Cưới Cô Vợ Non Nớt

Chương 3: Chương 3




Trên mặt cô hiện lên vẻ ảo não, khiến Long Tuyền biết cô đã hoàn toàn tỉnh táo.

Quả nhiên, vẻ mặt ảo não trên gương mặt nhanh chóng đổi sang vẻ bất an, tất nhiên là đang giả vờ.

"Ông xã, ngại quá, vừa rồi em luống cuống rồi." Cô cố gắng bày ra hình tượng phụ nữ dịu dàng, hy vọng anh ta có thể quên đi mặt đanh đá kia của cô.

Âm thầm thở khẽ một tiếng, "Không có gì." Anh xốc chăn ra, xuống giường, cầm lấy áo ngủ treo ở cuối giường mặc vào.

Trừng mắt nhìn theo bóng lưng trần, cô sợ hãi vội vàng nhấc chăn lên,... may mắn, may mắn, tuy là áo ngủ trên người có chút lộn xộn nhưng nên còn vẫn còn, không nên còn cũng vẫn còn.

Nói cách khác, ngày hôm qua anh ta và cô chưa ... làm chuyện kia?

Ngày hôm qua là đêm tân hôn của bọn họ, mà anh ta lại lựa chọn nhịn xuống? Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ thừa cơ cô say rượu, mà muốn cô ... Được rồi, cô thừa nhận, cô cố ý uống say, bởi vì cô thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với đêm tân hôn của mình.

Tuy là cô biết, nhưng không có nghĩa là cô có dũng khí làm cùng một người đàn ông xa lạ!

Ít nhất, cô cũng chưa hiểu rõ Long Tuyền đến mức làm chuyện đó cùng anh ta, chính là cô đang sợ, không dám cùng anh ta làm cái này, làm cái kia, lật qua, lật lại.

Cô vùi mặt vào chăn, nhịn xuống muốn hét chói tai.

Làm sao bây giờ? Trực tiếp nói với Long Tuyền: "Này, tôi chưa chuẩn bị tâm lý tốt, chờ tôi chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ làm chuyện ân ái kia!"

Không nên không nên, như vậy rất giống đại tỷ đang uy hiếp người, chỉ sợ cô vừa nói xong, Long Tuyền đã muốn cô mang quần áo trở về nhà của mình.

"Ông xa, người ta xấu hổ, có thể đợi người ta chuẩn bị tốt rồi làm không?" Như vậy sao? Vẫn là không cần, cô sợ chính mình còn chưa nói xong, cô đã ói trước mặt anh ta.

Thế này không được, thế kia cũng không được, làm thế nào mới được đây? Cô chán nản than vãn.

"Em có khỏe không?" Giọng nam trầm vang lên trên đầu cô, buộc cô vội vàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng yếu ớt, "Em không sao."

Sai rồi, hiện tại cô sắp phát điên rồi!

"Không sao thì tốt, đúng rồi, em nhanh đi rửa mặt chải đầu đi, chúng ta phải đến sân bay." Long Tuyền sau khi rửa mặt chải đầu, ngoài giọng điệu nghiêm nghị, thật ra, anh ta vẫn rất đẹp trai.

Lôi Kỳ Nhi đã nhìn qua nhiều soái ca mỹ nữ, cũng nhịn không được hơi thất thần vì vẻ đẹp trai của anh ta, nhưng mà chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

"Đến sân bay? Vì sao phải đến sân bay?" Cô gần như là hét lên, vì sao đột nhiên muốn đến sân bay?

"Đi Hawai, vì chúng ta muốn đi nghỉ tuần trăng mật." Long Tuyền không bị dọa bởi tiếng hét của cô, ngược lại chậm rãi giải thích cho cô.

Đi nghỉ tuần trăng mật? Là tuần trăng mật khuyến khích vợ chồng làm chuyện ân ái sao?

"Em không muốn đi sao?" Anh nhíu mày.

Cô vội vàng lắc đầu, "Không không không, em đương nhiên là muốn đi! Có cô gái nào lại không muốn đi tuần trăng mật?" Nhưng cô vẫn không muốn cùng anh ta làm, cho nên không muốn đi tuần trăng mật! Trong cô đang hò hét, nhưng một câu khác hiện lên trong đầu, chặn đường lui của cô, không thể khiến cho kim chủ không vui, không thể khiến cho kim chủ không vui...

