Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 24: Chương 24




Từ Nhan nằm ở trên giường lớn của Lưu Vũ, vừa ăn trái cây vừa xem tivi, cuộc sống này thật tự tại và thoải mái.

Chiếc chăn trên giường vốn được gấp ngay ngắn như miếng đậu hủ, nhưng vì cô đã dùng sức ép xuống nên nó không còn ngay ngắn như lúc đầu mà trở nên vặn vẹo và bẹp xuống tựa như một người vợ bé bị chà đạp, ủy khuất cúi gằm đầu. Từ Nhan vẫn chưa hả giận, chẳng những dùng sức đè ép cái chăn vuông như miếng đậu kia mà còn ra sức giày vò. Nếu anh thích sắp xếp chăn mền gọn gàng vậy thì cô chính là thích đè ép giày xéo nó đấy. Chỉ mới nghĩ đến nét mặt khi thấy chăn mền lộn xộn của anh thôi mà cô đã cảm thấy trong lòng đặc biệt thoải mái, cuộc sống thật tươi đẹp.

Bởi vì chán nản cho nên cô bắt đầu chú ý tới phòng ngủ của Lưu Vũ, đây là nơi anh ấy ngủ hàng ngày, nhưng lúc này nó sẽ là nơi dành riêng cho thế giới của hai người bọn họ. Có lẽ yêu cầu của quân ngũ với binh lính vô cùng cao, chỉ nhìn chiếc chăn được gấp vuông vắn như khối đậu hủ là đã biết. Lấp đầy cả phòng ngủ là phong thái cứng rắn đặc thù của người lính, thiếu hụt nét dịu dàng của phái nữ, thiếu cái cảm giác ấm áp của gia đình.

Trong tay cô là trái cây mà Lưu Vũ đã gọt cho cô, động tác gọt táo của anh rất nhuần nhuyễn, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên gọt táo. Vậy mà anh lại nói với cô rằng đây là lần đầu tiên anh gọt táo, trước kia đều là người khác gọt cho anh ăn, đây cũng là lần đầu tiên được hân hạnh phục vụ cho người khác. Mặc dù anh nói như vậy nhưng cô lại không tin. Nào có ai lần đầu tiên gọt táo đã gọt tốt như vậy, chắc chắn là đang lừa gạt cô. Nhớ lại cuộc "đấu tranh gay gắt" trước đó giữa cô và anh, cô liền cảm thấy vô cùng hứng thú.

Cô đã gần hết sốt. Truyền nước biển không giống như dùng thuốc, nếu như uống thuốc thì sẽ không hạ sốt trong vòng một hai giờ như vậy, nhưng vì là truyền nước biển nên cơn sốt của cô nhanh chóng bị đẩy lùi. Tuy rằng cô đã được sự giúp đỡ của Lưu Vũ mà vượt qua căn bệnh chết tiệt kia. Nhưng khi nhìn đến kim tiêm thì cô vẫn rất sợ, lông tơ trên người dựng đứng lên, chỉ là không đến nổi té xỉu mà thôi. Cho nên lần này tất cả là nhờ có sự giúp đỡ của Lưu Vũ nên cô mới có thể vượt qua căn bệnh này.

Còn nhớ rõ, sau khi cô chịu hai giờ truyền nước biển, lúc trở lại từ đội y tế cô liền bị Lưu Vũ ôm về phía nhà tập thể, còn Đoàn trưởng thì bị chị Chu lôi đi. Bọn họ ở cùng một tòa nhà tập thể, thế nhưng đến lầu hai thì bọn họ đã tách ra. Nhìn vẻ mặt Lưu Vũ khi đó đoán chừng anh rể Đoàn trưởng sẽ bị giáo huấn một phen. Vẻ mặt Đoàn trưởng lúc đó vô cùng thê thảm, có thể tưởng tượng ra khi anh ấy trở về phòng sẽ có kết quả như thế nào. Nhưng cô thà tin rằng chị Chu với lòng dạ ngay thẳng sẽ dùng hành động dịu dàng mà chinh phục anh rể đoàn trưởng mà không phải hành động bạo lực, bởi vì cái đó chỉ có cô mới sử dụng.

