Edited by Bà Còm
Sau khi Thẩm Ngọc Chiếu hời hợt lộ ra thân phận chân thật của đoàn người, quả nhiên đêm đó liền xảy ra chuyện.
Diệp Tinh Nhi thắt cổ tìm chết, kết quả được thị nữ bên người Lệ Phi phát hiện cứu được, chờ lúc những người khác nghe chuyện tới xem, vừa vặn nghe được ả ta khóc không ra tiếng: “Hóa ra các vị đều là người Hoàng gia, dân nữ là một kẻ bình dân sao dám trèo cao? Dân nữ tự biết không có phúc khí như vậy, chịu phải khuất nhục cũng sẽ không có cơ hội giải thích, đã như vậy, chi bằng chết đi cho xong hết mọi chuyện!”
Sau đó Lệ Phi ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Con chẳng lẽ coi người Hoàng gia giống như sài lang sẽ ăn tươi nuốt sống con sao? Bệ hạ là minh quân, đương nhiên sẽ vì con làm chủ, huống chi con là nghĩa nữ do Bản cung từ dân gian thu nhận, mặc kệ người khác oan uổng con thế nào, Bản cung tuyệt đối sẽ không để ý mà vứt bỏ con.”
Lời vừa nói ra, ngoại trừ mặt ngoài giống như muốn dùng thân phận của mình và Hoàng đế làm cho Diệp Tinh Nhi vững tin, ngẫm kỹ bên trong ẩn chứa vài phần ý tứ ngấm ngầm hại người.
Thẩm Ngọc Chiếu cùng Sở Mộ Từ đứng ở cửa, song song nhìn về phía Hoàng đế ở cách đó không xa, bốn ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm khiến Hoàng đế nổi da gà khắp cả người.
“Chuyện này... hai người các con nhìn trẫm cũng vô dụng mà...” Hoàng đế thấp giọng nói, “Dù sao cũng là Mộ Từ trêu chọc cô nương người ta trước...”
“Nhi thần không có trêu chọc ả ta, hiện tại nhi thần ước gì thời gian quay ngược, để ả ta chết đuối dưới sông thì tốt rồi.”
“...” Hoàng đế vội vàng ra dấu bảo hắn chớ lên tiếng, rồi sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Lệ Phi, thấy đối phương không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, “Đừng nói bậy, hình tượng cao quý nhân từ của Hoàng tộc đều bị hai con làm hỏng, còn thuận tiện liên lụy luôn đệ muội của mình.”
Thẩm Ngọc Chiếu lạnh lùng nói: “Bệ hạ, thần cùng Thái tử không thể nào gánh nổi câu “Cao quý nhân từ”, nhưng cũng không trở thành “Sài lang ăn tươi nuốt sống” - - có trách thì trách thực lực của chúng ta quá hấp dẫn, không bằng bệ hạ đi hỏi một câu, Diệp cô nương tại sao phải cố ý diễn một vở kịch hay như thế?!”
“Đây cũng là lời nhi thần muốn nói.” Sở Mộ Từ mở miệng lên tiếng, “Buổi tối khuya khoắt muốn im hơi lặng tiếng treo cổ thì rất đơn giản, vì sao lại “ngẫu nhiên” được cứu thế nhỉ? Hơn nữa còn xuất phát từ một lý do không giải thích được.”
Sau lưng Sở Tú Huỳnh gật đầu liên tục: “Đúng! Nghe thấy dường như người Hoàng gia chúng ta đang bắt buộc phải lấy mệnh của ả ta vậy? Thật làm kiêu quá! Vì chút chuyện mà phải đi tìm chết, vậy dứt khoát thành toàn tâm ý cho ả ta đi.”
Hoàng đế che ngực, thật sâu cảm giác mình bị kinh hãi: “Hình như trẫm mới là vị nắm giữ quyền sinh sát lớn nhất ở đây? Sao hiện tại các con đều mạnh mẽ vang dội hơn so với trẫm, rõ ràng là phong cách cường đạo!”
