Edited by Bà Còm
Sáng sớm ba ngày sau, mặt trời còn chưa nhú dạng ở phương đông, kiệu liễn của chư vị tiểu thư đã đến cửa phủ Thái tử.
Sở Mộ Từ thay y phục xong, có chút lười nhác híp mắt đi ra, vừa vặn gặp Thẩm Ngọc Chiếu cũng chậm chạp hiện thân ở đình viện bên kia, sau khi đưa cho Giang Trần trái táo bị gặm sạch sẽ chỉ còn lõi, bèn nâng bộ mặt than vạn năm tiến lên chào hỏi.
“Điện hạ thức dậy thực sớm, chẳng lẽ là dự cảm được chuyện tốt sẽ tới cửa, cho nên kích động đến mức ngủ không được?”
“Bản cung còn không có đói khát khó nhịn như Thẩm đại nhân nghