Cưới Cô Nàng Keo Kiệt

Chương 18: Chương 18




Diêu Hiểu Thư và Quan Hà Châu yêu nhau, chính thức ở trong căn nhà này phát triển tình cảm, chưa bao giờ Diêu Hiểu Thư nghĩ rằng tình yêu có thể làm thay đổi một con người, trước kia, cô sống một mình vẫn ăn no mặc ấm, nhưng mà bây giờ, mỗi ngày cô đều nghĩ xem hôm nay Quan Hà Châu trải qua một ngày thế nào, có nghĩ đến cô như cô nghĩ đến anh không.

Tất cả cũng bởi vì tình cảm của bọn họ, lúc bắt đầu cho đến khi phát triển cũng không giống ai, thế giới của cô hình như càng ngày càng tươi sáng, mỗi ngày trôi qua đều như đang chìm trong giấc mộng.

Nếu như ban đầu Quan Hà Châu không đề nghị, bọn họ có phát triển thành quan hệ này không? Diêu Hiểu Thư luôn nghĩ đến vấn đề này, sau khi yêu anh, cô càng hay buồn hay có cảm xúc, thỉnh thoảng sẽ nghĩ một số chuyện không hay, luôn lo lắng, cho rằng người đàn ông tốt như Quan Hà Châu không nên thích mình.

Dần dần, cô từ vui vẻ hưng phấn, chuyển thành hoài nghi, thậm chí là thiếu tự tin.

“A, mình suy nghĩ lung tung gì vậy?” Đã ở chung hơn nửa năm rồi, hiện tại cô mới quan tâm tới những chuyện này có phải đã muộn rồi không?

Diêu Hiểu Thư không nhịn được chụp lấy đầu mình, tự chửi mình ngu ngốc.

Nhưng mà, mấy ngày này sống chung với Quan Hà Châu, càng hiểu anh, lại càng thấy mình không xứng với anh, bởi vì anh thật sự là quá tốt, tốt đến nỗi cô bắt đầu tự ti rồi.

“Ô. . . . .làm sao giờ, nếu cứ như vậy, mình phát điên mất.” Cô lung tung xoa nắn tóc của mình, ăn năn hối hận nói.

“Sao vậy?”

Một ngày nào đó, Quan Hà Châu về nhà liền thấy cảnh cô ngược đãi tóc mình, mấy ngày nay anh không phải không phát hiện cô khác thường, anh cho là bọn họ có thể giải quyết, không nghĩ đến tới hôm nay vẫn chưa xong.

“Nói cho anh biết, em có chuyện gì không giải quyết được?”

“Hà Châu, anh có quan tâm em không? Một ngày nào đó, anh có phát hiện, có một cô gái tốt hơn em, sau đó anh sẽ yêu cô ấy không?”

Quan Hà Châu dở khóc dở cười, thì ra cô gái nhỏ của anh vì chuyện này mà phiền não, “Em không tin anh, hay là không tin bản thân mình?”

“Em.” Diêu Hiểu Thư bĩu môi, hai vai sụp xuống, không đủ tự tin để trả lời.

“Đứa ngốc, chuyện này không cần phải hỏi.” Quan Hà Châu cúi đầu hôn cô, “Chuyện em lo lắng, vĩnh viễn sẽ không xảy ra.” Diêu Hiểu Thư ngẩng đầu nhìn anh, không biết anh lấy tự tin ở đâu.

“Đi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Nói xong, anh dắt tay cô, đi ra cửa, Diêu Hiểu Thư chỉ có thể ngoan ngoãn cùng anh ra ngoài, nhưng vướng bận trong lòng vẫn không thể tiêu tan.

Đúng lúc Diêu Hiểu Thư đang trong bầu trời khổ não của mình, mẹ Quan kiêm mẹ chồng tương lai cho cô một vật thần bí.