"Bọn họ trở về sẽ không xảy ra án mạng chứ?"

Vừa nghĩ tới vẻ mặt lúc đó của anh rể Đoàn trưởng cô đã nhìn ra một cảnh tượng vô cùng thê thảm.

"Yên tâm, bọn họ sẽ chỉ đánh nhau ở trên giường thôi."

Lưu Vũ ôm cô đi thẳng lên lầu ba, ngay cả hơi thở cũng không thay đổi.

Trọng lượng cơ thể Từ Nhan cũng không nhẹ, chiều cao 1m68, có lẽ nặng hơn trăm cân*. Lẽ ra khi anh ôm cô sẽ phải cố hết sức, cô rất muốn thấy dáng vẻ anh gắng sức nghiến răng ôm cô lên lầu, nhưng rõ ràng cô đã phải thất vọng. Anh ôm cô đi trên cầu thang mà như đi trên đất bằng, một chút cũng không có vẻ như đang gắng sức. Khi anh vừa ôm cô lên cô liền giãy giụa muốn xuống, đi như thế ở trong bộ đội rất dễ làm người khác chú ý, cũng rất tổn hại hình tượng, chỉ nhìn nét mặt kinh ngạc của những binh lính gác cửa dọc đường thôi là cô có thể thấy được rồi. Huống chi trong bộ đội còn có người duy trì trật tự, cô sao có thể không biết người duy trì trật tự chuyên bắt người vi phạm kỷ luật. Vậy mà anh nhất định không buông tay, lý do rất đơn giản: vì cô bị bệnh!!

hơn trăm cân*: 1kg cân TQ = ½ kg cân VN

"Đánh nhau ở trên giường?"

Từ Nhan kinh ngạc. Không phải cô không nghĩ ra, mà cô không ngờ là Lưu Vũ sẽ nói trắng ra như vậy.

Lưu Vũ cúi mắt nhìn cô, nói mập mờ: "Vợ à, sau khi chúng ta trở về, em có muốn đánh một trận ở trên giường hay không?”

Đáp lại những lời này của Lưu Vũ là một đấm nặng nề lên ngực anh của Từ Nhan. Anh làm bộ như bị đau, nói: "Vợ à, em mưu sát chồng hả, coi chừng không ai cho em tính phúc về sau."

Anh vừa nói xong lại nhận được một đấm nặng nề của cô, lần này quả đấm rơi xuống bả vai anh.

Trở lại nhà tập thể, anh mới vừa đặt cô trên giường liền muốn tiến lên âu yếm, nhưng lại bị Từ Nhan dùng tay đẩy khuôn mặt ra, cô nói: "Em đang ốm mà, anh không thể khi dễ phụ nữ nhỏ bé yếu đuối đang ngã bệnh. Anh là quân nhân nên phải chăm sóc người nhỏ bé yếu đuối chứ.”

"Em mà là người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối sao? Sao anh lại không thấy nhỉ, trái lại anh đang thấy một người phụ nữ lực lưỡng sử dụng bạo lực gia đình." Lưu Vũ thấy chết không sờn* trêu chọc cô.

*thấy chết không sờn: không sợ chết.

“Đáng ghét!” Từ Nhan túm cái gối ném về phía anh.

Lưu Vũ bắt được cái gối, lại dí mặt mình đến gần: "Vợ à, em đang bệnh, người đổ nhiều mồ hôi nên nhất định rất khó chịu. Nếu không thì em đi tắm rồi thay quần áo trên người ra, anh mang quần áo vào cho em. Anh sợ vợ yêu mặc quần áo ướt mồ hôi sẽ lại đổ bệnh, với lại mặc nhiều như vậy không được thoải mái, chồng em... có thể giúp em."

Từ Nhan cảm thấy anh nói rất có lý, anh ấy nói chuyện cũng không có cái gì không đúng nhưng tại sao nghe vào lỗ tai của cô có vẻ như.... có gì mập mờ đây? Ngẩng đầu, lại đón nhận vẻ mặt quyến rũ của anh, biểu cảm trên mặt và giọng điệu nói chuyện mập mờ giống nhau, cô lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của anh, cảnh giác mà cắt đứt tưởng tượng xa vời của anh: "Tự em sẽ tắm." Muốn diễn lại trò cũ giúp đỡ cô cởi quần áo tắm rửa? không có cửa đâu nhé, ngay cả cửa sổ cũng không mở cho anh.

"Vợ à, em xem, bây giờ em đang bệnh, tuy rằng đã bớt nóng nhưng vẫn là một người cần được chăm sóc, ngộ nhỡ lại phát sinh chuyện té xỉu ở phòng tắm như trước thì sẽ không tốt. Vì anh là một người chồng tốt cho nên anh cần phải giúp vợ gánh vác một phần trách nhiệm, em nói có đúng không?"

Lưu Vũ nói xong còn nháy mắt với cô, ném cho cô một "đôi mắt quyến rũ", hy vọng có thể phóng điện khiến cho đầu óc của cô choáng váng, tốt nhất là ngất đi để anh có thể giở thủ đoạn.

Thế nhưng sự thật đã khiến anh phải thất vọng, Từ Nhan không vì anh phóng điện mà ngất đi.

Từ Nhan không ngừng gật đầu. Anh nói rất có lý, cô ngã bệnh cũng muốn được anh săn sóc, nhưng tại sao những lời này nghe như có cái gì không đúng mặc dù tìm không ra sơ hở dù chỉ một chút?

"Tuy rằng thân là một người chồng quả thật nên quan tâm tới vợ, nhưng là một người vợ thì em không thể để cho người chồng là anh ôm lên ôm xuống rồi còn phải chịu trách nhiệm giúp em tắm được, việc sẽ khiến cho anh mệt mỏi. Cho nên với cương vị là một người vợ, em quyết định không phải nhọc đến người chồng là anh giúp đỡ. Anh lấy quần áo của anh đi tắm đi, em sẽ tự tắm."

"Vợ à, anh không sợ cực khổ, anh rất sẵn lòng cống hiến sức lực vì em, em nhất định phải tin vào anh, tin vào trái tim chân thành của anh."

Dáng vẻ của Lưu Vũ rất đáng thương, nét mặt cũng rất thành thật. Thiếu chút nữa thì Từ Nhan đã tin tưởng anh.

Nhưng Từ Nhan biết mình không thể bị lừa, một khi đã đáp ứng anh thì hậu quả là không thể lường được. Nhất định sẽ giống như lúc trước, có khi bị ăn sạch sẽ mà không biết ấy chứ. Vì vậy bây giờ nhất định phải giữ vững bản thân mìnhtrong khoảng thời gian này.

"Chồng à, anh không sợ mệt mỏi nhưng là vợ em sẽ đau lòng đó. Anh nghĩ mà xem, anh đã ôm em mấy lần rồi, em không thể làm tiêu hao thể lực của anh nữa." Cô cố gắng nhịn cười, làm bộ như rất nghiêm chỉnh nói, sau đó chạy trốn về phía phòng tắm, "rầm" một tiếng đóng cửa lại không cho anh bất kỳ cơ hội hành động nào.

Lưu Vũ bị giam ở bên ngoài, ngạc nhiên trợn mắt há mồm nhìn. Kinh ngạc qua đi, anh vuốt cái mũi thiếu chút nữa bị đụng của mình rồi mỉm cười. Vừa rồi là anh cố ý dọa cô mà thôi, cô nghĩ rằng anh muốn tắm cùng cô sao thật sao? Thật ra thì anh rất muốn, nhưng anh sẽ không ép cô. Anh vô cùng yêu dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của cô, rất thích dáng vẻ cô vì mục đích của mình mà cưỡng từ đoạt lý với anh, cực kỳ yêu thích cô dùng vẻ hung hãn làm vũ khí che dấu lòng mình. Tóm lại phải từ từ mới phát hiện ra sự tốt đẹp của cô, nếu như không phải là trước đây anh đã hiểu rõ cô thì có lẽ bây giờ anh cũng sẽ không chịu nổi cái dáng vẻ vênh váo tự đắc này.

