Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 21: Chương 21




Cơ thể Từ Nhan trắng noãn giống như bạch ngọc nằm ở trên giường, mắt cô khẽ nhắm, thoạt nhìn vô cùng an tĩnh. Cô không la to nói lớn với anh giống như trước kia nữa, điều này khiến anh thực không quen. Anh đã quen nhìn một Từ Nhan lúc nào cũng giương nanh múa vuốt, vậy mà lúc này đây cô lại an tĩnh như vậy, trong lúc nhất thời anh không kịp điều chỉnh cảm xúc của mình.

Anh vươn tay đặt lên trán cô thấy hơi nóng, nhất định là lúc ở trong bùn bị ẩm ướt thấm vào cơ thể dẫn đến nóng sốt cảm mạo rồi. Chuyện này phải trách anh đã để cô chịu uất ức và tổn thương lớn như vậy, biết rõ cơ thể cô rất yếu, có thể sẽ bị bệnh mà vẫn hôn cô rất lâu ở trong phòng tắm khiến cho khí lạnh có cơ hội ngấm vào cơ thể.

Vừa rồi khi phát hiện trong phòng tắm không có tiếng động anh đã cảm thấy có điều không bình thường, lúc vọt vào thì thấy cô xinh đẹp nằm nghiêng trong bồn tắm, mắt nhắm nghiền như đang ngủ say, lúc ấy trái tim của anh lập tức bị treo lên. Vào giờ phút này, tất cả suy nghĩ viển vông của anh đều biến mất, trong mắt, trong lòng chỉ có một mình Từ Nhan. Lúc ôm Từ Nhan từ dưới nước lên, mắt cô khẽ mở, muốn đưa tay đẩy bàn tay đang ôm cô của anh ra.

“Đừng cử động.” Trong giọng nói của Lưu Vũ lộ ra vẻ khẩn trương, không cho cô vùng vẫy.

“Em không sao, chỉ hơi mệt chút thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao đâu.” Nói xong, cô không nhịn được rùng mình một cái.

Nhất định là ngâm trong bồn tắm quá lâu, ngủ quên nên nước lạnh. Nha đầu ngốc này, tại sao không biết tự chăm sóc bản thân mình? Nước lạnh mà không biết ư? Đang tắm mà cũng dám ngủ, nếu không phải anh cảm giác thấy có điều không hợp lý liền xông vào thì sẽ không tưởng tượng nổi hậu quả của việc cô ngâm mình trong nước lạnh.

Khi anh bế cô từ trong nước lên mới nghĩ đến việc khi cô tới đây chỉ mang theo một cái túi xách nhỏ, quần áo cũng không mang tới, trong phòng anh lại không có quần áo của phụ nữ nên anh đặt cô lên giường rồi phủ chăn lên.

"Nha đầu ngốc, tại sao biết rõ nước lạnh còn không ra ngoài?" Anh vừa gấp vừa bực mình, vội vàng đi tìm hòm thuốc lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô.

“A Vũ, anh còn chưa ăn cơm mà, anh mau đi ăn cơm đi. Em không sao rồi, nằm một lúc sẽ đỡ hơn thôi.” Lúc Từ Nhan bị bệnh trông rất yếu đuối, cô không còn là một nha đầu giận dữ ngút trời giương nanh múa vuốt với anh nữa.

“Em đang bị bệnh, anh còn có tâm tình ăn cơm sao? Ngoan, há miệng ra, uống thuốc.” Lưu Vũ dỗ dành cô như dỗ một đứa bé.

Lúc này Từ Nhan vô cùng ngoan ngoãn, cô không còn khí chất nữ vương cả vú lấp miệng em nữa mà thay vào đó là vẻ điềm đạm đáng yêu. Cô rúc vào trong chăn giống như một con mèo nhỏ, gương mặt thì hồng như trái táo dụ dỗ anh đến gần cắn một cái.

Nhìn thấy cô như vậy anh liền nhớ tới cảnh ôm cô vào bồn tắm, cơ thể trắng như tuyết. Nếu không phải do tình thế cấp bách có lẽ anh đã ăn cô luôn rồi. Cô là vợ của anh, dù anh có thể nhịn thế nào đi chăng nữa thì lúc nhìn thấy cơ thể của vợ vẫn phải có phản ứng chứ?

Anh từ từ tiến lại gần, tim đập nhanh hơn, hơi thở không ổn định, chỉ chút nữa thôi là sẽ hôn lên môi cô.

Cô chính là con mèo nhỏ khiến lòng người ngứa ngáy, anh trêu đùa với hai tay của cô, vuốt ve cơ thể trắng noãn giống như bạch ngọc ấy. Nhưng khi tay anh vừa chạm lên cơ thể cô, cơ thể nóng bỏng của cô đang dán sát vào cơ thể anh, anh liền giật mình tỉnh táo lại. Bây giờ Từ Nhan đang trong trạng thái yếu ớt, nếu anh muốn cưỡng bức cô thì cô hoàn toàn không thể chống cự, nhưng anh có thể sao? Anh có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ư?

Lưu Vũ, mày là đồ khốn, vào thời khắc này sao mày có thể mù quáng? Dù mày có nóng vội cũng không phải vào lúc này, cũng không phải đoạt lấy trong chốc lát, cô ấy là vợ của mày, không phải lúc nào mày cũng có thể ư?? Anh bỗng tỉnh táo lại, thầm mắng bản thân mình.

Anh vỗ đầu mình một cái, giờ là lúc nào mà còn nghĩ đến những thứ linh tinh này, bây giờ Từ Nhan đang bị bệnh, điều quan trọng nhất bây giờ là để cô ấy hạ sốt. Là tại anh quá nóng lòng, cũng tại anh cứ muốn đùa giỡn nên quên mất việc cơ thể cô có thể ngấm khí lạnh dẫn đến sinh bệnh, tất cả là do cái nơi đáng chết kia khiến cho Từ Nhan phải khổ sở như vậy.

"A Vũ, em lạnh." Từ Nhan khẽ mở mắt, giống như tỉnh, lại giống như đang thì thầm trong mơ.

Từ Nhan không phải cố ý, bây giờ cơ thể cô như đang ở trong hầm băng, mà tình huống ở trong hầm băng là cần ngay một bếp lò lớn để sưởi ấm, lúc này phản ứng đầu tiên của cô là nhớ tới Lưu Vũ, người chồng mới cưới chưa đến vài ngày của mình.

Âm thanh của Từ Nhan rất khẽ, nhưng anh vẫn nghe được. Âm thanh này giống như một chậu nước đá dội thẳng xuống đỉnh đầu đang nóng của anh khiến anh tỉnh táo lại, thoát khỏi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình. Anh tính toán thời gian, cũng đến giờ rồi. Anh nhìn nhiệt kế thấy nhiệt độ cũng không cao, khoảng 38.2 độ, có thể cô bị bệnh là do khí lạnh ngấm vào cơ thể hoành hành tác quái, anh muốn đút cho cô uống một viên thuốc hạ sốt nhưng khi nhét vào miệng cô mới nhớ ra cô chưa ăn cơm, bụng rỗng mà uống thuốc sẽ không tốt cho cơ thể.

Haizzz! Anh than nhẹ một tiếng, anh cũng không thể vì cô bị bệnh mà cho cô uống thuốc ngay được, ngộ nhỡ khiến cô càng thêm bệnh thì làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây anh chậm rãi rút tay lại, ngón tay bắn ra, viên thuốc kia theo quán tính rơi vào thùng rác.

Vẫn nên đi bệnh viện thôi!!! Lúc anh định đưa cô đến bệnh biện mới phát hiện ra mình còn chưa tắm, giờ mới nhớ tới khi ấy vì vội vã xả nước vào bồn tắm cho cô nên anh chưa kịp thay quần áo bẩn thỉu dơ dáy trên người xuống, anh lập tức vọt vào phòng tắm chiến đấu với cơ thể bẩn thỉu của mình.

Tắm xong, anh vừa mặc quần áo vừa gọi điện cho ban cấp dưỡng. "Lão đầu bếp, cho tôi phần cơm của bệnh nhân, chị dâu của cậu bị bệnh."

Anh hất chăn lên muốn ôm cô đến bệnh viện thì thấy cơ thể trần trụi của cô. Đầu anh bỗng to ra, anh đi đâu tìm quần áo phụ nữ cho cô bây giờ? Anh là một người đàn ông độc thân, căn phòng này cũng là do đơn vị mới phân cho, trong phòng trừ quần áo của đàn ông ra anh có thể đi đâu tìm quần áo phụ nữ cho cô bây giờ?

"Em không sao, A Vũ, uống mấy viên thuốc hạ sốt là không sao rồi." Tuy Từ Nhan bị ốm nhưng ý thức vẫn còn, chỉ có điều cơ thể mềm nhũn không có sức lực mà thôi.