Một ngày nọ, Diêu Hiểu Thư len lén mở cửa, đi vào phòng sách, muốn tìm cuốn sổ màu rám nắng như mẹ Quan nói.

“Kỳ ghê, sao mẹ Quan lại nói đáp án ở bên trong?” Diêu Hiểu Thư kiểm tra toàn bộ phòng sách, cuối cùng cũng tìm được một quyển sổ thần bí dấu trong ngăn kéo.

Diêu Hiểu Thư cẩn thận từng li từng tí mở ra, muốn xem bên trong rốt cuộc viết bí mật động trời gì, vừa mới mở tờ thứ nhất, đã nhìn thấy bốn chữ “kế hoạch lấy vợ” cường tráng mạnh mẽ được viết bằng bút máy.

Cô không hiểu nhìn chằm chằm bốn chữ này, lẩm bẩm: “Đây là sổ sách kỳ quái gì vậy?”

Diêu Hiểu Thư tiếp tục lật tờ thứ hai, mới nhìn xuống, sắc mặt cô liền khẩn trương, mỗi khi cô lật từng tờ từng tờ, sắc mặt cô càng khiếp sợ, đến cuối cùng trở thành đau lòng mà tràn đầy tình cảm.

Người này, mỗi lần đều chê cô ngốc, thật ra người ngốc là anh mới đúng, Diêu Hiểu Thư đóng lại quyển sổ, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh, cô rốt cuộc đã hiểu tại sao mẹ Quan lại nói đáp án ở bên trong, cô cũng hiểu, tại sao Quan Hà Châu nói vĩnh viễn sẽ không xảy ra những chuyện đó.

Thì ra là. . . . .thì ra anh lại làm nhiều chuyện cô không biết, người này nhất định là rất yêu cô, cái gì mà “kế hoạch lấy vợ”, căn bản là nhật ký của anh, ở trong đó ghi lại rõ ràng tình cảm anh dành cho cô nhiều năm qua, nếu cô nói những thứ kia là “khoản nợ”, thì anh chính là muốn lấy “con nợ”.

“Ô. . . .tại sao có thể như vậy.” Làm cô thua khoảng cách xa như vậy, cô làm sao đuổi theo anh, giống như anh bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy?

Diêu Hiểu Thư ôm quyển nhật ký, lặng lẽ chảy nước mắt, nhớ lại những việc trước đây cô làm cho anh, còn không biết gì đem anh cho cô gái khác, thật là đáng ghét!

Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, ngay cả khi có người đến cũng không hay.

“Hiểu Thư?” Vừa trở lại phòng sách, Quan Hà Châu nghe tiếng khóc thút thít truyền tới, nóng lòng chạy vào.

Vừa lại gần đã thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi, doạ trái tim anh sắp ngừng đập, vội vàng ôm cô đứng lên.

“Em sao vậy?” Quan Hà Châu thay cô lau nước mắt, “Không nên làm anh sợ.”

“Anh. . . . .anh hư.” Diêu Hiểu Thư đem nhật ký đẩy về phía anh, “Tại sao lại làm em đau lòng như vậy?”

Quan Hà Châu thấy rõ ràng vật trong ngực mình, liền biến sắc, “Đau lòng? Em nhìn thấy cái này cũng chỉ có đau lòng?”

“Anh sao lại như vậy, làm cho em cảm thấy thiếu anh rất nhiều, làm cho em. . . . .” Diêu Hiểu Thư không nói được nữa, cô phát hiện mình đã yêu anh sâu đậm rồi.

“Không cần đau lòng, cũng không cần cảm thấy thiếu.” Giọng nói của Quan Hà Châu trở nên lạnh nhạt rất nhiều, không ngờ từ đầu đến cuối cũng chỉ có đau lòng và thiếu, đây không phải cái anh cần, cái anh cần chính là cô yêu anh! “Đây là kế hoạch của anh, không liên quan tới em, em không cần cảm thấy thiếu anh.”