Lặng lẽ quay trở lại phòng khách, lúc ấy đi quá vội vàng nên quần áo của Từ Nhan nằm rải rác trong phòng khách, hỗn độn cùng với quần áo của anh, hình ảnh này khiến anh có một loại cảm giác hoà hợp.

Đặt quần áo vào trong giỏ, anh cầm cái chậu ở phía trước định giặt quần áo cho cô. Lúc ngâm quần áo anh bỗng nhìn thấy đồ lót bên trong của cô, xúc cảm khi vuốt lên chiếc áo lót khiến anh nhớ tới bộ ngực của Từ Nhan, còn có mảnh đất tam giác phía dưới kia. Trong đầu đều là dáng vẻ Từ Nhan ở trong phòng tắm và cảnh tượng anh ôm cô ở trong phòng ngủ, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, vậy mà những ngọn lửa lại cháy lên một lần nữa.

Anh ở ngoài này suy nghĩ lung tung thì Từ Nhan cũng đang miên man suy nghĩ ở trong phòng tắm.

Cánh cửa phòng tắm khép kín, cô cảm thấy nhịp tim của mình giống như động cơ xe máy không ngừng nhảy múa. Từ Nhan, không được hoảng hốt, có nghe thấy không, phải tỉnh táo! Nhưng cho dù cô có ra lệnh cho mình thế nào đi nữa thì nhịp tim vẫn như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, vô cùng cuồng loạn.

Trên người của cô vẫn còn mặc quần áo của Lưu Vũ, áo khoác ngoài đã cởi bỏ ngay từ lúc vào nhà treo ở trên mắc áo, nhưng áo len trên người vẫn là áo len quân đội của anh. Bên trong cũng không có mặc áo lót, ngay cả quần lót cô cũng không mặc. Cô biết những thứ này là khi đó tự tay anh thay quần áo cho mình, mặc dù cô bị sốt mơ màng nhưng mà ý thức của cô vẫn tỉnh táo.

Vừa nghĩ tới bàn tay của anh đã từng vuốt ve cơ thể của mình, cô liền liền kìm lòng không được rùng mình một cái. Hai người đã là vợ chồng rồi, vuốt ve này thì coi là gì?

Cởi áo len trên người ra, mặc dù chiếc áo bị mồ hôi của cô thấm ướ, nhưng trên áo len còn lưu nguyên mùi của Lưu Vũ, và có hơi thở nam tính của đàn ông.

Từ Nhan, mày kích động cái gì? Không phải chỉ là quần áo của một người đàn ông thôi sao? Nhìn dáng vẻ hoa si của mày kìa, cũng không phải là chưa từng thấy qua quân trang. Chưa nói đến anh trai của mình, không phải quân trang của người đàn ông kia cũng như bao người sao? Trong đầu có một giọng nói đang "mỉa mai" cô.

Lặng lẽ cầm quần áo đặt ở trên bồn rửa mặt, cô bước vào trong bồn tắm. Lần này nước là chính cô mở, Lưu Vũ còn chưa kịp giúp cô mở nước đã bị cô đẩy ra ngoài.

Được tắm là điều vô cùng thoải mái, nhất là sau khi ngã bệnh, kinh mạch toàn thân và thần kinh cũng nằm ở tình trạng mệt mỏi, tắm có thể làm cho thần kinh cơ thể giãn ra. Nằm ở trong bồn tắm thật sự có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời. Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.

Từ Nhan thận trọng nhìn vào cánh cửa phòng tắm, bảo vệ ngực bằng cả hai tay, cô sợ Lưu Vũ sẽ dùng sức mạnh tiến công vào phòng tắm. Nhưng cẩn thận lắng nghe, lại phát hiện không phải là truyền tới từ bên ngoài phòng tắm mà là từ cửa chính bên kia.

Vừa xác định xong thì nghe thấy tiếng bước chân kèm theo âm thanh của anh: "Đến đây đến đây." Chắc hẳn Lưu Vũ nghe được tiếng gõ nên đi tới mở cửa.

"Chị Chu, Đoàn trưởng Cảnh?" Bên ngoài truyền đến âm thanh của Lưu Vũ.

Từ Nhan lắng nghe một cách cẩn thận, thì ra là chị Chu và Đoàn trưởng Cảnh tới đây. Không phải Lưu Vũ nói bọn họ sẽ đánh nhau trên giường sao? Nhanh như vậy đã đánh xong rồi ư, sẽ không thần tốc như vậy chứ?

"Là quần áo Tiểu Nhan quên lấy nên tôi mang đến cho cô ấy."

Quần áo? Lúc này mới nhớ tới lúc nãy vì vội vàng mà cô quên không mang quần áo vào đây. Nhưng nghĩ lại thì khi đó dù cho cô có nhớ tới quần áo thì cũng đành chịu, vì ở đây làm gì có quần áo của cô.

"Đoàn trưởng, chị Chu, đi vào ngồi đi." Lưu Vũ mời bọn họ vào nhà.

“Thôi, chúng tôi cũng không vào trong ngồi, chủ yếu là mang quần áo đến mà thôi. Đúng rồi, Tiểu Nhan đâu? Chúng ta đứng ở cửa nói chuyện đã nửa ngày mà sao không thấy Tiểu Nhan ra ngoài?

"À, cô ấy đang tắm ở bên trong, ra ngay bây giờ mà." Lưu Vũ giải thích, không muốn hai người bọn họ vì điều này mà hiểu lầm.

"Vậy được, chờ Tiểu Nhan tắm xong cậu nói với cô ấy rằng tôi chờ cô ấy ở bên dưới, đã lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau."

Lưu Vũ giận đến nghiến răng, hai người thật vất vả mới có thế giới riêng, xem ra không thể thực hiện rồi. Anh thở dài một tiếng, tiễn vợ chồng chị Chu đi, không biết phải làm gì tiếp theo. Mặt mũi chị Chu thì không thể gạt bỏ, thế nhưng tính phúc của anh sẽ mất hết.

"A Vũ." Tiếng kêu của Từ Nhan truyền đến từ phòng tắm.

Lưu Vũ lấy lại bình tĩnh đi đến cạnh cửa, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cầm quần áo chị Chu mang đến cho em vào đây." Nói xong, cô mở hé cửa, vươn cánh tay trắng nõn ra ngoài.

Lưu Vũ đưa cái túi cho cô rồi dùng sức đẩy vào trong. Cánh cửa bất ngờ bị mở ra, toàn bộ cơ thể trần truồng hoàn mỹ của Từ Nhan rơi vào trong mắt anh.

Anh bỗng cảm thấy máu trong toàn cơ thể tập trung chảy về một chỗ, cả người cũng đã sôi trào lên.

Tác giả có lời muốn nói: What?? Thân thể trần truồng của Từ Nhan đã xuất hiện trước mặt của anh rồi sao?? Không biết là vô tình hay là cố ý đây. Tóm lại hình ảnh này của cô đã khiến cho người nào đó phát hỏa rồi. Rốt cuộc chương sau có thịt hay không đây? Tôi suy nghĩ, tôi cẩn thận nghĩ, cố gắng nghĩ, xem xét có nhiều người ủng hộ hay không rồi sẽ quyết định. Nếu nhiều người ủng hộ, có lẽ trong một phút kích động sẽ dâng miếng thịt lên đây, gào thét…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.