Khi đến
nơi, cũng đã gần trưa.
Ánh
nắng vẫn chói chang nhưng dù sao ở ngoài biển cũng vẫn mát mẻ hơn trong thành
phố, hướng gió thổi vào mang theo hơi ẩm và vị mằn mặn, bao phủ từng tấc da
thịt lộ ra ngoài áo.
Sắp xếp
xong phòng ốc, thu dọn qua loa, mọi người tập trung ở nhà hàng ăn cơm.
Nói là
nhà hàng, thực ra chỉ là căn nhà gỗ lừng, không có cửa sổ, ba mặt đều là lan
can thấp, nép mình trên vùng vịnh nước nông, trước mặt là bãi biển xanh thẳm
bao la.
Hứa Tư
Tư mắt sáng rỡ, rút máy ảnh ra chụp.
Trước
khi xuất phát, Lâm Nặc trông thấy “bảo bối” của cô ấy, há hốc mồm: “Cậu trở
thành dân chuyên nghiệp từ bao giờ vậy?”. Mặc dù cô không hiểu cho lắm, người
bình thường chỉ sử dụng máy ảnh chụp hình kỹ thuật số thanh mảnh, càng nhỏ gọn
càng tốt, chỉ mong sao nó có thể mọng tựa tấm thẻ đặt trong ví da. Vậy mà chiếc
máy ảnh này như cục gạch thực thụ, có thể dùng để tự bảo vệ.
“Bạn
trai cũ tặng đấy, coi như là quà chia tay”, Hứa Tư Tư hờ hững nói, “Hắn ta mới
là dân chuyên nghiệp, hồi còn ở nước ngoài tớ học được không ít”.
Lâm Nặc
không khỏi sửng sốt, lần đầu cô ấy thất tình, uống rượu say trong quán bar, xem
ra đã trở thành hồi ức.
Quả
nhiên ánh đèn flash vừa lóe lên liền thu hút ánh mắt của mọi người. Người trong
ngành, ký giả, nhân viên của trường quay đài truyền hình trông thấy Hứa Tư Tư
chọn cảnh lấy góc chụp, cứ ngỡ cô là dân nhà nghề, liền sau đó có mấy người trẻ
tuổi bước đến phía trước bắt chuyện, giao lưu.
Lâm Nặc
đói meo, trong lúc đợi thức ăn dọn lên, vô tình quay đầu sang phát hiện hai
người đang trò chuyện rất ăn ý, liền kéo tay Hứa Diệu Thanh, hỏi: “Cậu có thấy
Tư Tư lần này trở về rất khác trước không?”.
“Thất
tình mà”, có lẽ cảm thấy chẳng cần phải kiêng kỵ gì, Hứa Diệu Thanh nói thẳng:
“Bởi vì không muốn chịu tổn thương thêm nữa nên đã thay đổi quan niệm về tình
yêu, khi tớ làm chương trình cũng gặp rất nhiều trường hợp như thế này, âu cũng
là chuyện thường tình”. Cô nhớ lại, giọng đầy cảm xúc: “Có lẽ chẳng thể khắt
khe quá, một vài phụ nữ ngây thơ cứ tin lời thề cả đời mãi mãi chẳng rời xa,
kết quả là sự thật tàn khốc bày ra trước mặt, để rồi sau này mới biết rằng thực
ra suy nghĩ của đàn ông khác xa tưởng tượng của phụ nữ, nâng lên được cũng đặt
xuống được”.
Lâm Nặc
nghe mà sửng sốt, chẳng ngờ rằng kinh nghiệm tình cảm phong phú như Hứa Diệu
Thanh cũng có những suy nghĩ lý trí và thực tế đến vậy.
Mãi
chạng vạng tối Vương Tịnh mới đến.
Khi ấy
bọn họ đang đánh bóng bàn trong phòng tập, Lâm Nặc vô tình đưa mắt ra cửa sổ,
trông thấy vài chiếc xe lướt trên đường, đón lấy ráng trời đỏ cam, chậm rãi rẽ
vào bãi đỗ xe.
Thị lực
cô xưa nay rất tốt, logo trên chiếc xe du lịch lớn nhìn rất rõ ràng, lúc này
trái tim không khỏi thót lên, quay đầu hỏi: “Chương trình đốt lửa trại buổi tối
còn có người khác tham gia nữa phải không?”.
