Hai người đàn ông đối kháng kiên cường, giống như hai hổ tranh đấu, hiển nhiên sẽ có một bên bị thương. Nhưng cuối cùng là Lưu Vũ thua, hay là
đoàn trưởng thua? Kỳ thật trong lòng mọi người đã biết rõ rồi. Tuy đoàn
trưởng rất nổi tiếng về khả năng kháng đòn, nhưng Lưu Vũ không phải quả
hồng vừa bóp một cái đã nát. Anh tuy làm công tác chính trị, nhưng bình
thường rèn luyện không ít, hơn nữa trước đây anh còn là một sĩ quan quân sự, càng rõ phương pháp huấn luyện, muốn đánh bại được anh không phải
là một chuyện dễ dàng. Nhưng mà cũng phài nhìn xem là đấu với người nào, vừa so sánh với đoàn trưởng, tất cả mọi người đều biết kết quả.
Tuy mọi người ai cũng biết phần thắng thuộc về ai, nhưng mọi người ở
đây, trừ bỏ Từ Nhan cùng đoàn trưởng, trong lòng ai cũng đều buồn bực:
Sao lúc này phó xử Lưu lại có vẻ không thể không bị đòn như vậy chứ?
Giống như bỗng chốc trở thành bao cát của đoàn trưởng rồi.
Trái tim Từ Nhan vì Lưu Vũ hết bị đạp rồi đánh mà đau nhói. Lúc đoàn
trưởng đấm vào mặt Lưu Vũ, anh loạng choạng ngã xuống đất, rốt cuộc Từ
Nhan không nhịn được, nước mắt đã rơi xuống, cũng không quan tâm, người
đã xông tới, cũng không quan tâm nếu mình cứ xông lên sẽ bị bùn lầy làm
dơ, cũng không quản quả đấm của đoàn trưởng không có mắt, trong mắt cô
chỉ có Lưu Vũ thôi.
Đoàn trưởng lại đấm một quả nữa, mà lúc này Từ Nhan vọt tới chỗ hai
người, không nghi ngờ gì nữa, quả đấm kia mắt thấy sẽ đánh trúng Từ
Nhan.
Lưu Vũ nhìn thấy giật mình, Từ Nhan đột nhiên hành động làm cho anh cảm
thấy bất ngờ, cho nên hiện tại điều quan trọng nhất anh cần làm là làm
thế nào để Từ Nhan không bị thương.
Lúc Từ Nhan xông đến mà nắm đấm của đoàn trưởng đã vươn tới, anh đột
nhiên bạo phát hết sức lực. Một tay ôm lấy Từ Nhan, gắng sức xoay tròn
qua một bên, một tay khác phản kích lại công kích của đoàn trưởng, đồng
thời đã quét chân đá về phía đoàn trưởng. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Đoàn trưởng Cảnh không ngờ rằng Từ Nhan sẽ cứ thế xông vào, cho nên lúc
nắm đấm đã đánh ra, vội vàng lui trở lại. Anh luyện đối kháng cùng với
Lưu Vũ, không muốn làm Từ Nhan bị thương, nếu để bà xã biết anh làm Từ
Nhan bị thương, tính phúc [1] kiếp này của anh sẽ không còn, cho nên
hiện tại thu lại lực lượng của mình là điều cần làm trước tiên.
Một người thu lực về, một người ra sức muốn ngăn lại lực lượng đối phương đánh ra, cho nên kết quả vừa nghĩ đã biết.
Đoàn trưởng bị lực lượng bùng nổ của Lưu Vũ đá ngã xuống bùn.
"Có bị thương ở đâu hay không?" Đá đoàn trưởng Cảnh ngã xuống, Lưu Vũ
cũng không quan tâm đoàn trưởng có bị thương hay không, mà chỉ kiểm tra
Từ Nhan từ trên xuống dưới xem có bị thương không.
Trái lại Từ Nhan cũng không bị thương tổn, nhưng mà bị bùn lầy bắn tung
tóe lên toàn thân, làm cho quần áo xinh đẹp biến thành quần áo bùn đất.
Lúc này, Từ Nhan cũng không nói nên lời, cô rất muốn nói một câu để cho
anh ta khỏi lo lắng, nhưng mà lời nói đến miệng lại không nói ra. Tình
cảnh vừa rồi kịch liệt như vậy, mỗi lần anh bị đánh ngã xuống đất, nói
cô không lo lắng là giả.
Nhưng mà điều thật sự làm cho cô nói không ra lời, cũng không phải vì bị dọa, lá gan của cô cũng không nhỏ, chính là lạnh mà thôi. Bây giờ là
mùa đông, tuy hiện tại thời tiết không lạnh, có mặt trời, nhưng dù sao
cũng không thể so sánh với mùa xuân và hạ, cô bị bùn lầy bắn tung tóe,
cả người vừa bẩn vừa ẩm, hơi ẩm bám trên người, không lạnh mới là lạ. Cô lạnh đến mức toàn thân phát run, trong lòng còn đang suy nghĩ: Lưu Vũ
và đoàn trưởng không lạnh sao? Bọn họ bị đánh ngã vào trong nước, quần
áo trên người cũng sớm đã bị ướt từ trong ra ngoài rồi.