“Thật ra không phải chúng nhi thần làm người cực đoan.” Sở Chi Ngang hiếm khi nói được một lời đứng đắn, nghiêm mặt gằn từng chữ, “Chỉ là chúng nhi thần ít nhất cũng còn chút năng lực để phán đoán được chuyện gì đúng chuyện gì sai. Phụ hoàng, xét theo lương tâm mà nói, ngài cũng tin tưởng Tam ca là loại người như vậy sao?”
Hoàng đế chưa chắc tin tưởng, nhưng ngài đối Lệ Phi sủng ái mấy năm như một, khiến cho ngài theo bản năng có khuynh hướng nghiêng về phía Lệ Phi, ngài cảm thấy Lệ Phi thật là cô đơn yếu thế, khó lắm mới gặp được một tiểu cô nương hợp tâm ý, muốn đem đối phương trở thành nữ nhi để yêu thương, ngài không có đạo lý muốn tổn thương tâm ý của Lệ Phi.
Nhưng...chuyện phát triển đến mức này, ngài nếu không nguyện ý tổn thương Lệ Phi thì nhất định phải thuận theo tâm ý của đối phương, vậy có nghĩa là phải ủy khuất Sở Mộ Từ và Thẩm Ngọc Chiếu, lại ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của các nhi nữ khác đối với mình.
Ngài mới là người ở trong tình thế bị khó xử nhất, vua của một nước có thể chỉ điểm giang sơn, lại hết lần này tới lần khác không giải quyết được việc nhà.
Thẩm Ngọc Chiếu thấy được dấu vết do dự trong ánh mắt của Hoàng đế, nàng thở dài, lắc lắc đầu xoay người sang chỗ khác.
“Thần đã vô tình làm bệ hạ khó xử, nếu bệ hạ đã tin chắc lời nói của Lệ Phi nương nương và Diệp cô nương mới là chính xác, như vậy cứ dựa theo tâm ý của bệ hạ mà đưa ra kết luận đi - - nhưng thứ cho thần không thể ở Giang Nam lâu hơn, nếu tiếp tục trì hoãn chỉ sợ sẽ gặp thêm nhiều phiền toái mà thôi.”
Sở Mộ Từ nói: “Nhi thần theo Ngọc Chiếu cùng nhau trở về, dù sao phụ hoàng đã có nương nương bên cạnh, nương nương lại có Diệp cô nương bên cạnh, thiếu hai người chúng ta cũng không quan trọng.”
“... Con cũng đừng lâm trận bỏ chạy chứ!” Hoàng đế nhất thời nóng nảy, “Cục diện rối rắm này là của con đưa tới, con không thu thập thì làm sao trẫm thu thập được!”
“Đến tột cùng nhi thần phải nhắc lại bao nhiêu lần, cục diện rối rắm này là ai thiết kế thì cứ để người đó xử lý, nhi thần không muốn vô cớ nhận chậu nước bẩn này.”
“Nhưng sáng sớm hôm đó Diệp cô nương rõ ràng ở trên giường con, trẫm tận mắt thấy, con nghĩ muốn phủi tay là xong à!”
Cặp mắt sắc bén của Sở Mộ Từ hơi trầm xuống, bỗng nhiên giơ tay lên dùng sức đập vào khung cửa một cái: “Vậy phụ hoàng nên điều tra cho rõ, là ai trăm phương ngàn kế muốn cho Diệp Tinh Nhi xuất hiện trên giường của nhi thần? Nhi thần chưa đạt đến trình độ “bụng đói ăn quàng” đến mức đó, nếu như có phân nửa lời nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Một câu cuối cùng vẫn còn vang vọng bên tai, Hoàng đế ngẩn ra, chợt thấy thân thuyền lay động kịch liệt, ngài mới đứng vững, vẫn chưa tỉnh hồn, chỉ thấy Giang Trần vội vàng hấp tấp từ phía hành lang bên kia chạy như điên tới.
“Bẩm báo bệ hạ, đáy thuyền rỉ nước rồi!”
“... Lập tức cập bờ! Mau!”
Cho nên mới nói, ngàn vạn lần không thể nghe Sở Mộ Từ phát thệ, hắn phát ra lời thề độc không hề trúng qua một lần, ngược lại đa số là người bên cạnh bị xúi quẩy.