"Em đi rửa mặt đã." Không dám hành động nhiều trước mặt anh ta, cô mượn cớ tránh đi, để cho chính mình có thời gian thích ứng.

Cô cho rằng bản thân đã che giấu cảm xúc tốt khi ở cùng anh, nhưng cô đã quên, Long Tuyền không giống với đàn ông bình thường, anh đã sớm nhìn thấy sự khẩn trương cùng bất an của cô.

Anh thật sự thất bại, không phải sao? Bằng không sao vợ mới cưới của anh, cô gái mà anh yêu lại sợ khi phải sống cùng anh?

Nhưng rất nhanh anh có cơ hội thay đổi sai lầm này.

Ngày đầu tiên tới Hawai, Lôi Kỳ Nhi quang minh chính đại lấy lý do lệch múi giờ mà ngủ cả một ngày, tránh phải tiếp xúc thân mật với anh.

Nhưng vì ngủ cả một ngày, nên sáng sớm hôm sau cô tỉnh dậy từ sớm, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tấm lưng của Long Tuyền.

Anh vô cùng đẹp trai, khiến cho cô dù là nhà tạo hình chuyên nghiệp, đã nhìn quen các loại tuấn nam mỹ nữ cũng nhịn không được mà muốn ngắm kỹ hơn.

Đáng tiếc anh luôn nghiêm mặt, trên mặt không có ý cười, bằng không thì nhất định sẽ mê hoặc một đống phụ nữ, cô đột nhiên cảm thấy anh luôn nghiêm túc như vậy cũng không phải là chuyện không tốt, ít nhất, sẽ không có một đám phụ nữ tranh chồng với cô.

Lông mày của anh rất dày, mũi dọc dừa, môi có chút mỏng nhưng không phải là rất mỏng, là loại rất thích hợp để hôn, cô muốn biết, khi hôn lên sẽ có cảm giác thế nào?

Cô ngây ngốc nhìn theo môi của anh, Lôi Kỳ Nhi không ngăn được sức tưởng tượng của mình.

Bỗng nhiên, hai cánh môi kia chuyển động ... "Kỳ Nhi?" Giọng nam hơi trầm do vừa tỉnh ngủ, có chút hấp dẫn khó nói lên lời, khiến cho tim cô lạc nhịp.

"Ách, chào buổi sáng!" Có chút xấu hổ nhìn anh, cô ngây ngốc nở nụ cười, vẫy tay với anh, chào buổi sáng.

Anh chưa mở mắt ngay, vẫn nhắm như cũ, chỉ là ôm lấy cánh tay của cô, khiến cô gần lại anh.

Nhiệt độ cơ thể nóng hổi từ anh truyền tới, hô hấp của cô tăng nhanh, nhớ tới lời của bạn cô, sáng sớm là thời điểm dục vọng của đàn ông mãnh liệt nhất, người đàn ông của các cậu ấy sáng sớm tỉnh lại đều túm lấy các cậu ấy làm chuyện thân mật.

Chẳng lẽ anh cũng "động dục" như vậy? Chẳng lẽ cô tránh được đêm qua, sáng nay lại không chạy được vận mệnh bị ăn sạch sao?

"Hôm nay muốn đi đâu chơi đây?" Khác với suy nghĩ của cô, anh không có hôn cô hay cởi quần áo của cô, chỉ chậm rãi hỏi.

Anh cứ ôm cô như vậy, chỉ là cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cơ thể đối phương mà thôi.

Hành động của anh làm cô cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng cô nhận thấy được dục vọng của anh, bởi vì không thể bỏ qua phần cứng rắn đang để sát bụng dưới của cô, nhưng anh không có hành động gì với cô để giải quyết cái vấn đề kia, chỉ là ôm chặt lấy cô, giống như ... như để xác định cô đang ở bên cạnh anh.

Anh thật là khó hiểu.

"Kỳ Nhi?" Không thấy cô trả lời, Long Tuyền mở mắt, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, "Sao vậy?"

"Không, không có gì." Cô lắc đầu, sợ chính mình sẽ mở miệng hỏi anh, vì sao lại có những hành động thân thiết, ái muội với cô; nếu thật sự hỏi, chỉ sợ đến lúc đó cô nhất định sẽ bị anh ăn thật.

"Thật không?"

"Thật!" Cô dùng sức gật đầu, muốn thể hiện lời nói của mình là thật.

"Như vậy, hôm nay em muốn đi đâu chơi?" Bọn họ có thời gian hai tuần, có thể hưởng tuần trăng mật ở Hawai, còn dư vài ngày, bọn họ có thể bay đến Las Vegas chơi vài ngày, cho nên toàn bộ hành trình đều tự do, không cần lướt qua..

Vấn đề của anh lại khiến cô mơ hồ hơn, không phải những người đàn ông mạnh mẽ thường thích tự quyết định sao? Sao lại ngược lại như vậy, anh lại hỏi cô muốn đi đâu chơi?

"Chưa ngủ đủ sao?" Thấy cô vẫn ngây ngốc như vậy, phản ứng chậm chạp, hơn nữa cô lại thích ngủ, Long Tuyền cho rằng cô ngủ chưa đủ, "Chúng ta ngủ thêm một lúc nữa, sau đó quyết định đi chơi chỗ nào sau." Anh đề nghị.

"Không, không cần, em ngủ đủ rồi." Ngủ suốt như vậy, cô cảm thấy lưng đau eo mỏi, cho nên cô vội vàng lắc đầu, "Em chỉ là không nghĩ được Hawaii có địa phương nào tốt để chơi thôi." Không muốn để anh phát hiện ra suy nghĩ của mình, cô cố ý nói dối.

Thật ra, trước đây khi còn đi học cô đã đến Hawaii vài lần rồi, nơi này có chỗ nào để chơi, cô đã sớm biết, cũng đã chơi thử, chỉ là những lần trước cùng bạn học nửa đi làm, nửa đi du lịch đến đây, không dùng tiền của nhà, cho nên dù là người nhà của anh, cũng không biết là cô từng đến Hawaii.

"Hôm nay đi lướt sóng, được không?" Chọn một hoạt động cô có hứng thú, quả nhiên, anh thấy hai mắt cô sáng lên.

Phát hiện chính mình thể hiện quá mức hưng phấn, một chút kín đáo cũng không có, cô lập tức thu lại biểu tình, thủ thỉ nói: "Nhưng mà em không biết lướt sóng..."

Cái này không phải là nói dối, tuy cô đã đến vài lần, cũng đã thử lướt sóng vài lần, nhưng tư chất của cô không tốt, hơn nữa cái ván lướt sóng kia có thù oán với cô, cô mới đứng được một lát đã bị lật ngã xuống nước.

"Không sao, anh sẽ dạy em."

Cái, cái gì? Anh vừa mới nói cái gì? Anh muốn dạy cô?

Lôi Kỳ Nhi trừng mắt, không dám tin nhìn anh, "Anh...Anh biết lướt sóng? Học từ khi nào?"

Khóe môi Long Tuyền hơi nhếch lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc của cô, "Khi học đại học, cùng một số sinh viên Úc đi chơi, thuận tiện học luôn." Khi học đại học anh rất thích các hoạt động trên nước.

"Em cho rằng...Khi đó anh đang vội vàng chuẩn bị đến công ty học việc." Bởi vì em trai của cô khi đang học đại học, đã bị ba hạ lệnh đến công ty học tập tiếp nhận một xí nghiệp.

Hai mắt anh hơi tối lại, không nói cho cô biết, không phải đến khi lên đại học anh mới tập tiếp nhận Long môn, mà từ khi anh còn nhỏ đã bắt đầu rồi.

"Đợi ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi lướt sóng." Buông cô ra, anh không muốn để cho cô thấy nét bi thương trong mắt anh khi nhắc đến quá khứ.

Do anh buông ta, cảm giác lạnh ùa đến, khiến cô rùng mình một cái, vừa rồi ở trong vòng tay ấm áp của anh, cô hoàn toàn không có cảm giác được thì ra nhiệt độ trong phòng lại thấp như vậy, trong nháy mắt anh buông tay ra, nhiệt độ trong phòng khiến cô muốn dán lấy anh, không muốn cách anh quá xa.

