Hoàng Khang đứng nhìn cây cổ thụ già trong công viên Hạnh phúc mà trầm ngâm. Cái cây này nghe nói là Cây hẹn ước, chỉ cần thành tâm thì điều ước sẽ được thành hiện thật. Jun hiện tại chỉ có duy nhất một điều ước đó là tìm được Hoàng Bảo Ngọc thật sự, nhưng hình như điều ước này quá khó thì phải? Xa xa nơi Jun đang thẩn thờ đứng, Hân Y và Trần Duy vui vẻ nắm tay nhau đi tới cây hẹn ước...
Cùng ước nhé!? Trần Duy nắm tay Hân Y chỉ lên ngọn cây
Ừ! Hân Y nhẹ gật đầu
Phía sau đó, Jun nhìn Hân Y chăm chú cứ như muốn nhìn xuyên thấu vào tim gan người kia, Hân Y xoay người xung quanh muốn kiếm tìm cái ánh mắt đang nhìn mình, nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy người đâu.
Có chuyện gì à? Trần Duy thấy Hân Y cứ mãi ngó nghiêng gì đó nên thắc mắc hỏi
À... không... hay mình đừng ước theo cách này nữa, mình viết điều ước vào giấy rồi chôn xuống gốc cây nhé! Hân Y choàng tay qua vai Duy chỉ xuống gốc cây
Trần Duy vui vẻ gật đầu.
Bóng lưng của Duy và Hân Y vừa khuất đi, Jun liền bước ra hướng thẳng nơi hai mảnh giấy ước nguyện của Duy và Hân Y được chôn mà bước.
- Chỉ cần mãi mãi như thế này thôi!
Đó là điều ước mà Trần Duy đã viết lên giấy, điều đặc biệt là ở cuối còn viết thêm kí hiệu K <3 S.
Hoàng Khang mãi lo nhìn chăm chăm vào mảnh giấy mà quên mất xung quanh đó vẫn có người. Và sau lưng còn có... Hân Y.
Xem trộm điều ước của người khác là không tốt đâu. Giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ
Cô... cô... Hoàng Khang quay lại phía sau mà ngạc nhiên đến nói không thành lời. Từ bao giờ Lâm Hân Y đã quay lại, và tại sau anh lại không biết cô ta đã quay lại chứ?
Cô cháu gì ở đây... Hân Y trừng mắt giận dữ giựt lại hai mảnh giấy, trong đó có một mảnh đã mở.
Hân Y quay bước rời đi, trước khi đi còn không quên tặng kèm cho Jun một cú lườm muốn cháy mặt.
***
Hôm nay là một ngày đầy niềm vui của Duy. Còn với Hân Y và Hoàng Khang là một ngày đầy mệt mỏi.
Mẹ! Hân Y cầm lấy đôi bàn tay gầy gò của người phụ nữ đang nằm trên giường
Con... về rồi... đấy à? Đi... chơi vui... không con? Người phụ nữ đó là Lâm Trác Vân, là mẹ của cô. Và cũng là người phụ nữ đầy đau khổ.
Dạ! Cũng vui lắm mẹ... mà mẹ có uống thuốc chưa? Hân Y nhẹ mỉm cười hỏi bà Vân
Khụ khụ... mẹ... uống rồi... con đừng... đừng lo... bà Vân vừa ho vừa cố trả lời con gái.
Thôi mẹ nghỉ ngơi đi, con đi làm đây. Tạm biệt mẹ!
Giữa ngọn đèn đường trong đêm, Hân Y thẩn thờ bước từng bước... mẹ cô bệnh càng ngày càng nặng, mà số tiền lo thuốc thang cho mẹ thì càng ngày càng tăng. Với số tiền ít ỏi cô kiếm được nhờ đi làm thêm vào buổi tối thì không đủ lo cho mẹ, với càng không đủ để cô tiếp tục đi học ở Tân Thời. Mở miệng nói với Trần Duy, người ngoài nhìn vào chẳng khác nào cô đang đào mỏ... bao nhiêu chuyện phải lo... thật khiến cô đau đầu...