”Đúng
rồi, cũng đo Vương Tịnh sắp xếp, trước đó cô ấy còn làm ra vẻ thần bí lắm! “Sao
thế, đã đến rồi à?” Hứa Diệu Thanh đặt vợt bóng bàn xuống bước sang, Lâm
Nặc gật đầu: “Đúng thế’'. Thoáng chốc, trong lòng hoảng hốt tột độ, người
tài trợ cô đã biết rõ rồi.
Vương
Tịnh xuống xe, không vội vã về phòng mà quan sát quang cảnh xung quanh một hồi,
cười nói: “Năm trước em đến đây chơi, cảnh chẳng đẹp như bây giờ!“.
Giang
Doãn Chính nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Nếu trước đây đã đến, sao vẫn
còn hứng thú vậy?“. Mặt biển mênh mông, mặt trời đã ngả về tây, chiếc áo
phông trắng của anh như được dát một lớp vàng nhạt.
”Đài
phát thanh truyền hình lâu rồi không tổ chức hoạt động vui chơi tập thể, hiếm
có dịp mọi người đi chơi cùng nhau.” Vương Tịnh cùng anh sánh vai bên
nhau, giẫm trên lớp cát mềm mịn dưới chân, mỗi ước đều lún nhẹ xuống, hệt như
trái tim cô lúc này, chẳng cách gì kiểm soát được. Thực ra, cô không nói thật
lòng, điều thực sự khiến cô hứng khởi, chỉ có anh mà thôi.
Lúc đầu
vì bị cảm nặng mà một thời gian cô bặt tin anh, sau đó bệnh tình chuyển biến
khá hơn cô gọi điện thoại cho anh, trò chuyện đôi ba câu với trợ lý của anh.
Tối đó, cô nhận được hoa cùng lẳng hoa quả, trên tấm danh thiếp đè tên anh cùng
hàng chữ đơn giản: Chúc mau bình phục.
Đến cả
một câu dư thừa cũng chẳng có.
Thực ra
cô biết, những việc này chẳng thể nào do đích thân anh chuẩn bị, bởi lẽ sau
chuyện đó cả cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có.
Tất cả
chỉ là phép lịch sự, xã giao xa lạ.
Hóa ra
cô cùng anh đi dự tiệc, nói cười xã giao cùng mọi người, xét cho cùng chẳng qua
chỉ là bạn gái mang đậm tính chất thương mại.
Chỉ thế
mà thôi.
Có một
thời gian, hai người tự nhiên đứt liên lạc, cô gần như từ bỏ ý định. Tuổi trẻ tài
cao, lại xinh đẹp, vốn chẳng thiếu người đeo đuổi, cô cũng có niềm kiêu hãnh
của mình.
Thế
nhưng, những nhiệt tình, cảm xúc mãnh liệt đã gửi gắm đi rồi rất khó có thể thu
hồi lại. Cuối cùng, không kìm được, cô tìm một cơ hội tiếp cận anh.
Hôm đó,
vài người bạn ở tòa soạn đến Dung Giang phỏng vấn, cô cũng đi theo. Giang Doãn
Chính ngồi trong văn phòng rộng rãi, khuôn mặt trầm tĩnh, thi thoảng ánh mắt lơ
đãng lướt sang, dường như có luồng điện chạy khắp người cô.
Thế là
sau cuộc phỏng vấn cô chủ động mời anh ăn cơm, cuối cùng vẫn là anh thanh toán,
chỉ đơn giản là vậy, liên lạc giữa anh và cô lại một lần nữa thông suốt
Anh vẫn
dửng dưng với cô, tuy rằng chưa bao giờ thiếu nho nhã ga lăng, nhưng ở anh
dường như toát lên sức hấp đẫn chết người, khiến cô quả cảm xông vào ngọn lửa,
chẳng hề do dự chùn bước.
Nhân
viên Công ty Xây dựng Dung Giang lần lượt đăng ký phòng tại khách sạn khu nghỉ
mát, bọn họ đến chậm một bước, khi đến trước quầy thì đại sảnh gần như chẳng
còn bóng người.
Giang
Doãn Chính đặt phòng đôi, Vương Tịnh nhận lấy chìa khóa, hỏi: “Tiệc đốt
lửa trại sau bữa tối, anh tham gia không? Hay là tụi mình đi dạo bên bờ biển
nhé?“.