Trên thực tế, cô thật sự vươn tay, giật mình nhìn tay của mình, cô vội vàng thu "phản đồ" này lại, tránh cho "nó" làm ra chuyện mất mặt.

Ông trời, cô tự nhiên lại nhớ nhiệt độ cơ thể của người này, chẳng lẽ cơ thể so với lý trí của cô đã sớm chấp nhận anh?

"Kỳ Nhi?" Anh khẽ gọi, gọi thần trí vì ngạc nhiên mà đang ngơ ngác của cô lại, "Em thật sự không sao chứ?" Trong mắt anh, cô có thể nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm.

Người đàn ông này lo lắng cho cô, nhận ra điều đó, không hiểu vì sao tim cô đập nhanh hơn, giống như cô vừa chạy một ngàn mét xong vậy.

"Kỳ Nhi?"

"Em...Em không sao, chỉ là, chỉ là có chút đói." Cô vội vàng nói dối, nói sang chuyện khác đồng thời chuyển tầm nhìn ra chỗ khác, không nhìn tiếp vào mắt anh nữa.

Trong mắt Long Tuyền thoáng qua sự thất vọng, cô không thân với anh, không nói ra tâm sự với anh là chuyện bình thường, anh tự an ủi chính mình như vậy.

Nhưng tâm trạng vẫn vô cùng không tốt! Vì không muốn cô nhìn thấy tâm trạng của mình, anh đi vào phòng tắm, "Chúng ta đi rửa mặt trước, sau đó đi ăn sáng."

"A... Được." Cô nghi hoặc nhìn bóng lưng của anh, anh vừa rồi...Giống như là tức giận, phải không? Cô nói gì hay làm gì khiến anh tức giận sao?

Không có đáp án, cô rầu rĩ đi sang một căn phòng khác rửa mặt, lặng lẽ cầm lấy bàn chải đánh răng.

Trừng mắt nhìn chính mình trong gương, cô tiếp tục suy nghĩ, nhưng cô không phát hiện, trước giờ không hay để ý đến cảm xúc của người khác, vậy mà vì anh không hiểu sao tức giận lại khiến cô phiền não không thôi.

Ánh mặt trời và bãi biển ở Hawaii, thật sự là thiên đường nhân gian.

Ăn xong bữa sáng trong yên lặng, bọn họ trở về phòng thay quần áo, sau đó anh dẫn cô tới bãi biển.

Cô biết nơi này sóng biển vừa phải, hơn nữa tốc độ gió ổn định, là nơi tốt nhất để học lướt sóng, cho nên ở trên biển có không ít người cầm ván lướt sóng đi đến.

Nhìn mọi người ai cũng vui vẻ, tay chân cô cũng có chút rộn rạo, tuy khi bị ngã xuống biển có chút đau, nhưng cô vẫn rất muốn dẫm lên tấm ván lướt sóng kia, tưởng tượng chính mình có một ngày có thể lướt sóng thành thạo.

Long Tuyền đem những đồ quan trọng gửi lại, vốn là anh định mua hai tấm ván lướt sóng, nhưng lại bị cô bác bỏ.

Cô nói, cũng không thường xuyên dùng, mua gì cho lãng phí, cho nên cô lập tức vào cửa hàng thuê hai tấm ván lướt sóng, còn thành thạo trả giá với chủ cửa hàng.

Cô không phát hiện ra, mức độ quen thuộc của cô không giống với người lần đầu đến Hawai, cho nên, Long Tuyền lập tức phát hiện ra cô nói lần đầu tới Hawaii là lừa anh.

Nhưng anh không vạch trần ra mà chỉ là tìm một bóng cây ngồi xuống, đưa kem chống nắng cho cô, "Xoa một chút đi, nếu không phơi nắng nhiều sẽ khiến da em bị cháy nắng." Anh không muốn vì cô chơi quá nhiều mà làm tổn thương làn da mềm mại kia.

"Được." Nhu thuận nhận lấy, Lôi Kỳ Nhi cởi áo sơ mi cùng quần đùi, lộ ra bộ bikini màu xanh bên trong.

