Tết
đến, bà Lâm nói: “Mình cùng Tiểu Từ ăn một bữa cơm nhỉ? Hay là, nhà mình
mua ít đồ sang bên đó chúc Tết?“.
Từ sau
khi cả hai được nhận vào Tập đoàn Dung Giang, dường như bà Lâm xem chuyện tương
lai của cả hai là lẽ dĩ nhiên, ngôn từ biểu hiện cũng vì thế mà càng thân thiết
hơn.
Lâm Nặc
lẽ nào không hiểu suy nghĩ của mẹ nhưng chuyện lần trước trong bệnh viện cô vẫn
nhớ như in, lại nghĩ đến thói quen của Từ Chỉ An, không thích có việc bất ngờ
xảy ra làm xáo trộn cuộc sống của anh, thế là cô nói: “Hay là thôi đi,
chắc nhà người ta cũng bận rộn, mình đừng đến làm rối thêm nữa“.
Kết quả
đổi lại là bà Lâm trợn mắt, nói: “Cái con bé này...”, định trách cô
không biết cách đối nhân xử thế, nhưng rồi lại thôi không nói gì nữa.
Đêm giao
thừa, tiếng điện thoại bàn, di động kêu không ngớt, đặc biệt là ông Lâm, đều là
bạn bè làm ăn, nội dung chẳng có gì mới mẻ khác lạ cả.
Từ hôm
Chủ nhật, Lâm Nặc liên tục nhận được mười tin nhắn chúc mừng, cô đều trả lời
hết nhưng đều là những tin nhắn do bản thân tự nghĩ ra, không giống những tin
nhắn chuyển tiếp của người khác, đơn giản lại không chân thành.
Lúc xem
mục danh bạ điện thoại, trông thấy một cái tên, cô ngần ngừ trong giây lát,
ngón tay lướt nhanh bấm một hàng chữ: “Chúc mừng năm mới, hạnh phúc đầy
nhà!“.
Ngẫm
nghĩ hồi lâu, cảm thấy cách dùng từ như thế thích hợp nhất, thế là cô bèn gửi
đi. Sau đó, ông bà ngoại được đón sang bên nhà cô, bà Lâm gọi cô đi chuẩn bị
thức ăn, chuyện ấy cũng sớm rơi vào lãng quên.
Mãi đến
tối, ăn xong bữa cơm tất niên, cả nhà lôi bàn ra đánh mạt chược, điện thoại đột
nhiên đổ chuông.
Cô áp
điện thoại vào tai, mắt vẫn nhìn chăm chú vào quân bài, rút ra ba quân, rồi mới
a lô một tiếng.
Đầu dây
bên kia không ồn ào náo nhiệt như ở chỗ cô, dường như rất im ắng, yên tĩnh đến
mức chỉ nghe thấy tiếng đối phương: “Anh cũng chúc em năm mới vui
vẻ“.
Cô sững
người, nhất thời không nhận ra đối phương là ai.
”Cho
hỏi, anh là...”, đang hỏi thì ông ngoại ngồi ghế đối diện, rút kính lão ra
lau một hồi, sau đó đánh ra quân cửu vạn, quân bài trượt xuống bàn, cô vội giơ
tay ra, “Á, gượm đã, con ù rồi!”, quân bài vốn đợi từ trước đó khá
lâu nên giọng cô mới kích động như thế.
Đầu bên
kia trầm mặc trong hai giây, cô mới sực nhớ mình đang nói chuyện điện thoại,
bất giác mỉm cười nói: “Xin lỗi anh, em...“.
”Đang
đánh bài à?”, đối phương tiếp lời.
”Ồ,
à vâng.”
”Thế
thì không phiền em nữa”, giọng đối phương dường như mang theo ý cười,“Tin nhắn lúc chiều anh đã nhận được rồi. Anh là Giang Doãn Chính“.
Sau khi
gác máy, cô vô ý cắn phải lưỡi, bà Lâm liếc cô một cái, thuận miệng hỏi:“Làm gì mà trông con lạ thế? Ai gọi đến vậy?“.
”Một
người bạn”, cô đáp ngắn gọn.
Lúc gửi
tin nhắn, thật sự cô không ngờ là anh sẽ gọi điện thoại lại, mà điều tối quan
trọng là bản thân cô cả buổi chẳng nhận ra anh.
Lại một
năm mới náo nhiệt nữa đến trong những tràng pháo cùng tiệc rượu.
Sau khi
tựu trường, có nhiều bạn học kiếm được việc làm và bắt đầu thời kì thực tập,
Lâm Nặc cũng không phải ngoại lệ.
Ngày
đầu tiên chính thức đi làm, cũng chẳng có việc gì mấy chỉ là để người cùng bộ
phận làm quen với mình.
Lâm Nặc
học ngành Quản trị kinh doanh, trước đây chỉ tiếp xúc với lý thuyết, còn kinh
nghiệm thực tế chỉ là con số không. Nhìn thấy những nhân viên cũ đang làm việc
đâu ra đấy, bất giác khó tránh khỏi tự cảm thấy thua kém quá xa. Vả lại, cô vừa
vào làm vẫn còn nhiều điều chưa quen, mọi người xung quanh bận rộn ai làm việc
nấy, còn cô lại hệt như người nhàn hạ, nhìn tới nhìn lui, chẳng thấy quen chút
nào.
Thế
nhưng, may thay, thông thường những lúc như vậy vẫn có người bầu bạn cùng cô.
Thế là, trong vài ngày đầu của thời kỳ hòa nhập, cô, Đinh Tiểu Quân cùng Trì
Nhuệ, tuy ngoài miệng chẳng hề biểu hiện gì nhưng trong lòng thì an ủi vỗ về
lẫn nhau.
Từ Chỉ
An cũng bắt đầu làm việc tại Công ty Xây dựng trực thuộc Tập đoàn Dung Giang,
vì chỗ làm cách trường khá xa, nên anh dọn vào sống trong căn hộ công ty. Từ đó
trở đi thời gian gặp Lâm Nặc càng ngày thưa dần, thỉnh thoảng họ mới hẹn gặp
nhau vào buổi tối, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi. Lâm Nặc hiểu rõ, công việc cùng cá
tính của anh không giống nhau. Ở chỗ làm yêu cầu có kinh nghiệm và thâm niên,
những người trẻ tuổi vào đó thông thường đều là nhân viên dưới quyền các bậc
tiền bối, vả lại đa phần làm những công việc chân tay. Chính vì thế dần dần cô
cũng không hẹn hò với anh nữa, chỉ nói là muốn anh làm việc và nghỉ ngơi cho
tốt, sự nghiệp vững chắc ổn định mới là điều quan trọng nhất.
Hơn
nữa, hai người thường gửi tin nhắn gọi điện thoại cho nhau, tình cảm vẫn rất ổn
định. Tuy thế, lại thiếu đi một chút cảm giác mới mẻ nhưng tình yêu trên thế
gian này, sao có thể mỗi ngày đều là cơn sóng gió mãnh liệt được chứ?
Như bây
giờ đã là đủ lắm rồi.
Trái
lại, thi thoảng cũng có vài lần cô đụng mặt Giang Doãn Chính ngay trong công
ty.
Có khi
Lâm Nặc đem tài liệu đến các bộ phận trình ký hoặc là những lúc vội đi làm,
đứng trước hành lang hay thang máy cô trông thấy dáng hình anh.
Trong
suy nghĩ của cô, Giang Doãn Chính ở công ty cùng những lần gặp mặt trước đó và
trong điện thoại, hoàn toàn khác nhau.
Lịch
thiệp, điềm đạm, nho nhã, điển trai tuấn tú nhưng rất ít khi cười, thậm chí đôi
mắt sâu đen lấp lánh tựa sao kia còn ẩn chứa vẻ sắc nhọn hơn là sự dịu dàng ấm
áp.
Có lần,
cô chuyển tài liệu đến phòng họp, đẩy cánh cửa đang khép hờ thì trông thấy anh,
dáng vẻ mảnh khảnh đứng trước cửa sổ, khói thuốc nhạt nhòa lan tỏa xung quanh.
Ánh
dương chiếu sáng ấm áp, trong chùm ánh sáng ấy những hạt bụi li ti khẽ bay
lượn. Đứng đây nhìn xuống đô thị phồn hoa phía dưới, hiển nhiên sẽ thấy hạnh
phúc và thỏa mãn. Vậy mà, cô nhìn anh chỉ thấy nỗi cô đơn, tĩnh lặng.
Trong
khoảnh khắc đó, bất chợt cô nhớ đến lần gặp anh ở nghĩa trang trên đỉnh núi,
cũng giống hệt lúc này đây.
Cuộc
họp chưa bắt đầu, bên trong vẫn chưa có người, không gian yên tĩnh như vậy, Lâm
Nặc nhất thời không biết nên tiến hay lùi. Nghe thấy có tiếng động, Giang Doãn
Chính quay đầu lại, quả nhiên giữa hai ngón tay thon dài đang kẹp điếu thuốc
hút dở.
Cô gật
đầu gọi một tiếng, “Giang Tổng”, rồi lập tức tiến vào trong, xếp từng
tập hồ sơ trước mỗi chỗ ngồi. Ánh mắt của Giang Doãn Chính lặng lẽ nhìn theo
từng động tác của cô. Mãi đến khi cô làm xong việc, anh mới cười lãnh đạm hỏi:“Đã quen với công việc chưa?“.
”À,
rất tốt ạ”, cô trả lời có chút thận trọng, nụ cười trên môi cũng rất chuẩn
mực, là cử chỉ của cấp dưới đối với cấp trên.
”Vậy
thì tốt rồi”, anh gật đầu, tiến về trước hai bước, dụi điếu thuốc vào gạt
tàn.
Cô lại
nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước“.
”Ừ”,
anh gật đầu, ngồi vào ghế, bắt đầu lật tài liệu cuộc họp.