Khi tia nắng bình minh đầu tiên xuyên qua tầng mây, Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu đã ra roi thúc ngựa chạy về đế đô, tốc độ cực nhanh, phảng phất muốn đem ở tất cả những chuyện phiền toái ở Giang Nam ném ra phía sau.
Thẩm Ngọc Chiếu một đường không nói gì, cho dù trên đường xuống ngựa nghỉ ngơi cũng giữ một khoảng cách với Sở Mộ Từ, tự mình uống nước, dõi mắt trông về phía xa, cự tuyệt chạm mắt với hắn.
Sở Mộ Từ đương nhiên biết rõ nàng còn đang tức giận cho dù trước mặt Lệ Phi nàng tuyệt đối đứng về phía hắn; nhưng nếu muốn làm cho nàng triệt để cởi bỏ tâm kết này, vẫn là một chuyện rất khó.
Hắn từng bướng bỉnh bất tuân sống hơn hai mươi năm, cuối cùng lại bị “lật thuyền trong mương“.
Sau ba ngày ba đêm, trong tầm mắt hai người rốt cục xuất hiện cửa chính của phủ Thái tử.
Lúc ấy nếu cứ kiên trì không theo Hoàng đế đi Giang Nam thì tốt rồi, cũng sẽ không vướng vào mầm tai vạ - - một khắc kia, hắn cùng với nàng trong lòng đều có chung một suy nghĩ.
Cơ hồ là theo bản năng, hai người cùng một lúc quay đầu đối diện nhau, đón nhận ánh mắt chăm chú của đối phương.
“... Nhìn ta làm gì?”
Sở Mộ Từ hỏi ngược lại: “Nàng không nhìn ta thì sao biết được ta đang nhìn nàng?”
“Ngây thơ.” Nàng trực tiếp đưa tay đẩy ra cửa chính, “Đi vào.”
Hắn mỉm cười đi theo sau lưng nàng, sau khi nối gót nàng thẳng tiến vào phòng, đột nhiên vươn tay dùng sức ôm eo của nàng, thấy nàng theo bản năng giẫy giụa cũng không buông ra.
“Đừng làm rộn!”
“Hai ta đến cùng là ai đang nháo?” Hắn ghé đầu bên tai nàng, hơi có chút ủy khuất thấp giọng oán hận, “Nàng nhất định cảm thấy ta đã chạm qua nữ nhân kia, ghét bỏ ta ô uế.”
Thẩm Ngọc Chiếu mặt mũi tràn đầy hắc tuyến: “Xin nhờ chàng không cần dùng giọng điệu như oán phụ nói chuyện với ta được không? Ai ghét bỏ chàng ô uế chứ?”
“Vậy nàng giải thích một chút, vì sao cả một đoạn đường đều không để ý tới ta?”
“Ta chỉ không biết nên nói cái gì.” Nàng an tĩnh lại, dứt khoát tùy ý để hắn ôm không hề thoát ra, chỉ bất đắc dĩ trả lời, “Chàng có thể cho ta thời gian giảm xóc được không, bất kể là ai trông thấy nam nhân của mình nằm cùng giường với nữ nhân khác, là thật hay giả cũng sẽ khiến cho nổi hỏa chứ sao? Huống chi bây giờ còn thêm chuyện bức hôn.”
Ngón tay đang nắm lấy eo nàng khẽ siết chặt, Sở Mộ Từ nghiêm mặt nói: “Ta chắc chắn sẽ không cưới Diệp Tinh Nhi, cho dù phụ hoàng muốn thu hồi Thái tử vị ta cũng không bao giờ thỏa hiệp - - ta cần gì vì chuyện không có làm qua mà phải chịu trách nhiệm? Ta đến tột cùng có đoạt trong sạch của Diệp Tinh Nhi hay không, chẳng lẽ chính mình còn có thể không rõ ràng sao?”
“Điểm này ta vẫn tin tưởng.” Thẩm Ngọc Chiếu như có điều suy nghĩ, “Dù sao lúc trước ở Khinh La Uyển nhiều cô nương khuynh quốc khuynh thành như vậy vây quanh chàng, chàng cũng không vượt qua ranh giới cuối cùng, hiện thời cũng không đến mức phạm nguyên tắc làm ra chuyện sai lầm.”