Hô hấp của Long Tuyền chững lại một lát, bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc.

Cô có làn da trắng mịn, bộ bikini màu xanh càng khiến cô thêm nổi bật.

Anh phảng phất thấy ngứa tay, muốn đụng vào làn da của cô, dùng đầu ngón tay cảm nhận sự mềm mại của nó.

Tiếng huýt sáo ngả ngớn khiến anh tỉnh lại, anh nhìn về hướng phát ra âm thanh, là mấy thanh niên mỹ không biết sống chết.

Những đôi mắt gian xảo nheo lại, nhìn chằm chằm cơ thể tuyệt mỹ của bà xã anh.

Anh hung ác trừng mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng khiến lòng người lạnh ngắt, mấy thanh niên kia cảm nhận được ánh mắt của anh, vội vàng chạy mất, cũng không dám nhìn tiếp.

Quay đầu lại, thấy cô đã bôi xong đằng trước, đang cố gắng bôi sau lưng, nhưng là thử vài lần, do tay ngắn nên không với tới.

Anh cầm lấy kem chống nắng trong tay cô, đổ ra tay, định giúp cô bôi sau lưng.

Nhưng khi tầm mắt nhìn thấy phần lưng của cô, thấy trên phần lưng trắng chỉ có mỗi phần dây buộc, không khỏi rên nhẹ trong lòng, ông trời, anh thật sự sắp phát điên.

Anh cố gắng kiềm chế chính mình, không cho chính mình kéo phần dây buộc kia, anh không muốn dọa đến cô, nhưng lại cảm thấy chính mình sắp không chịu được sự dày vò này nữa rồi.

Không thấy anh có cử động gì, cô không biết làm sao cũng ngồi yên không động, lại không dám quay đầu lại.

Vừa rồi sắc mặt không tốt cầm lấy kem chống nắng trong tay cô, phút chốc kia, cô thật sự bị dọa, hơn nữa, sắc mặt anh u ám giống như muốn đem người ta xẻ ra.

Cô không dám lộn xộn, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể thẳng lưng ngồi.

Giống như qua cả thế kỷ, bàn tay của anh rốt cuộc đặt lên lưng cô, lướt trên lưng cô, mới đầu, cô thở nhẹ ra, cho rằng anh chỉ đơn thuần là bôi kem chống nắng thay cô.

Nhưng mà tay của anh để trên lưng cô đã lâu, hơn nữa còn nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cô nổi da gà cả người.

Anh, anh không phải là muốn làm ngay tại nơi đông người này chứ? Nhưng mà cô tuyệt đối không muốn bị người khác nhìn thấy, trở thành nữ chính trong xuân cung đâu...

Không đúng, không đúng, phải nói là, bây giờ cô còn không nghĩ muốn cùng anh làm chuyện đó trên giường nha.

Nhưng kỳ lạ là, cô không đẩy anh ra, cũng không có suy nghĩ muốn đẩy anh ra.

Bàn tay của anh đột nhiên chuyển tới bụng của cô, nhẹ nhàng xoa ở đó.

Cô vội vàng cắn môi, không cho chính mình phát ra bất kỳ tiếng gì hay tiếng rên nào, cô không biết phần da ở bụng dưới của mình lại mẫn cảm đến như vậy, anh mới chỉ nhẹ nhàng xoa vài vòng mà thôi, hai chân của cô đã mềm nhũn sắp không chống đỡ được.

Ngay sau đó, cô nhận thấy tay của anh đang có xu thế đi lên, cô cầm lấy tay của anh, ngăn lại hành động quá phận này.

Cô cảm thấy cơ thể anh cứng lại, nhưng đã ngừng lại hành động kia.

"Thật xin lỗi." Sau một lúc khá lâu, giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai của cô.

Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô, khiến hai gò má của cô càng thêm đỏ, "Không, không sao..." Giọng nói của cô có phần không rõ, hô hấp có chút dồn dập.

Anh thu tay về, cởi áo phông trên người ra, mặc lên người cô, "Mặc." Lần này, không phải là hỏi, anh trực tiếp ra lệnh.

