc lớn nhưng mình thấy để thế này hay hơn) nhà anh ném áo sơ mi tới.
Hàn Lỗi không nói hai lời tiếp được gật đầu nói: “Tôi đi ra ngoài trước.” Nói xong, lần nay có vẻ chuồn mất khá nhanh.
Đợi cho Hàn Lỗi đi ra khỏi văn phòng, Trình Tự Cẩm đi đến trước cửa sổ, đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy quá nửa thành phố X, anh nhìn hơn nửa thành phố X trong mắt.
Hai tròng mắt híp lại, nhớ lại cuộc gọi vừa rồi, giọng nói trầm ổn bình tĩnh của cô, khẽ cười một tiếng, khoé môi khẽ nhếch lên một độ cong bí hiểm.
Có chút lạnh lẽo...
Tô Nhan...
Xoay người cầm lấy di động, nhìn dãy số vừa rồi, số điện thoại của cô cũng không ghi tên, lại bấm dãy số khác.
“Chuẩn bị vé máy bay, đi công tác.”
Hàn Lỗi vừa mới trở lại phòng làm việc của mình, mặt không chút thay đổi khó có khi bất đắc dĩ nhìn áo sơ mi trong tay mình, vừa định ném vào thùng rác, lại nhận được điện thoại của tổng giám đốc của mình.
Nói cho anh biết chuẩn bị vé máy bay, đi công tác...
Nhưng anh muốn nói, đại tổng giám đốc? Chúng ta đi đâu?
Đây là nói đi lữ hành sao?
Anh cũng không dám hỏi, nhìn nơi cần phải đi công tác gần nhất, đành phải chuyển thời gian lên trước, đặt vé máy bay.
Ai... Trợ lí cũng không dễ làm...
Mà Tiết Cầm Cầm đang làm việc nhận được điện thoại của Tô Nhan * nói, chưa hỏi cái gì đã chạy nhanh tới nơi Tô Nhan nói, hình như là phụ cận Chính Hằng.
“Nhan Nhan, lên xe.”
Tô Nhan nhìn Tiết Cầm Cầm trong chiếc xe QQ, lên xe, chậm rãi tháo kính xuống, một đôi mắt sưng đỏ liền rơi vào trong mắt Tiết Cầm Cầm.
Tiết Cầm Cầm có chút giật mình nhìn Tô Nhan, há miệng thở dốc, còn không chờ cô mở miệng nói, chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng của Tô Nhan.
“Lái xe đi.”
Miệng Tiết Cầm Cầm chậm rãi khép lại khẽ nhếch lên, chậm rãi lái xe, dọc đường Tô Nhan trầm mặc không nói, chỉ xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dọc đường đi Tiết Cầm Cầm nhìn trộm cô vài lần, cuối cùng dừng xe ở nhà trọ của cô(TCC), đóng cửa xe lại không nhìn được quay đầu nhìn cô hỏi.
“Không phải, cậu làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhan chỉ chớp chớp hai mắt, không nói gì mở cửa xe đi xuống, đi về phía nhà trọ.
Tiết Cầm Cầm nhìn cô một cái, mắng một tiếng “kháo”(1) vội vàng xuống xe đi theo.
(1) kháo: nghĩa là “dựa vào!” nhưng ở đây còn có nghĩa là “Ta khinh/ta thèm vào!” hoặc ngắn gọn có thể dùng từ “đ*ch” để thay thế cho thuần Việt, từ này cũng có thể giải nghĩa như từ F*ch trong tiếng Anh.
“Ai, tớ nói, cậu đi nhanh như vậy làm gì? Đợi tớ với tiểu thư...”
Hai người đi vào nhà trọ, Tô Nhan liền chạy thẳng đến phòng ngủ chính, hơn nữa đóng cửa phòng lại, Tiết Cầm Cầm đang đứng cởi giày ở giữa cửa hoàn toàn sửng sốt.
Thay giày xong rồi đóng cửa nhà trọ nhìn cửa phòng lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng Tiết Cầm Cầm rất hiểu Tô Nhan, trừ phi chính cô muốn nói, bằng không cô sẽ không tìm hiểu được một câu một chữ nào.
Đành phải thay quần áo đi làm trước rồi vào phòng bếp bắt đầu làm bữa tối, thường không quên liếc mắt nhìn cửa phòng một cái.
