Anh không ngờ Diêu Hiểu Thư lại đưa tay bắt lấy mình, hơn nữa khí lực đột
nhiên lớn như vậy đem anh kéo xuống, Quan Hà Châu bị cô thình lình dùng
lực kéo, ngã trên người cô, trong nháy mắt hương thơm lẫn với mùi rượu
bay vào chóp mũi anh, làm nhiễu loạn tâm tình luôn bình tĩnh.
“Em cũng muốn nói chuyện yêu đương, anh nói chuyện yêu đương với em có được không? Ô. . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Hiểu Thư phàn nàn, buồn
bã nhìn anh, “Ngay cả cảm giác khi hôn thế nào em cũng không biết, thật
là đau khổ mà. . . . .”
Quan Hà Châu rất nhanh khôi phục tỉnh
táo, khoé miệng khẽ cong lên, lúc đầu anh còn chưa nghĩ tới sẽ động thủ
với cô, nhưng bây giờ cô tự mình đưa tới của, không làm gì thì không
phải là anh rồi.
“Em muốn biết cảm giác khi hôn như thế nào sao?” Cảm giác giống như Eva dụ dỗ Adam ăn trộm trái cấm, giọng nói đậm đà
thân mật ở bên tai Diêu Hiểu Thư vang lên, “Thật muốn biết sao?”
Đầu óc Diêu Hiểu Thư đã say mờ mịt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ở
trên người mình, mắt kính của anh chẳng biết từ lúc nào đã lấy xuống,
con ngươi tối tăm đặc biệt sáng ngời, thâm thuý đến nỗi làm tâm hồn của
người ta bị hút vào, hơn nữa trốn không thoát.
Giống như là bị hạ cổ, Diêu Hiểu Thư chậm rãi gật đầu, lại không sợ chết mà cho anh một nụ cười rực rỡ hồn nhiên, nụ cười này thoáng qua làm tan rã tất cả tự chủ
của anh, anh cúi đầu xuống, hung hăng hôn đôi môi mềm mại đỏ mọng của
cô.
“Ưmh. . . . .” Môi Diêu Hiểu Thư bất ngờ bị dán sát vào,
nguyên bản còn mơ hồ trong nháy mắt biến thành mềm nhũn, trước mắt không ngừng xuất hiện những ngôi sao lánh lấp, trong cơ thể giống như có một
đoàn lửa đang chạy qua, như muốn đem cả người cô đốt cháy đến xương cốt
cũng không còn.
“Muốn anh dừng lại sao?” Quan Hà Châu dùng hết hơi sức còn lại của mình, rời đi đôi môi mềm mịn mê người của cô.
Chuyện này không nằm trong kế hoạch của anh, cho dù cô có sự mê hoặc trí mạng
đối với anh, nhưng anh không muốn dưới tình huống thế này lại cùng cô
xảy ra quan hệ, hơn nữa, quan hệ của bọn họ mới bắt đầu tiến triển, tất
cả đang dần đi vào quỹ đạo theo dự tính của anh, nếu như bây giờ thân
mật như vậy, nếu không tốt sẽ làm quan hệ của bọn họ trở nên phức tạp
hơn.
“Ưmh. . .. . không cần. . . ..” Diêu Hiểu Thư cảm thấy cái
hôn này cho cô cảm giác tuyệt vời cực kỳ, khiến cô như ở trên mây, toàn
thân mềm nhũn, thật thoải mái, cô không muốn dừng lại.
Thần trí
cô đã bị rượu khống chế mà mất đi phán đoán, chỉ đi theo cảm giác của
mình, đôi tay giống như là có ý thức leo lên cổ của Quan Hà Châu, dùng
sức kéo xuống dưới, không chút do dự đưa lên đôi môi của chính mình.
Cử trí cô lớn mật như thế, làm tự chủ của Hà Châu dần dần tan biến, đối
mặt với cô gái mình yêu tự động dâng lên nụ hôn, anh tin là bất kỳ người đàn ông nào cũng không cự tuyệt được yêu cầu hấp dẫn này.
“Đây
chính là em nói.” Anh không khách khí đoạt lại quyền chủ động, đầu lưỡi
chui vào trong khoang miệng non mềm của cô, dây dưa với cái lưỡi nhỏ
thơm tho thật chặt, mãnh liệt ở trong miệng cô đùa giỡn.
“Ưmh. . . . . .” Diêu Hiểu Thư cảm thấy không khí trong miệng mình đều bị anh hút hết, lưỡi cực nóng liều mạng hút vào tất cả sự ngọt ngào của cô, cùng
với lưỡi cô chơi trò chơi chạy rượt, cô bị nhiệt tình của anh thiêu đốt, nhiệt độ trong cơ thể phát ra ngày càng mãnh liệt, như muốn nổ tung.