”Lát
rồi tính”, giọng điệu anh vẫn bình thản, rồi anh rút điện thoại ra gọi.
Khách
sạn không có thang máy, cô lẳng lặng theo sau đi thang bộ, cô nghe thấy anh dặn
dò trợ lý, dường như công việc rất bận, còn nhiều việc phải xử lý.
Mãi đến
cửa phòng vẫn chưa ngắt điện thoại, cô vẫy tay tạm biệt, sau đó mở cửa vào
phòng.
Trong
lòng cô thực sự không hiểu, đã bận rộn đến thế, sap lại hứa dẫn cô đi chơi cùng
chứ?
Thực ra
chẳng phải lúc nào anh cũng thờ ơ lạnh lùng thi thoảng cũng lộ ra vẻ dịu dàng,
ân cần. Chính vì số lần cực kỳ hiếm hoi này nên ấn tượng lưu lại trong cô vô
cùng sâu sắc.
Hệt như
hôm đó, họ vừa đánh tennis xong, tắm rửa rồi cùng nhau ăn cơm tại nhà ăn ở
phòng tập. Cô mặc giản dị, mặt không trang điểm, mái tóc ướt để xõa, nước nhỏ
xuống, trông rất thanh thoát tự nhiên giống như nữ sinh trung học.
Trên
giá đựng báo chí bày tạp chí du lịch, cô rút một cuốn lật vài trang rồi nói:
“Trời nóng thế này, thật chỉ muốn đi chơi chỗ nào mát mẻ vài ngày“.
Giang
Doãn Chính ngồi đối diện hỏi: “Muốn đi đâu?“.
Cô đẩy
cuốn tạp chí, chi tay vào: “Nơi này! Anh xem, đẹp thật!”, nói rồi cô
ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.
Cô có
đôi mắt to đen láy, những lúc mỉm cười lại cong cong tựa trăng non, trong mắt
lóe lên ánh sáng long lanh, lấp lánh. Trước kia, khi mới vào nghề, lớp đàn anh
thường nói cô rằng, rõ ràng là theo đuổi con đường lý tính, vậy mà mỗi khi cười
lại ngây thơ trong sáng tựa đứa trẻ vẫn còn chưa hết vẻ non nớt...
Giang
Doãn Chính nhìn cô, ánh mắt khẽ di chuyển, cô chẳng nhận ra, tiếp lời: “Từ
đây lái xe đi, chỉ mất hai, ba tiếng đồng hồ, đến đó có thể nướng thịt, thuê
chiếc tàu ra biển chơi, còn có thể bơi và lặn nữa! Nhưng mà chi phí hơi cao,
nếu mà đồng nghiệp bên đài phát thanh đi cùng, chẳng biết lãnh đạo có đồng ý
chịu bỏ kinh phí không!“.
”Vậy
nếu anh tài trợ thì thế nào?”, Giang Doãn Chính khẽ cười nói.
Cô kinh
ngạc nhướn mày, cảm thấy dường như hôm nay tâm trạng anh cực kỳ vui vẻ, đáy mắt
sâu thẳm như có ánh sáng dịu nhẹ đang chuyển động.
Trước
kia anh chưa từng nhìn cô với ánh mắt này, chưa bao giờ
Vương
Tịnh không khỏi xao xuyến, phản ứng rất nhanh đáp: “Được thôi“. Cô
nghiêng đầu mỉm cười: “Vậy anh có đi chơi riêng cùng em không?“. Chất
giọng nũng nịu, chỉ thấy đây là cơ hội hiếm có, trong lòng cô thật sự rất vui,
nụ cười càng tự nhiên bay bổng.
Ánh mặt
trời óng ả xuyên qua lớp kính chiếu rọi vào, lại trông thấy mình phản chiếu trong
mắt anh, phát hiện ra anh hơi sửng sốt, đường nét trên môi cũng dịu dàng trước
nay chưa thấy, anh gật đầu nói: “Được thôi, đi với em“. Âm thanh dịu
dàng của anh như bùa chú, mê hoặc lòng người, sự chiều chuộng thoáng chốc đã
tràn ngập khắp, khiến người khác ngất ngây.