Chưa khi nào anh căm giận trong phòng mình không có quần áo phụ nữ như lúc này, nếu có anh đã có thể thay cho Từ Nhan rồi. Không có quần áo thì anh đưa cô đến bệnh viện thế nào đây? Anh có hơi vội vàng gọi điện cho ban cấp dưỡng: "Làm cơm bệnh nhân nhanh lên, chị dâu cậu đói bụng." Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi gọi điện cho chị Chu. "Chị dâu, Tiểu Nhan bị ốm, nhưng đồ của cô ấy đã bẩn hết rồi, có thể..."

Anh xấu hổ không nói tiếp, chị Chu bên kia bỗng hiểu ra nói vào trong điện thoại: "Tiểu Vũ đừng gấp, chị mang quần áo qua đấy ngay."

Nhưng lúc này chị Chu đang ở trong thành phố, muốn qua đây vẫn cần một khoảng thời gian, chuyện khẩn cấp là nhanh chóng để cho cô hạ sốt. Anh đi thấm ướt khăn mặt rồi đặt lên trán cô.

"A Vũ, em lạnh, anh có thể ôm em một lát không?" Từ Nhan càng cảm thấy lạnh hơn, cô rùng mình một cái nói ra yêu cầu với anh.

Lưu Vũ không nói hai lời lập tức quơ chăn ôm lấy cô, nhưng cơ thể cô vẫn hơi run, anh lập tức nghĩ tới biện pháp dùng nhiệt độ cơ thể. Nghĩ là làm, anh cởi quần áo ra, toàn thân không mặc gì chui vào trong chăn ôm lấy cơ thể trắng noãn của cô rồi dùng chăn phủ kín cả hai.

Lúc hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau, nếu nói không có suy nghĩ gì khác là gạt người, đặc biệt là bộ ngực đầy đặn đang ép trên ngực anh, loại tiếp xúc cơ thể chân thật này không giống với những tưởng tượng trước kia. Từ Nhan vô cùng ngoan ngoãn, cô im lặng nằm trong lòng anh, không có bất cứ hành động gì, chỉ kê đầu trên vai anh, hơi thở phun trên cổ anh khiến anh có cảm giác ngứa ngáy đến tê dại.

Trong đầu không nhịn được xuất hiện cảnh tượng lúc anh vén chăn lên, còn có hình ảnh khiến người khác phải sôi máu lúc anh vọt vào phòng tắm. Anh là người thường nên khi nhìn thấy người đẹp sao có thể không rung động, hơn nữa người đẹp này còn là vợ của anh. Anh kìm lòng không được khẽ di chuyển tay bắt đầu vuốt ve từ bờ lưng rồi chuyển hướng tấn công về phía bộ ngực cô. Nhưng khi vừa tập kích đến bộ ngực của cô anh liền ngừng lại, căm giận bản thân mình thừa dịp cô bị bệnh mà giở trò.

Lưu Vũ, mày không phải đàn ông, sao mày có thể giở trò với Tiểu Nhan lúc cô ấy đang bị bệnh chứ? Dừng lại ngay, ôm cô đến bệnh viện!!! Anh âm thầm mắng chính bản thân mình.

Anh biết nếu mình còn kìm nén như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ sinh bệnh. Tốt nhất là trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, nếu không lúc bệnh của cô tốt lên thì chính anh lại bị nghẹn đến điên mất.

"A Vũ, em không muốn đi bệnh viện." Dường như Từ Nhan biết suy nghĩ của anh nên thì thào nói.

Lưu Vũ không nói gì, anh im lặng đi đến tủ quần áo lấy quân trang mùa đông của mình thay cho cô. Đầu tiên là mặc một chiếc ao len, sau đó phủ thêm áo khoác quân sự ở bên ngoài. Bên ngoài rất lạnh, cô lại bị sốt nên không thể để cô bị lạnh nữa. Áo len quân dụng rất ấm, áo khoác quân dụng cũng không phải là loại áo khoác dày mà là loại áo khoác rất thời trang, hơn nữa còn được làm theo số đo của từng người. Đây chính là đặc điểm của quân trang.

Lúc này anh không nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ cô không mặc nội y, không biết mặc như vậy cô có khó chịu hay không. Anh thầm nghĩ trong lòng: đến lúc đó đi mua quần áo lót và quần áo phụ nữ cho cô. Đến lúc thay quần áo cho cô anh vẫn hơi do dự, khi bàn tay chạm lên người cô, anh không ngừng run rẩy, lúc này còn mệt hơn lúc anh chạy xong 5km việt dã. Đặc biệt là khi tay anh chạm phải thân dưới của cô, thân thể anh lại càng toát mồ hôi lạnh nhiều hơn.