“Hiểu Thư. . . . . Hiểu Thư. . . . .” Quan Hà Châu giống như người bị lạc
trên sa mạc đói khát, cố gắng hấp thu nước ngọt trong miệng cô, đó là
nguồn suối ngon nhất trên đời rồi, “Em thật ngọt!”
Anh ca ngợi
như vậy làm Diêu Hiểu Thư đỏ bừng cả mặt, mắt đẹp híp lại, nhìn mặt anh, a, thật là quá đẹp trai, cô tại sao lại không biết, thì ra Quan Hà Châu cũng có vẻ mặt khêu gợi như vậy?
Quan Hà Châu dán chặt vào cô,
bàn tay vững vàng giữ chặt eo nhỏ, khiến thân thể mềm mại của cô dính
sát vào thân thể ngang tàng bền chắc của mình, trên người cô toả ra
hương thơm tựa như khiêu khích, càng không ngừng dụ dỗ cơ thể đầy dục
vọng của anh.
Trời ạ, lực ảnh hưởng của cô bé này đã vượt qua nhận thức của anh rồi, anh thậm chí không có cách khống chế được mình.
“A. . . . . .Ưmh. . . .” Bàn tay của anh dọc theo xương sống của cô vuốt
nhẹ, đưa đến cho cô từng trận run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi bật ra từng tiếng yêu kiều, “A. . . . . . .nóng quá. . . .”
“Ngoan,
chờ một chút,. . . .” Cô không hề biết mà cứ ở trong ngực anh giãy dụa,
để cho cơ thể đang căng thẳng của anh trở nên lửa dục toàn thân rồi,
“Em. . . .nhất định muốn làm như vậy sao?”
Quan Hà Châu nhịn
không được kích động hỏi cô, anh không muốn sau này lại thấy vẻ mặt hối
hận của cô, hơn nữa đây là lần đầu tiên của cô, anh không muốn tiến hành qua loa như vậy, anh muốn cho cô một ấn tượng tốt đẹp, mặc dù bây giờ
cô đã say đến không nhớ được gì rồi.
“Ưmh. . . .nóng quá. . ..
nóng quá à. . . .” Trên người cô giống như sắp bị đốt cháy, Diêu Hiểu
Thư đưa tay liều mạng lôi kéo quần áo trên người mình, cố gắng giúp mình mát hơn một chút.
“Hiểu Thư, nhìn anh.” Quan Hà Châu cố nén hạ
thân đang xôn xao, hai tay nâng gương mặt cô lên, tròng mắt đen nhìn
chằm chằm vào cô, “Nói cho anh biết, anh là ai?”
“Hà Châu. . . . .” mắt Diêu Hiểu Thư nhìn mặt anh mấy giây, ngay sau đó cái miệng mới chậm rãi nói ra hai chữ.
“Rất tốt.” Cô biết người ôm cô là anh là được, “Hiểu Thư, nhớ, sau hôm nay,
em hoàn toàn là người của anh, vĩnh viễn không được xa anh, biết không?”
Diêu Hiểu Thư đã sớm không biết mình đang làm gì chỉ có thể gật đầu, hai tay tiếp tục kéo quần áo của mình, Quan Hà Châu nhìn thấy rất hài lòng, cái cô bé này nhất định là không biết đã đồng ý với anh chuyện gì, ha ha. . . …
“Ngoan, anh tới.” Anh mặc kệ cô say hay không, qua tối hôm nay anh không cho phép cô hối hận.
Anh dịu dàng thay cô cởi nút áo, sau đó cởi quần áo ra, chỉ chốc lát quần
áo trên người cô đều bị anh ném xuống giường, bộ dáng không còn gì che
đậy của cô, tất cả đều lọt vào mắt Quan Hà Châu, tầm mắt từ đầu vai nõn
mượt của cô dời xuống, cuối cùng dừng ở trên hai vú mê người.
Viền tơ áo lót thật mỏng bao lại hai vú đầy đặn, mơ hồ còn có thể thấy đầu
vú, không khí lạnh làm nó trong nháy mắt đứng thẳng lên, tròng mắt đen
của Quan Hà Châu càng trở nên thâm trầm, hô hấp dần dần dồn dập, tiếng
thở dốc ở trong phòng lại nghe cực kỳ rõ ràng.
“Ừ. . . . .” Cô
không biết tại sao tầm mắt Quan Hà Châu lại nóng rực như vậy, còn không
biết mình nguyên nhân, bụng Diêu Hiểu Thư dâng lên một đoàn lửa nóng,
ngực cũng hơi đau, “Hà Châu. . . . .khó chịu. . . . .”