Cô cúi đầu nhìn bản thân, áo của anh mặc trên người cô, vạt áo vừa dài đến đùi, vẫn lộ ra đôi chân dài, nhưng so với bikini thì tốt hơn nhiều.

Cô hẳn là nên kháng nghị, không ai ở bãi biển Hawaii mà lại mặc thế này, nhưng cô hiểu rõ, nếu như cô mặc bộ đồ bơi kia, khả năng một phút sau bọn họ sẽ trở lại phòng.

Ít nhất, sau chuyện vừa rồi, cô không cho rằng bản thân còn thể kháng cự được anh, cực kỳ rõ ràng, cơ thể của cô đã sớm tiếp nhận anh.

Quả nhiên, không chỉ có đàn ông mê luyến cơ thể phụ nữ, phụ nữ cũng thế, nhất là người kia có cơ thể hoàn mỹ khiến người khác phải đỏ mặt.

Haizz... Đây là phản ứng do hai mấy năm qua chưa từng đụng vào đàn ông sao? Đói khát giống như sắc quỷ, vừa nhìn thấy vẻ đẹp của người đàn ông bên cạnh, sẽ nhịn không được mà phát tình, cũng không quan tâm đến có tình cảm hay không đã tiếp nhận anh.

"Xong chưa?" Anh đưa lưng về phía cô, không quay đầu lại nhìn, sợ chính mình nhìn thêm lần nữa lại không khống chế được.

Bỏ đi những suy nghĩ miên man, "Ừm, xong rồi." Cô trả lời, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ, mặt cô vô cùng nóng, nhất định là đỏ đi?

Đưa mắt nhìn anh nâng lên hai tấm ván lướt sóng, đi về phía biển, cô vội vàng đi theo, thật cẩn thận đi sát sau lưng anh.

Cô đi xuống cho đến khi nước biển ngang eo của cô thì dừng lại, nước biển mát lạnh khiến dục vọng của anh lui đi, anh mới xoay người, đặt tấm ván lên mặt nước, sau đó để cho cô nằm trên mặt ván.

Cái này thì OK, chỉ nằm trên mặt ván thì cô không có vấn đề gì, có thể tự do nằm úp sấp trên đó mà đi ra giữa.

Anh cũng nằm úp sấp trên ván, cùng cô đi ra, tiếp đến, một cơn sóng vỗ tới, cô tránh không kịp, bị sóng biển bao phủ lên, khi cô vừa rơi vào nước anh nhanh chóng ôm lấy vai cô, nâng cô lên khỏi mặt nước.

Người đàn ông này vẫn rất cẩn thận bảo vệ cô, biết điều này, cô không hề có một chút e ngại nào nữa.

"Không sao chứ?" Anh hỏi, thấy cô không bị sặc nước biển, anh nhẹ nhàng thở ra, "Còn muốn tiếp tục sao?"

"Em muốn!" Cô cũng không bị sóng lớn đánh bại, rơi xuống nước càng làm khơi dậy ý chí chiến đấu của cô, cô nhất định phải học lướt sóng!

Ý chí chiến đấu lóe lên trong mắt cô, khiến khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt này khiến anh nhớ mãi nhiều năm không quên.

"Như vậy, chúng ta bắt đầu!" Cô muốn học, anh nhất định sẽ dạy cô, "Phải nói trước, anh rất nghiêm khắc."

"Em không sợ!" Tóm lại, cô nhất định muốn học được đứng trên tấm ván lướt sóng, theo gió vượt sóng!

"Thế thì, bắt đầu."

Không biết là do Long Tuyền dạy tốt, hay là dây thần kinh vận động kia trong người cô bỗng nhiên hiện ra, Lôi Kỳ Nhi có thể đứng vững trên ván hơn năm phút đồng hồ, điều này khiến cô cười mãi không thôi.

Đứng trên ván, lướt trên mặt biển, niềm sảng khoái kia khiến cô kêu lên, chẳng qua ngay sau đó, cô gặp một cơn sóng lớn, cắt đứt tiếng hô của cô, cũng khiến cho cô trở thành chó rơi xuống nước.