Ăn cơm
tối xong, Hứa Diệu Thanh liếc nhìn những người lạ đột nhiên xuất hiện, chợt nhớ
ra, hỏi: “Cậu và họ trước kia là đồng nghiệp à?“.
Lâm Nặc
hớp ngụm nước lắc đầu: “Bọn họ làm ở Công ty xây dựng, mình không làm
chung, chỉ xem là nửa đồng nghiệp“. Thực tế, hai bàn đầy ắp người, chẳng
gương mặt nào quen thuộc.
Như vậy
mà hay. Chính vì mọi người không quen biết nhau, tránh khỏi cảnh gượng gạo,
ngượng ngùng, cô nghĩ vậy, ngẩng đầu lên, trông thấy một nam, một nữ từ cửa
bước vào.
Cô vốn
nghĩ mình có thể thản nhiên, thế nhưng đến khi trái tim không ngừng nhói đau cô
mới thừa nhận mình thực sự đang đố kỵ.
Hóa ra
sau khi chia tay, nhìn thấy người phụ nữ khác đứng cạnh anh, lại có cảm giác
thế này. Lâm Nặc chợt cảm thây hai mắt khô rát. Trước đây cô ngồi máy tính cả
tiếng đồng hồ, cũng không xuất hiện tình trạng này, dường như nước mắt đã bay
biến đâu mất, đôi mắt cô đau đớn lạ thường!
Rõ ràng
cảm thấy chướng mắt, đau xót nhưng cô vẫn chẳng rời ánh mắt. Cô không biết rốt
cuộc mình đang mong chờ điều gì hay thử nghiệm gì, chỉ nhìn thẳng về phía
trước.
Đúng
lúc cô khẽ nghiến răng, hai bàn tay đan chéo dưới bàn thì Giang Doãn Chính đưa
mắt nhìn sang.
Lúc này
Lâm Nặc lại mất hết dũng khí vội và quay đầu đi. Dẫu cho ngoài mặt vờ như chẳng
có chuyện gì nhưng cô hiểu rõ lòng mình đang hỗn loạn biết nhường nào.
Cô thấy
sự kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt anh cũng bắt gặp nụ cười má lúm đồng tiền
tươi như hoa của Vương Tịnh.
Đúng
vậy, ai có thể ngờ được họ lại gặp nhau trong tình huống này.
Những
lời nói của Hứa Diệu Thanh lúc trưa vẫn còn vang vọng bên tai cô, hóa ra trên
thế gian này thực sự không có chuyện đến chết cũng chẳng rời xa.
Tuy
rằng không phải ngồi chung bàn ăn cơm nhưng cũng chẳng khiến cô thấy khá hơn.
Lâm Nặc nhìn bàn đầy ắp hải sản tươi ngon, chẳng còn cảm giác nữa, cũng không
muốn bỏ về giữa chừng, như thế sẽ chứng tỏ cô sợ anh.
Rõ ràng
không phải lỗi của cô, cô nghĩ, tuy là tối hôm đó những lời nói với anh đến cả
cô cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Quay
về bên anh nhé.
Dưới
bầu trời đầy sao cao lồng lộng, giọng anh trầm thấp, phảng phất hơi men, mê
hoặc lòng người. Khi ấy cô đã mất bao nhiêu sức lực mới có thể từ chối anh? Quả
thực rất cực khổ tốn sức, cô từng nghĩ rằng đây là nơi đau đớn tột cùng rồi.
Vậy mà
thời khắc này mới hiểu rằng hóa ra nỗi đau đớn khi ấy vẫn chưa thấm vào đâu bởi
vì khi ấy cô vẫn chưa thực sự đánh mất anh.
Người
đông, nhà hàng vô cùng náo nhiệt nhưng cô lại cảm thấy tĩnh lặng đến mức chỉ
nghe thấy nhịp đập của trái tim.
Từng
chút, từng chút một, từ từ chậm rãi, tựa như có một sợi tơ, quấn quanh tim,
siết chặt đến mức cô chẳng thể nào thở được.
Lẩn đầu
tiên Hứa Diệu Thanh tận mắt nhìn thấy Giang Doãn Chính, chỉ cảm thấy đây là con
người trong truyền thuyết, không nhịn được cứ dõi mắt ngắm nhìn anh.
Bước
vào nhà ăn, Vương Tịnh ngồi chung với đồng nghiệp ở đài phát thanh cách Giang
Doãn Chính một bàn, cô chỉ xuất hiện vài phút ngắn ngủi cũng đủ khiến mọi người
ở đây hiểu cả rồi.