Cảm giác
khó chịu khác thường, khiến cho một người không biết gì về tình dục như
cô tìm anh cầu cứu, hoàn toàn tin tưởng anh, đôi tay Diêu Hiểu Thư vô ý
ôm eo anh, dán chặt vào thân thể anh, trong cơ thể giải toả được một ít
cảm giác nóng ran, phát hiện điều này, làm Diêu Hiểu Thư không chút kiên kỵ hướng người anh mà cọ xát, muốn mượn thân thể anh đuổi đi lửa nóng
xa lạ trong thân thể mình.
“Hiểu Thư. . . . .chậm một chút. . . . .” Cái người ngu ngốc này có suy nghĩ một chút không hả? Thật không ngờ cô lại lớn mật như vậy ở trên người anh ma sát, quả thật là muốn lấy
mạng anh mà!
Quan Hà Châu đè lại đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ bị cô làm cho dục hoả đốt người,
anh lấy một tay nâng cằm cô lên, dịu dàng hôn môi, nhẹ nhàng mút vào.
Diêu Hiểu Thư không hài lòng anh cứ chậm rãi cọ sát như vậy, nhiệt tình
hưởng ứng nụ hôn của anh, trong lúc nhất thời khiến hô hấp Quan Hà Châu
có chút rối loạn, nhưng anh rất nhanh đoạt lại quyền chủ động, bỏ qua
dịu dàng lúc trước, trở nên hết sức cuồng dã, càng không ngừng mút vào,
nhẹ gặm môi mềm của cô.
. . . . . . . . .
Hai người đồng thời phát ra âm thanh thoả mãn. . . . . . .
Diêu Hiểu Thư cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung, hơn nữa toàn thân lại đau nhức, giống như bị chia năm xẻ bảy.
“A, thật là đau!” Ôm lấy đầu, triệu chứng sau khi say làm cho cô nhẹ giọng rên rỉ, “Tại sao có thể như vậy?”
Cô chậm rải mở mắt ra, nhất thời nhớ không ra đây là đâu, ngơ ngác nhìn
trần nhà một lúc, đầu của cô mới có thể chuyển động bình thường.
Diêu Hiểu Thư nhớ là tối hôm qua muốn cùng Quan Hà Châu ra ngoài ăn cơm tối, nhưng cuối cùng cô lại lôi kéo anh đi mua một đống đồ cùng rất nhiều
bia, trở lại ăn mừng ngày đầu tiên bọn họ ở chung, rồi sau đó, cô hình
như uống say, trong trí nhớ, cô giống như nói rất nhiều điều với Quan Hà Châu, hình như còn làm cái gì không nên làm.
Vừa nghĩ tới đó, Diêu Hiểu Thư bỗng nhiên có cảm giác toàn thân mình lành lạnh, giống như không có mặc quần áo.
“Không đúng, mình không có thói quen ngủ trần mà.”
Đồng thời, cô rõ ràng cảm thấy, trong phòng hình như có tiếng hít thở của
người khác, thần kinh bỗng căng thẳng, từ từ quay đầu nhìn phía bên tay
phải của mình, khi cô nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh thì ngây ngẩn cả
người.
Một lát sau. . . . . . .
“A. . . . . . . .” Diêu
Hiểu Thư la lớn, giống như nhìn thấy quỷ, trừng mắt nhìn người bên cạnh, âm thanh run rẩy không nói hết được một câu, “Anh. . . . .anh. . . .thế nào. . . . .lại ở chỗ này?”
“Em cứ nói đi?” Mặt Quan Hà Châu
không thay đổi nhìn Diêu Hiểu Thư, không có tiết lộ chút tâm tư nào,
nhưng tay lại nắm chặt thành quả đấm dưới chăn, cho thấy tâm tình chân
thật của anh giờ phút này.
“Em. . . .em.. . . .không nhớ rõ.” Từ
trước tới giờ lá gan của Diêu Hiểu Thư đặc biệt lớn, lúc này lại biến
thành quỷ con nhát gan mười phần, không dám nhìn thẳng vào vấn đề, chỉ
có thể nói lãng sang chuyện khác, “Ha ha, nhất định là tối hôm qua chúng ta uống say, sau đó không cẩn thận ngủ cùng một giường rồi, chắc là
không có chuyện gì đâu.”
Không biết cô là đang an ủi anh, hay là
an ủi mình, Diêu Hiểu Thư cười hết sức gượng ép, ngay cả mình còn không
tin cái lý do này, cô đều đã trần trụi nằm trong chăn rồi, nói bọn họ
không có xảy ra chuyện gì, quỷ cũng sẽ không tin! Huống chi, chỗ kín của cô hình như có cảm giác đau đớn, cũng đủ để nói lên tất cả.