"Đi thôi đi thôi, mang theo cô dâu của cậu trở về phòng đi, để cho Tiểu
Nhan thay quần áo, đừng để vì lạnh mà bị ốm. Nhưng mà tôi chỉ cho cậu
một giờ đồng hồ, một giờ sau tôi chờ cậu ở chỗ này."
Từ Nhan vừa nghe thấy liền đẩy Lưu Vũ ra, tuy lạnh đến phát run, nhưng
vẫn nói: "Anh rể đoàn trưởng.... \D..Đ..L..Q..Đ\ Rốt cuộc anh muốn làm
cái gì... Hiện tại đã trễ như thế này ...Anh còn muốn A Vũ luyện tập gì
nữa? A Vũ nhà em còn chưa ăn cơm đâu." Mỗi một chữ nói ra, cô liền lạnh
đến mức hai hàm răng run cầm cập, thật là quá lạnh, cô còn chưa từng bị
đày đọa như vậy.
Nhìn bộ dáng này của Từ Nhan, trong lòng đoàn trưởng cũng chịu không
nổi, nhưng mà ngoài mặt vẫn làm một bộ lạnh lùng vô tình: "Anh chính là
để cho cậu ta một giờ ăn cơm."
Lúc này Lưu Vũ cũng sốt ruột, anh thấy Từ Nhan lạnh đến tím mặt, thân
thể còn không ngừng phát run, anh không nói hai lời, đã khom lưng bế Từ
Nhan như công chúa, vội vàng chạy về ký túc xá của mình, một chút cũng
không nhìn ra trước đó anh đã bị thương.
Bọn họ vừa đi. Đoàn trưởng Cảnh liền giải tán binh sĩ vây quanh, sau đó
lấy ra điện thoại di động, gọi một cú điện thoại: "Bà xã."
"Thế nào rồi?" Bên kia truyền đến một giọng nói uể oải.
“Bà xã, chồng em vất vả chết mất, em cũng không an ủi một câu." Đoàn
trưởng Cảnh đi về phía phòng mình, vẻ mặt như đang làm nũng.
"Hừ, anh mà cần em an ủi sao? Nói mau, tình huống ra sao?" Chuyện mà chị Chu quan tâm cũng không phải là chồng mình như thế nào.
Đoàn trưởng Cảnh thở dài, địa vị của mình trong lòng bà xã thật sự không bằng vợ chồng son nhà người ta, liền thật thà đáp: "Anh làm theo chỉ
thị của em, huấn luyện một mình Lưu Vũ, chờ Tiểu Nhan đến, kế hoạch cũng tiến hành cực kỳ thuận lợi, anh đánh Lưu Vũ."
"Anh đánh thực sao? Không biết làm bộ à? Tiểu Nhan có phản ứng gì?"
"Bà xã, không đánh thật, diễn sẽ không như thật, Tiểu Nhan không phải là đồ ngốc, làm giả làm sao có thể không nhìn ra." Đoàn trưởng Cảnh cảm
thấy mình giống như quân cờ trong tay vợ, còn nói: "Tiểu Nhan cực kỳ đau lòng, còn hét lớn với anh, xem ra em ấy nổi nóng thật sự."
"Không tồi, đây là hiệu quả mà em muốn, chỉ cần có thể làm cho Tiểu Nhan đau lòng, vậy là thành công không xa rồi." Chị Chu cực kỳ mãn nguyện
nói.
"Bà xã, anh ... Thiếu chút nữa anh cũng đánh trúng Tiểu Nhan... " Giọng nói của đoàn trưởng Cảnh càng lúc càng nhỏ.
"Cái gì? Lão Cảnh, sao anh lại như vậy? Tiểu Nhan bị thương rồi hả?" Chị Chu vừa nghe thấy chuyện này, nóng lên.
"Trái lại không bị thương, nhưng mà chồng em bị thương đó, bị Lưu Vũ đá
một cước, bây giờ còn rất đau, em ngay cả quan tâm cũng không." Giọng
nói của đoàn trưởng Cảnh có phần tủi thân.
"Được rồi, em biết rồi, không thể không an ủi anh, khi nào anh trở về em nấu thịt cho anh ăn." Ngon ngọt cần thiết cũng là phải cho.
Đoàn trưởng Cảnh vừa nghe, mắt sáng rực lên, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể
ăn em luôn hay không?" Trước khi cọp mẹ bên kia nổi giận, anh nhanh
chóng cúp điện thoại.
Lúc này Lưu Vũ chạy thật nhanh, Từ Nhan ở trong lòng anh phát run, anh
vô cùng đau lòng, vừa đi vừa nói: "Chúng ta đi về tắm nước nóng trước.”