Lúc này Diêu Hiểu Thư mới phát hiện anh khác thường, “Anh làm sao vậy, tại sao nói như vậy?”

“A.” Quan Hà Châu cười thê lương, “Cho tới bây giờ anh không muốn em cảm thấy đau lòng và thiếu, không phải!”

“Hà Châu?” Diêu Hiểu Thư hoảng sợ rồi, tại sao thái độ của anh lại lạnh lùng như vậy, cô thật sợ hãi, “Anh không cần như vậy, em sợ. . . . “

“Ô. . . . . .” Cô không nhịn được bật khóc, “Người ta chỉ cảm thấy đau lòng, cảm thấy áy náy vì những việc làm trước kia làm với anh thôi, sao anh lại thay đổi thành như vậy, ô. . . . .em không muốn anh trở thành như vậy!”

“Trừ điều này ra, chẳng lẽ em không yêu anh một chút nào sao?” Quan Hà Châu giùng giằng, muốn tìm tia hy vọng cuối cùng cho mình.

“Ô. . . . .yêu mà, đương nhiên yêu, nếu không thương, người ta sẽ không cùng anh làm chuyện đó đâu.” Mặt Diêu Hiểu Thư tèm lem nước mắt nước mũi, trong lòng vẫn còn vì thái độ của anh mà khổ sở.

Nhưng mà, Quan Hà Châu không như vậy, anh nghe được điều quan trọng nhất, hai mắt sáng lên, bàn tay đè lại bả vai cô, vẻ mặt kiên định lạ thường nói, “Hiểu Thư, anh muốn nghe chính miệng em nói với anh lần nữa, em yêu anh!”

“Cái gì, anh chỉ nói với em một lần, tại sao muốn em nói hai lần?” Diêu Hiểu Thư không thuận theo bĩu môi.

Quan Hà Châu cười, là tiếng cười phát ra từ nội tâm, anh sao lại ngu như vậy, cái cô gái ngốc này sao lại không thương anh đây? Tại anh nghe những lời nói của cô, quá mức hoảng loạn mới mất đi lý trí, với cá tính đơn thuần của cô, nếu không có tình cảm với anh, chắc chắn không cùng anh lên giường.

Thật tốt, hôm nay không uổng công, chỉ là hơi tiếc, “kế hoạch lấy vợ” bí mật của anh bị cô phát hiện rồi, vậy tương lai những ngày bị cô ăn sạch, chắc là đếm không xuể, ai. . . .

“Không nói thật sao?” Vẻ mặt Quan Hà Châu tiếc hận, buồn bã đến nỗi khiến Diêu Hiểu Thư không đành lòng.

“Em yêu anh!” Diêu Hiểu Thư chính là cô gái dễ mềm lòng như vậy, làm sao chịu được khi thấy anh uất ức.

“Anh cũng vậy.” Quan Hà Châu ôm lấy cô, trong lòng thoả mãn thở dài.

“Hừ, sau này em yêu anh nhiều hơn nữa, là có thể so với anh rồi.” Diêu Hiểu Thư nhớ tới quyển nhật ký bí mật của anh, khoé miệng không kìm được mà nâng lên, vẫn còn rất thông minh ra điều kiện với anh, “Hà Châu, em mượn tiền, có thể không cần trả phải không? Dù sao anh nói tiền của anh là cho vợ anh dùng, vậy chính là em rồi, còn nữa, sau này em mượn tiền, có thể mượn nhiều một chút không? Còn có. . . . .”

Quan Hà Châu nhanh chóng cúi đầu hôn lên cái miệng đang yêu cầu không ngừng của cô, anh biết cô nhìn thấy quyển nhật ký sẽ trở thành như vậy mà, ai!

Chỉ là, mặc dù bị cô bắt được, nhưng cô có rất nhiều nhược điểm, anh lại lợi dụng rất khá, tương lai vẫn còn rất dài, người nào ăn người nào, còn chưa biết.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.