A, trời ạ!
“Chúng ta lên giường.” Quan Hà Châu không để ý đến lời nguỵ biện của cô, nhìn
thẳng vào mắt cô không cho cô trốn tránh, nói thẳng, “Tối hôm qua cái gì nên làm cũng đã làm, em chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không nhớ? Hiểu Thư, đều là em chủ động, thật sự quên mất sao?”
Diêu Hiểu Thư bị lời nói to gan của anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, mắc cỡ đến nổi sắp tìm một cái hố để chui vào.
“Anh. . . .” Anh tại sao có thể nói ra hết? Cô mất mặt chết mất!
“Thế nào, muốn lấy quên làm cớ, không chịu trách nhiệm sao?” Trong mắt Quan
Hà Châu thoáng qua tia ranh mãnh, thấy bộ dáng cô khẩn trương, trong
lòng dâng lên một kịch bản ác liệt hưng phấn.
“Em. . . . .mới
không có.” Diêu Hiểu Thư ngượng ngùng không biết nên làm thế nào cho
phải, cuối cùng thẹn quá hoá giận nói. “Anh nhanh đi ra ngoài đi!” Quan
Hà Châu biết có chừng có mực, bàn tay giơ lên, nhấc chăn lên, thân thể
trần truồng cứ thế đi xuống giường.
“A!” Diêu Hiểu Thư không ngờ
anh lại to gan như vậy, trong nháy mắt nhìn thấy thân thể trần truồng
của anh, liền lấy tay che mắt, lên tiếng kêu to.
“Ha ha.” Quan Hà Châu nhỏ giọng cười khẽ, thong thả ung dung mặc quần áo, sau khi sửa
sang lại gọn gàng, mới chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhưng lúc ở trước cửa
lại ngừng lại, “Cứ từ từ, thời gian vẫn còn sớm, hôm nay muốn xin nghĩ
không đi làm cũng được.”
Nghe âm thanh nhạo báng của anh, mặt Diêu Hiểu Thư đỏ bừng muốn vùi mình vào trong chăn trốn mãi.
Trời ạ, đây là cái tình huống gì đây?
“Tâm tình cậu hôm nay thật tốt!” Trong công ty An Tin, Vệ An Tin đi theo sau lưng Quan Hà Châu cùng nhau đi vào phòng làm việc, thấy khoé miệng bạn
tốt tự nhiên lại cong lên, cũng biết tâm tình hôm nay của cậu ta không
tệ.
“Chẳng lẽ cậu là con giun trong bụng tớ, biết tâm tình tớ hôm nay không tệ?” Quan Hà Châu xem thường nói, cũng không có biểu hiện ra
kinh ngạc cho bạn tốt xem.
“Hắc hắc, khoé miệng của cậu đã tiết
lộ tâm tình của cậu, không cần nói với tớ, cậu không phát hiện khoé môi
mình giơ lên sao?” Vệ An Tin lành lạnh nhạo báng, ngồi xuống ghế sa lon, hai chân tuỳ ý đặt trên khay trà, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn anh,
“Nói nghe một chút, có chuyện gì vui hả?”
“Chuyện riêng của tớ
không cần phải báo cáo với cậu.” Quan Hà Châu lạnh lùng trả lời. “Nếu
không có chuyện gì, tớ cần rất nhiều báo cáo phải xem xét.”
Ngụ ý là, nếu cậu ta nhàn rỗi không có gì làm, liền đi ra ngoài, không nên quấy rầy anh!
“Này, nói thế nào chúng ta cũng là bạn tốt, nói nghe một chút đi?” Vệ An Tin không vừa lòng hét lớn.
“Không có chuyện gì.” Quan Hà Châu không khách khí chút nào cự tuyệt, “Xem ra
ông chủ là cậu rất rãnh rỗi, nếu như vậy, tớ cần nghĩ một tháng, không
vấn đề gì chứ?”
“Không được.” Vệ An Tin lập tức từ chỗ ngồi đứng
lên, như gặp chuyện xấu hoảng sợ nhìn anh, ”Công ti không thể không có
cậu, một ngày cũng không thể!”
Nói xong, Vệ An Tin còn giống như
trúng tà, chạy lên kéo ống tay áo Quan Hà Châu, như đám con gái lắc lắc
làm nũng, chọc cho Quan Hà Châu cả người nổi da gà, giống như cậu ta có
bệnh truyền nhiễm, dùng sức bỏ cánh tay đang day dưa ra, lông mày nhíu
chặt.