Editor: dohuyenrua
Đôi mắt của Tô Nhan mở thật to, hơi thở của anh độc chiếm khoang miệng của cô, làm cho hơi thở của cô đều tràn đầy mùi hương của anh, hít vào phổi, đó là chỗ có khoảng cách gần trái tim cô nhất.
Cảm giác khác thường này làm cho lòng của Tô Nhan kinh hoàng không thôi, nhất cổ tác khí (1) dùng sức đẩy anh ra, xoay người muốn lao ra, nhưng cô lại bi thương phát hiện còn có hệ thống phân biệt vân tay.
(1) nhất cổ tác khí : một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Mà dường như Trình Tự Cẩm bị đẩy ra cũng không nôn nóng, ánh mắt biếng nhác lại mang theo sự chắc chắn cuồng nhiệt xâm * phạm, giống như đang nhìn một con thỏ đang bị nhốt ở trong lồng, nhìn cô giãy dụa vô nghĩa.
Tô Nhan quay đầu, nhìn thấy đôi mắt tối tăm cực nóng của anh đang chăm chú nhìn cô, cô không phải cô gái hoàn toàn không biết gì cả, loại ánh mắt rõ ràng này làm cho người ta mặt đỏ tim đập, cô rất rõ là biểu hiện cho cái gì.
"Anh, anh không thể ép buộc tôi."
Nghe vậy, hai mắt Trình Tự Cẩm híp lại, ưu nhã cao quý cởi áo vest tây trang xuống, sau đó thì ném lên ghế sô pha cách đó không xa, ngón tay kéo caravat nổi rõ khớp xương, cuối cùng còn tựa vào trên ghế sô pha, cũng đã cởi mấy cúc áo trên ngực, lộ ra lồng ngựclàm người ta sôi trào.
"Ép buộc? Bảo bối, bốn năm trước tôi chưa từng ép buộc em, bốn năm sau hình như cũng chưa từng."
Ánh mắt Tô Nhan có chút hoảng hốt, anh nói rất đúng, anh cũng chưa từng ép buộc cô, bốn năm trước là đầu óc cô nhất thời nổi điên nên đồng ý kết hôn với anh, bốn năm sau đầu óc của cô rất rõ ràng lại không thông.
Dường như lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước.
"Tôi, chúng ta không hề có khả năng làm, làm làm cái loại chuyện quan hệ này, huống hồ, trước giờ anh không thiếu phụ nữ không phải sao?" Đúng vậy, anh muốn loại phụ nữ nào cũng có, cho dù là dịu dàng như Tô Diệu Mạn cũng có.
Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm cô khẽ hạ mắt xuống, khẽ nhíu mày, khoé môi cũng nhếch lên, tiến lên một bước nắm lấy cằm của cô.
"Tôi có thể hiểu là em đang ghen không?"
Tô Nhan nghe nói cắn răng, bị buộc nhìn vào đôi con ngươi đó, liền chớp chớp mắt nói: "Ghen? Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có. Tôi đâu có tư cách gì để ghen."
Nghe vậy, ý cười trên khoé môi Trình Tự Cẩm càng sâu, mà ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng sâu hơn vài phần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng vừa mới bị anh hôn qua, lúc này đang nũng nịu hấp dẫn tầm mắt của anh.
"Em có, em là người có tư cách nhất."
Tô Nhan nâng mắt nhìn, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh, hơi thất thần vì lời anh mới nói, nhưng không đợi cô lại lại tinh thần, anh lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói trầm thấp lại nói.
"Từ ngày hôm nay, sau này chỉ có em được không?"
Trong lòng Tô Nhan vẫn căng thẳng như dây cung cuối cùng cũng sụp đổ, nhìn khuôn mặt trước mắt này đến xuất thần, vang vọng bên tai đều là lời anh vừa mới nói.
Đợi đến lúc cô có ý thức, cả người đã bị anh đè trên ghế sô pha, áo sơ mi trên người đã bị cởi ra. Mà anh dừng lại ở cổ cô hôn một đường xuống phía dưới.
Đang ở trên ngực của cô lưu luyến không muốn rời.
Làm cho thân thể cô run nhè nhẹ theo từng nụ hôn của anh, hai tay không tự nhiên đặt ở trên đầu anh, những sợi tóc mềm mại ở trong lòng bàn tay của cô hiện ra.
"Trình, không cần..." Thân thể Tô Nhan dần nóng lên, ở phương diện này cô chưa trải qua chuyện gì giống như tờ giấy trắng, người vẽ xuống bức tranh gì thì chính là cái đó.
"Hả?" Trình Tự Cẩm ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đã mê mang của cô nhưng lại trong suốt muốn kháng cự như trước, không biết như thế nào, còn có ý muốn trêu đùa cô, tuy rằng anh càng muốn xé nát cô.
Môi mỏng tới gần bên tai cô, vươn đầu lưỡi ấm áp vẽ một vòng tròn ở tai của cô, rõ ràng cảm giác được người dưới thân vốn là cứng đờ, sau đó liền run run mềm nhũn xuống.
Thấp giọng cười nói: "Nhạy cảm như vậy?"