Đến khi làm xong cơm tối, đặt đồ ăn ở trên bàn ăn, Tiết Cầm Cầm nhíu mày, tháo tạp dề xuống đi về phía phòng của mình, giơ tay lên đang nghĩ có nên gõ cửa gọi cô ra ăn cơm hay không, bên trong Tô Nhan đã mở cửa phòng trước.
Tiết Cầm Cầm nhìn thấy Tô Nhan thay áo ngủ của cô (TCC), khoé mắt hung hăng nhếch lên, muốn nói gì, nhưng nhìn thấy cặp mắt của cô đang lấp lánh nước mắt, vừa thấy là đã biết vừa khóc.
“Cái kia, ăn cơm...”
Tô Nhan nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm bước đi tới bàn ăn, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cầm lấy bát cơm xới cho mình một bát cơm, yên lặng ăn.
Tiết Cầm Cầm nhíu mày càng chặt, đi đến đối diện cô ngồi xuống, thường nhìn cô vài lần, lúc cô không muốn ăn cơm hỏi cô, nhưng...
Nhưng nhìn nước mắt không ngừng rơi vào bát cơm của cô, rốt cuộc cô(TCC) không thể nhịn được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm, lập tức đập chiếc đũa trong tay lên bàn.
“Ê, tớ nói, cậu ăn cơm đâu? Hay là ăn nước mắt vậy?”
Tô Nhan nghe lời nói của Tiết Cầm Cầm, nước mắt càng rơi nhiều, cuối cùng thút thít khóc lên.
“Ô, ô ô ô...”
“...” Vẻ mặt Tiết Cầm Cầm như ăn phải phân (#Rùa: !!!), nhìn một đôi mắt sưng đỏ của Tô Nhan.
“Cậu có nói với tới đã xảy ra chuyện gì không? Nếu không thì cút khỏi nhà của tớ, lão nương nhìn khuôn mặt của cậu hoa lê đái vũ (2) thì ta nuốt không trôi.”
(2) hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
Tô Nhan đặt bát trong tay xuống, nâng mắt nhìn Tiết Cầm Cầm nức nở nói: “Cầm Cầm, Cầm Cầm...”
“...” Tiết Cầm Cầm nhíu mày, nghe miệng Tô Nhan gọi một tiếng ' Cầm Cầm. Cầm Cầm', cuối cùng thở dài một hơi, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, ôm vai của cô nhẹ giọng dò hỏi.
“Trước cậu đừng khóc, nói cho tớ biết trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhan chỉ ôm lấy vai Tiết Cầm Cầm khóc, khóc đến nỗi làm lòng Tiết Cầm Cầm cũng xoắn lại.
“Rốt cục làm sao vậy? Nếu cậu không nói cho tớ tớ sẽ gọi điện cho chồng của cậu* hỏi.” Nói xong, tiếng khóc của Tô Nhan càng ngày càng lớn, càng ngày càng thảm thiết.
Điều này làm cho Tiết Cầm Cầm đã nhận ra, nghiêm mặt, đẩy Tô Nhan hỏi cô: “Có phải liên quan đến Trình Tự Cẩm?”
Tô Nhan chỉ khóc, chỉ khóc, vừa nghĩ tới hình ảnh kia, cô đã cảm thấy chính mình rất ngốc, rất ngốc, dại dột đáng thương, ngốc đến đáng buồn.
Sợ là thật sự bị Bạch Khuynh nói đúng, cô thì là cái gì? Cô không phải cái gì cả...
Tiết Cầm Cầm nhíu mày, lắc vai của cô sốt ruột nói: “Cậu đừng khóc, cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhan vẫn không nói lời nào, một mực khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Cầm Cầm càng ngày càng khó coi, đứng lên một chút nói: “Cậu, tớ đi tìm anh ta cho cậu tính sổ, cái gì vậy, bắt nạt người như vậy?”
Càng nói Tiết Cầm Cầm càng tức giận, từ nhỏ, số lần Tô Nhan khóc tra xét trở lại đây, lần đầu tiên là thời gian cha mẹ cô qua đời, sau đó là ngày đưa Tô Hạo đến nước Pháp, khóc đến ruột gan đứt từng khúc như vậy.
“Đừng đi...”
“Vậy cậu nói thật ra, rốt cuộc làm sao vậy? Nếu cậu không nói tớ phải đi tìm anh ta.”