Từ Nhan cái gì cũng không nói, ngoãn ngoãn nằm trong lòng anh, hai tay
vòng qua cổ anh. Nhìn thấy được, anh là quan tâm đến mình, cho nên tâm
tình lo lắng lúc trước của cô cũng biến mất, ngược lại cực kỳ vui sướng. Tại trong lòng anh, có một loại an tâm không tên, cảm giác an toàn này
làm cho trong lòng cô thoải mái không nói nên lời. Anh là chồng của cô.
Cái từ chồng này, cô vẫn không nhìn thẳng vào, nhưng mà hôm nay ở trong
quân doanh, từ này cô đã nói không biết bao lần, trong lòng cô cũng đã
từ từ nhìn thẳng vào rồi. Đúng vậy, cô kết hôn, mà hiện tại, người đàn
ông đang ôm cô chính là chồng cô.
Lén lút ngẩng đầu, mặt anh cách mình rất gần, gần đến mức có thể nghe
thấy tiếng hít thở của anh, có thể nhìn thấy đôi mày anh nhăn lại. Mặt
anh bởi vì bị đoàn trưởng đánh, cho nên hơi sưng đỏ, mặt cũng vì bị
quăng ngã xuống bùn đất, cho nên rất bẩn, nhưng cặp mày rậm đang nhíu
chặt kia lại mang một hương vị không nói ra được, hương vị này hấp dẫn
Từ Nhan.
"A Vũ, em lạnh." Cô nhẹ nhàng nói, vùi đầu vào trong lòng anh, nghe từng tiếng từng tiếng tim đập mạnh mẽ.
Lưu Vũ ôm chặt cô, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để làm ấm cô,
nhưng mà anh đã quên một việc, đó chính là người anh đã ướt hết, cái ôm
này còn khiến người cô càng ướt hơn. Tốc độ của anh nhanh hơn, khoảng
cách từ sân huấn luyện tới ký túc xá của anh là khoảng mấy trăm mét,
nhưng không biết vì sao, hôm nay lại cảm thấy vô cùng xa, không biết là
do anh đi chậm, hay là khoảng cách quá xa.
Quần áo Từ Nhan không ướt hết toàn bộ, cô lúc ấy chạy vọt vào bên trong
hồ nước huấn luyện, chỉ là bị nước bắn lên trên người cô, còn có lúc hai người đánh nhau làm nước bắn lên. Quần áo bên ngoài ẩm một nửa, khiến
cho đồ công sở đẹp đẽ dính đầy bùn lầy. Lúc ấy cô đi vội, cho nên cũng
không có thời gian thay đồ, mặc đồ công sở mà đi qua, bởi vì ngồi trên
xe buýt đã mất hơn một giờ, cô cũng không có nhiều thời gian để thay
quần áo. Đồ công sở này không dày, chính là âu phục bình thường, nhưng
dù là bộ đồ công sở bình thường, cô mặc lên lại tạo ra một vẻ đẹp khác
biệt. Nhưng lúc này quần áo ẩm một nửa, dán lên người cô, tuy sẽ không
dán đến nỗi chỗ ẩn chỗ hiện như đồ mùa hè, sẽ không lộ hết, nhưng ít
nhiều cũng dán sát mà làm lộ ra dáng người hoàn mỹ của cô.
"Cũng sắp đến rồi, lập tức có thể tắm nước nóng." Miệng Lưu Vũ an ũi, tốc độ cũng không giảm đi.
Rất nhanh, bọn họ đã chạy vào tòa ký túc xá lớn mà Lưu Vũ ở. Nơi Lưu Vũ ở chính là dãy nhà độc thân mặt sau khu chính trị, phòng ở tầng này dành
cho những người độc thân có chức vụ trong đoàn hoặc sĩ quan không có
người nhà theo quân, điều kiện rất tốt, không giống ký túc xá trước kia
anh đã ở tại doanh trại. Tại căn phòng hơn 60m², có hai phòng ngủ một
phòng khách cùng phòng bếp và nhà vệ sinh, tuy không so với căn phòng
lớn của bọn họ, nhưng mà điều kiện này ở trong quân doanh đã là đầy đủ
và khá tốt rồi.
Lúc Lưu Vũ ôm cô từ sân huấn luyện về, các binh sĩ khác đều thấy được,
tất cả mọi người đều dừng lại nhìn, trong mắt có kinh ngạc cũng có hâm
mộ, dù sao trong quân doanh cũng ít thấy mỹ nữ, tuy người nhà không
thiếu, nhưng chưa kết hôn cũng không nhiều, huống chi là nữ sinh xinh
đẹp, mà chuyện Lưu Vũ kết hôn, cũng có mấy người cán bộ trong đoàn biết, binh sĩ phía dưới ít người biết đến, cho nên lúc Từ Nhan được ôm về ký
túc xá, sự hâm mộ trong mắt mọi người là không thiếu được.
Vừa vào nhà, anh liền tiện tay đóng cửa lại, sau đó đặt Từ Nhan xuống,
để cho cô ngồi trên ghế, nói với cô: "Em chờ một lát, anh đi mở nước cho em." Nói xong liền đi vào phòng tắm.
[1] Tính phúc: hạnh phúc đời sống tình dục.