"A Vũ, anh đang làm gì vậy?" Toàn thân Từ Nhan không còn sức lực, nhưng ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo.

Lưu Vũ không nói lời nào, lúc này anh đang đấu tranh với cơ thể cô, giúp cô mặc từng thứ một, hàm răng cắn thật chặt để cho mình cố gắng không nghĩ linh tinh. Lúc mặc cho cô xong, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, nhưng không nghĩ nhiều anh lập tức ôm cô đi.

"A Vũ, anh ôm em đi đâu?" Từ Nhan co người trong lòng anh, giọng nói cũng nhẹ nhàng.

"Đến bệnh biện." Lưu Vũ đi giầy xong, ôm cô mở cửa đi ra.

"Em không muốn đi bệnh viện, chỉ hợi sốt mà thôi, uống thuốc giảm sốt là được rồi, tại sao phải đi bệnh viện?" Từ Nhan có chứng sợ kim tiêm, đến bệnh viện nhất định sẽ bị tiêm, vì vậy cô sống chết không muốn đi.

Lưu Vũ mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh ôm cô lao xuống ký túc xá.

Dọc đường đi có không ít ánh mắt nhìn về phía anh, mọi người chỉ thấy Phó đội trưởng Lưu của bọn họ ôm một cô gái mặc quân trang chạy về phía phòng y tế. Chạy gần đến cửa phòng y tế thì gặp phải Đoàn trưởng Cảnh, lúc này anh ta đang ngọt ngào với chị Chu, thấy Lưu Vũ hốt hoảng ôm Từ Nhan chạy về phía phòng y tế thì tò mò đi theo.

“Lưu Vũ, Tiểu Nhan sao rồi?” Gương mặt Từ Nhan hơi đỏ, không phải là bị bệnh rồi chứ?

Anh ta biết rõ còn hỏi, đi đến phòng y tế nếu không phải bị bệnh thì là cái gì?

Lưu Vũ không lên tiếng, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Đoàn trưởng một cái, trong lòng anh thì địa vị của Đoàn trưởng vĩnh viễn kém hơn vợ anh, Từ Nhan bị bệnh khiến lửa nóng trong lòng anh hoàn toàn bạo phát.

“Sao? Ánh mắt kia của cậu là có ý gì?” Đoàn trưởng vẫn đi theo phía sau Lưu Vũ, giống như trêu chọc anh không ngừng hỏi.

“Đừng làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà đánh anh.” Lúc này giọng Lưu Vũ cực kỳ có tính công kích, ở trong lòng anh thì việc Từ Nhan bị bệnh chính là do Đoàn trưởng gây nên.

Nếu như không phải anh ta khăng khăng lôi anh đi luyện tập, nếu như không phải anh ta nhất định bắt anh luyện đối kháng ở trong bùn, nếu như không phải anh ta cố ý ra đòn hiểm độc, nếu như không phải anh ta….Rất nhiều, nếu không thì làm sao Từ Nhan có thể vì đau lòng anh mà xông tới, làm sao có thể bị nước bùn bắn tung tóe ướt hết người, làm sao có thể bị bệnh? Cho nên tất cả mọi chuyện, tất cả đều do Đoàn trưởng gây họa. Nếu như không phải anh ta ngụy biện “Trong lúc sát hạch huấn luyện không cho về nhà” thì Từ Nhan sẽ càng không ngồi xe buýt một giờ tới tìm anh. Nếu những chuyện ấy không xảy ra thì sao cô có thể phát sốt? Bây giờ anh hận Đoàn trưởng giống như nước sông đang cuồn cuộn dậy sóng không ngừng.

“Tôi nói này, cậu đang phát điên cái gì thế?” Lúc này Đoàn trưởng Cảnh đang cợt nhả, đối với cấp dưới anh ta rất ít khi mang dáng vẻ Đoàn trưởng.

“Từ Nhan bị bệnh, lần này anh hài lòng chưa?” Lưu Vũ dùng sức đẩy Đoàn trưởng ra chạy về phía phòng y tế, anh không có thời gian để phí phạm với anh ta.

Thật sự bị bệnh? Đoàn trưởng Cảnh ngẩn người rồi đột nhiên vỗ đầu mình, không được, việc này cần phải thu xếp cho tốt, chuyện này phải giao cho vợ đại nhân rồi! Nghĩ vậy anh ta liền đi về phía tổ vệ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.