Giống vài lần rơi xuống nước trước, Long Tuyền rất nhanh vớt được cô lên, không để cho cô bị sặc nước hoặc là bị ngâm lâu trong nước.

"Em không sao." Cô lắc đầu, nói với anh, muốn anh yên tâm.

Người này, thật sự bảo vệ cô rất chu đáo, tuyệt đối không để cô bị thương.

Được cẩn thận che chở, cảm giác như công chúa được người nâng trong tay, trên đời không mấy người phụ nữ kháng cự được cảm giác này.

Nàng cảm nhận được, chính mình dần dần không còn bài xích chuyện có chồng nữa.

"Vẫn muốn tiếp tục sao?" Anh hỏi, đau lòng cô phơi nắng khiến làn da ửng đỏ lên.

Thấy mình chơi cũng đã lâu, cơ thể đã có chút mỏi, Lôi Kỳ Nhi lắc đầu, "Em muốn nghỉ ngơi một chút."

"Em lên trước đi, anh đi nhặt ván lên." Nói xong, anh bơi về phía tấm ván bị sóng đánh trôi.

Cô nghe lời đi lên bờ trước, ngồi trong bóng mát chờ anh, không lâu sau, anh cầm theo hai tấm ván đi lên.

Trong giây phút đó, cô giống như ngốc ra nhìn theo anh, thì ra, đàn ông cũng gợi cảm như vậy.

Dáng người của anh rất tốt, cái này cô đã sớm biết, chẳng qua là cô không ngờ tới, khi anh đi lên khỏi mặt nước, từng bước đi về phía cô, ánh mặt trời chiếu rõ những giọt nước chảy xuống trước ngực anh, cơ bắp ở bụng dưới, biến mất nơi quần bơi của anh, cảnh tượng kia, mê hoặc cô.

Cô không có biện pháp dời đi tầm mắt của mình, chỉ có thể nhìn theo những giọt nước kia, nhìn chằm chằm cơ thể anh.

Thậm chí, nhìn cơ thể anh, cô bắt đầu thấy miệng khô lưỡi đắng, sinh ra một cảm giác muốn liếm đi những giọt nước đó...

Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, cô uể oải phát hiện, chính mình vươn đầu lưỡi, liếm cánh môi khô, cô kích động thu hồi đầu lưỡi, may mắn, lúc anh trở về không nhìn thấy hành động quái dị của cô.

"Nóng lắm sao?" Thấy hai gò má cô đỏ bừng, Long Tuyền không khỏi nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.

Bởi vì xấu hổ và bị những tưởng tượng kia kích thích, khi đối mặt với anh, cô nói chuyện có chút lắp bắp, "Vẫn, vẫn tốt, không quá nóng."

Nhưng cô không ngờ, cô nói lắp lại khiến anh hiểu lầm, anh cho rằng, sau lần lướt sóng này, trước mặt anh hẳn là cô không nên câu nệ như thế.

Vừa rồi anh thấy cô tươi cười rạng rỡ như vậy, anh thật sự cho rằng, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước lớn, ít nhất, khi đối mặt với anh cô không còn khẩn trương nữa.

Không ngờ cô vẫn không quen ở cạnh anh.

Hai mắt trầm xuống, anh đưa bình nước cho cô, "Uống nước đi, chắc sẽ đỡ hơn."

"Cảm ơn." Cầm lấy bình nước, uống vài ngụm, dùng nước lạnh để dập tắt những ảo tưởng không nên có.

Thấy cô không tự nhiên uống nhiều nước như vậy, anh đứng lên, quyết định không để cho tâm trạng mất mát của mình ảnh hưởng đến cô, "Em đợi ở chỗ này, anh đi chơi vài vòng." Khi nào tâm trạng bình thường lại, sẽ trở lại cạnh cô.

Anh vẫn còn chưa mệt? Thể lực của anh thật là tốt.

Khẩn trương nhìn theo bóng lưng cường tráng, nhìn xem, thật có cảm giác an toàn, thân hình ở trong nước vô cùng lưu loát, vô cùng đẹp.

Nói tóm lại, anh là một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, mà anh là chồng của cô.

Không hiểu vì sao, tâm trạng của cô đột nhiên rất tốt, rất muốn cười lớn.

Chồng của cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.