Có lẽ nàng muốn nói, chính mình thời gian qua có được giác quan thứ sáu rất mãnh liệt, nhất là về vấn đề của hắn, cho nên hắn có cùng Diệp Tinh Nhi xảy ra quan hệ không thể vãn hồi hay không, nàng nhìn một cái là có thể biết.
“...” Sở Mộ Từ nhịn không được ở trên eo nàng nhéo một cái, “Thời khắc nghiêm túc như vậy, có thể đừng cười nhạo ta hay không?”
Bờ môi nàng khẽ nhếch, ngước đôi mắt thanh tú động lòng người nhìn hắn: “Vậy ta sẽ nói câu nghiêm chỉnh, nếu như bệ hạ không tính thu hồi vị trí Thái tử, chỉ yêu cầu chàng cưới Diệp Tinh Nhi vào phủ thì sao? Cũng nên hiểu, hôm đó vết máu trên giường rõ ràng khó phân biệt, nếu Lệ Phi nương nương cứ nhất định nói không có người nào thiết kế hãm hại, tất cả đều là hai ngươi “tình chàng ý thiếp” cả đêm hoan hảo - - dù cho Như Anh có thể đứng ra chỉ chứng trong trà bị hạ mê dược, ai có thể thừa nhận? Căn bản đây là một ván cờ khó giải.”
Sở Mộ Từ thần sắc lạnh dần: “Vậy thì cứ để phụ hoàng phạt ta đi, phạt thế nào để thuận tâm ý của ngài thì cứ thế mà làm, ta đều chấp nhận hết.”
“...”
“Nhưng có một điều nàng phải hứa nha Ngọc Chiếu.”
“Sao?”
“Vô luận phụ hoàng phạt ta như thế nào, nàng cũng không thể bỏ rơi ta không để ý.”
Lần này Thẩm Ngọc Chiếu thật sự nở nụ cười, trên thực tế, ngay cả chính nàng cũng khó có thể giải thích, vì sao hiện thời cứ mỗi lúc đối mặt hắn, càng ngày càng ức chế không được trở nên vui vẻ, hơn nữa mỗi một lần đều phát ra từ nội tâm.
“Được, ta hứa với chàng, cho dù chàng được ban cho cái chén vàng ra ngoài cửa thành ăn xin, ta cũng sẽ đổi một thân y phục rồi đi theo chàng.”
Hắn giả bộ kinh ngạc: “Thật ngại quá, làm cho bà mối đệ nhất kinh thành đi theo ta chịu khổ?”
“Ý của ta là, đổi một thân y phục trà trộn giả làm bình dân bá tánh, bố thí cho chàng một đồng tiền mua bánh bao.”
“...”
Sở Mộ Từ đột nhiên không hề báo trước cúi đầu xuống, hung dữ cắn một cái ở trên cần cổ của nàng, sau đó nhìn nàng vẻ mặt rõ ràng bị đau, tà mị cuồng quyến nhướng đuôi lông mày.
“Ngươi nữ nhân này nha, ta xem như bị cuồng si rồi.”
“Tại sao chàng không nói vận khí của mình không tốt, ngược lại liên lụy ta cùng nhau phiền lòng?”
“... Đúng.” Oán giận vừa mới nổi lên của hắn trong nháy mắt tan rã, lại than thở vùi mặt vào cổ của nàng, “Vậy làm sao bây giờ? Nàng mắng ta cũng vô dụng, ai bảo bây giờ ta là nam nhân của nàng.”
Thẩm Ngọc Chiếu nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn: “Trả hàng vẫn còn kịp không?”
“Không còn kịp đâu!”
“Chàng đừng rống lên lớn tiếng như vậy, chấn động màng nhĩ của ta.” Nàng trợn trắng mắt xoa xoa lỗ tai, “Cũng được, ta đành bất đắc dĩ tiếp tục cùng chàng chịu tội, chàng đần như vậy, giao vào trong tay người khác ta cũng không yên tâm... Ôi chao!”
Lời còn chưa dứt, Sở Mộ Từ lấp miệng nàng bằng một nụ hôn thật sâu, mang theo tình yêu ôn nhu vô hạn đập vào trong mắt của nàng.