Lúc đi
ra, gặp ngay những chủ quản cao cấp đến họp, Lâm Nặc nghiêng người, nép sang
một bên, lướt qua vai của họ.
Về đến
phòng, mọi người vẫn làm việc như thường lệ, cô đối mặt với màn hình vi tính mà
lại ngẩn người ra.
Chẳng
thể nói là cô quan tâm quá mức đến anh, chỉ là cô đột ngột phát hiện ra có
những chuyện mình không hề hay biết, mang đến chút xao động nhẹ trong lòng cô.
Chính
trong khoảnh khắc Giang Doãn Chính quay đầu lại, cô trông thấy rất rõ, trán và
chân mày anh lộ vẻ ủ dột, đến cả nụ cười lãnh đạm của anh cũng vô cùng miễn
cưỡng.
Anh lúc
này và Giang Doãn Chính đứng dưới cổng ký túc xá trả điện thoại cho cô với nụ
cười dịu dàng ấm áp ở bên ngoài nhà ăn, dường như là hai người hoàn toàn khác
nhau.
Vậy
thì, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?
Hôm đó,
Lâm Nặc suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng rút ra một kết luận: Cho dù bề
ngoài anh là người thành đạt chói sáng, thì cũng có lúc mang vẻ mặt u ám không
ai hiểu và nắm bắt được, có lẽ trong lòng anh đang gặp những bế tắc chưa giải
quyết được, vì vậy anh mới chau mày, suy tư và khi không có người mới để lộ ra
những biểu hiện ấy.
Về đến
ký túc xá, cô kể cho Hứa Tư Tư nghe kết luận của mình. Lúc đó Hứa Tư Tư đã tìm
được việc làm, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, vì thế mà cô ấy càng tinh
ranh ma mãnh hơn.
Cô ấy
không ngừng truy vấn cô một hồi, Lâm Nặc bèn kể chuyện quen biết và tiếp xúc
với Giang Doãn Chính. Hứa Tư Tư nghe xong, mở to mắt: “Cậu nói là: cách
đây không lâu Tổng giám đốc Tập đoàn Dung Giang đã dùng cơm ở nhà ăn sinh viên
của tụi mình á?“.
”Ừ.”
”Cậu
đã mời người ta ăn những gì?”
“...
Quên rồi, dù sao cũng có thịt có rau, tiêu chuẩn khá cao đấy.”
Hứa Tư
Tư trợn mắt: “Anh ta còn gọi điện thoại cho cậu nữa à?“.
”Ừ.”
”Còn
chủ động lái xe đón cậu?”
”Ừ.”
“...
Con nhóc chết tiệt!”, Hứa Tư Tư đập bàn, không nhịn được kêu lên,“Sao cậu không nói sớm?“.
Lâm Nặc
hoài nghi: “Chuyện này, có gì hay đâu mà nói chứ?“.
”Sai
rồi”, Hứa Tư Tư bất đầu phân tích, “Tất cả những hành vi của anh ta,
đều chứng minh rằng đây là một người đàn ông tài giỏi tinh anh, rất có tu
dưỡng, phong độ thượng thừa mà lại bình dị, hơn nữa còn là người độc thân!...
Một người đàn ông vô cùng sáng giá đấy!“.
Nghe
đến đây, Lâm Nặc không nhịn được cười phá lên, dần hiểu ra vấn đề: “Ồ,
đúng là tớ sai rồi, biết vậy tớ đã giới thiệu cho cậu“. Mong muốn lấy được
một con rùa vàng chính là ước mơ từ lâu của Hứa Tư Tư.
Hai
người họ lại đùa giỡn một lúc, cuối cùng Hứa Tư Tư thuận miệng hỏi: “Cậu
nói xem, nếu như không có Từ Chỉ An, cậu có cảm thấy Giang Doãn Chính là một
người đàn ông hấp dẫn không?“.
Lâm Nặc
ngẫm nghĩ rồi nói: “Cho dù là hiện tại thì tớ vẫn cảm thấy anh ấy rất
quyến rũ“. Lâm Nặc và Hứa Tư Tư chẳng có gì giấu giếm nhau.
”Vậy
thì, nếu như không có Từ Chỉ An, tiếp xúc lâu với anh ấy, cậu sẽ động lòng
chứ?”
“...
Lấy đâu ra lắm nếu thế hả?” Lâm Nặc cầm điện thoại dứng phắt dậy, cảm thấy
càng bị hỏi càng bối rối, bất giác cười, nói: “Chỉ An thật đáng thương,
sao cậu lại cứ dùng những câu giả thuyết như thế để loại trừ anh ấy chứ?“.
Nói rồi cô đi ra ban công gọi điện thoại cho Từ Chỉ An.
Sau
lưng vang lên tiếng cười giòn tan.
Rất lâu
sau, Lâm Nặc vẫn cho rằng trên thế gian này không thể có hai chữ “nếu
như“. Cho dù Từ Chỉ An quen cô trước nhưng cuối cùng thì cô vẫn đến bên
Giang Doãn Chính.
Âu đó
cũng là số phận.