Tô Nhan nhìn Tiết Cầm Cầm lau nước mắt kể lại tất cả chuyện xảy ra hôm nay cho Tiết Cầm Cầm nghe.
“Chuyện chính là như vậy, cho nên, Cầm Cầm, cậu đừng đi...”
Tiết Cầm Cầm im lặng nghe, cuối cùng nhìn Tô Nhan rất kì lạ nói: “Vì vậy cậu khóc thương tâm như thế?”
Tô Nhan không nói gì cũng không lắc đầu, chỉ hơi dời tầm mắt đi.
Cuối cùng, Tiết Cầm Cầm thở dài một hơi nói: “Nhan Nhan, cậu yêu Trình Tự Cẩm.”
Tô Nhan nhìn cô, cuối cùng cắn môi, chỉ khép hai mắt lại.
Tiết Cầm Cầm thấy cô không muốn nói chuyện này liền thay đổi một vấn đề khác.
“Vậy nếu cậu biết anh ta đang nói dối cậu, lúc ấy sao cậu không chạy đến trước mặt anh ta chất vấn anh ta? Hỏi anh ta vì sao lại lừa cậu còn có dấu son môi là ở đâu ra? Đừng nói với tớ bây giờ cậu là nhân vật của công chúng, tớ rất hiểu tính cách của cậu, thà làm ngọc vỡ, vì sao lúc ấy cậu lựa chọn trầm mặc làm bộ như không biết, thì vì sao lại chạy đến chỗ của tớ khóc?”
Tô Nhan bị Tiết Cầm Cầm hỏi vấn đề không phản bác lại, vì sao vậy?
Vì sao cô lựa chọn trốn tránh, thì tại sao không xông lên đi chất vấn anh?
“Cậu đang sợ cái gì?” Tiết Cầm Cầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúng túng truy vấn sắc bén.
“Tớ...”
“Cậu sợ khi hỏi xong sau khi nghe câu trả lời của anh ta, cậu sợ cậu đi lên sau này chuyện hai người sẽ khác đi, Tô Nhan, cậu xong đời rồi, cậu yêu anh ta, cậu yêu một người đàn ông nguy hiểm như vậy.” Sắc mặt của Tiết Cầm Cầm hơi khó coi nói.
Khuôn mặt Tô Nhan dần dần tái nhợt đi, hai tay nắm chặt lại, làm sao mà cô không biết người đàn ông kia nguy hiểm như thế nào, cô từng vô số lần nói với mình không nên tiếp xúc với anh.
Nhưng, cô vẫn rơi vào tay giặc như vậy, vẫn xảy ra quan hệ với anh, sau đó tất cả đều thay đổi.
Tiết Cầm Cầm nhìn cô như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi nói : “Tô Nhan, cậu xốc lại tinh thần cho tớ, đừng vì tình yêu mà làm cho đầu óc mê muội, cậu là Tô Nhan, cậu nhìn xem bây giờ cậu còn giống sao?”
Tô Nhan nghe nói ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Tiết Cầm Cầm, chớp chớp hai mắt.
“Đúng, tớ không thể tiếp tục đi xuống như vậy, không thể để cho anh ta khống chế lí trí của tớ, không thể đi xuống như vậy, nếu anh ta làm trái hứa hẹn với tớ, như vậy, tớ vốn không cần thiết phải tiếp tục ở chung với anh ta.”
Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan, thở dài một hơi, cuối cùng vỗ vai cô nói: “Đêm nay ở lại chỗ của tớ nghỉ ngơi, đến ngày mai tớ hi vọng cậu vẫn là Tô Nhan trước kia. Biết không?”
Tô Nhan nhìn cô, gật đầu, nhớ tới tuấn dung kia, lòng vẫn co lại một chút, cắn răng lắc đầu.
Tự nói với mình, bây giờ thấy rõ anh còn chưa muộn, thật đúng là ngốc, lịa bị anh lừa, cô biết rõ anh là dạng đàn ông gì không phải sao.
Tô Nhan, cô coi như bị chó cắn một cái, sau đó quên đi...
“Tớ đói bụng, ngồi xuống ăn cơm.” Nói xong, liền lại đôi đũa bắt đầu ăn.
Tiết Cầm Cầm thấy cô như vậy, chỉ lo lắng liếc nhìn cô một cái, trong lòng có ý tưởng, cũng cầm lấy đôi đũa, hai người cùng nhau ăn tiếp.