Hóa ra
anh ta vung tay bỏ ra nghìn vàng chỉ để đổi lấy nụ cười của người đẹp? Hứa Diệu
Thanh cảm thấy lòng mình chùng xuống, lại nhìn sang Lâm Nặc thế nhưng cô ấy lại
cụp mắt xuống, rõ ràng là thờ ơ lơ đãng.
Đưa mắt
nhìn Hứa Tư Tư, hai người đều cảm thấy lúc này tốt nhất là nên im lặng, lẳng
lặng cúi đầu.
Mặt
trời đã xuống núi, nhiệt độ hạ xuống rõ rệt, dù sao tiết trời cũng đã vào thu,
trong làn gió ẩm ướt mang theo cảm giác mát lạnh.
Lần này
Công ty xây dựng Dung Giang đến đây nghỉ mát đa phần đều là thanh niên, trong
số đó nam giới chiếm số đông, cả Triệu Giai người duy nhất Lâm Nặc quen biết
cũng chẳng xuất hiện. Còn đài phát thanh truyền hình những cô gái xinh đẹp
chiếm đa số, hai nhóm thanh niên trẻ tuổi tụ tập lại, thật sự thể hiện tinh
thần hữu nghị.
Lâm Nặc
không khỏi nhớ lại thời đại học, nam nữ sinh viên cũng thế này, chỉ có điều họ
thơ ngây và e dè hơn bây giờ nhiều.
Thực
ra, hoạt động này cũng khá thú vị, thoát khỏi sự hối hả nhộn nhịp của chốn
thành thị, trải chiếu cùng ngồi, phía dưới là bãi cát trắng mịn, mang chút hơi
ấm của ban ngày.
Ngẩng
đầu lên là bầu trời đen như nhung cùng muôn vàn những vì sao sáng lấp lánh, mặt
biển mênh mông, bát ngát như chẳng có điểm tận cùng, có người mang đàn ghi ta
đến trình diễn, là giai điệu dân ca mộc mạc, giọng hát có phần giống với giọng
ca của Hứa Ngụy.
Bình
thường tửu lượng cô chẳng đến nỗi tệ, lúc nay cô lại như muốn uống bằng bất cứ
giá nào, uống không chút kiêng nể, nhưng chẳng ngờ rất nhanh sau đó cô thấy hoa
mắt chóng mặt, đầu óc quay cuồng. Cô lấy làm lạ, lẽ nào đây chính là rượu vào
sầu não ruột ư? Nghĩ kỹ lại thấy mình sến quá mức, ngay cả bản thân cũng sắp
không chịu đựng nổi, thế là cô lắc lắc đầu.
Chỉ một
cái lắc đầu, cô càng thêm choáng váng, như muốn nôn thốc nôn tháo ra ngoài
nhưng cô vẫn cố gắng cầm cự, ánh sáng trước mắt ngày càng trở nên mờ mờ ảo ảo.
Tựa hồ
như ánh lửa nhập nhòe, lại như vì nín nhịn không được mà nước mắt tuôn trào,
thế nên mọi thứ trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ đan chéo thành một mảng, chẳng nhìn rõ
được gì, tất cả đều xiêu vẹo.
Vương
Tịnh còn nói: “… Bạn của Hứa Diệu Thanh tửu lượng khá thật, hơn nữa cá
tính cũng rất thú vị“. Cách một khoảng, khuôn mặt Lâm Nặc dưới ánh lửa bập
bùng khi mờ khi tỏ, không trông rõ lắm nhưng Vương Tịnh vẫn cảm thấy rất quen
nghĩ mãi mà chẳng thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Giang
Doãn Chính nghe xong, khẽ ậm ừ, ánh mắt lướt sang, sắc mặt càng u ám.
Vương
Tịnh không mấy để tâm, hồi sau tiệc tàn, mọi người lần lượt về phòng nghỉ ngơi,
cô nói: “Đi thôi“.
Sóng
biển âm thầm vỗ vào bờ, đêm đã khuya, làn gió ẩm ướt lướt trên da mát lạnh. Giang
Doãn Chính liếc mắt nhìn về phía sau cách đó không xa rồi xoay người đi về phía
khách sạn.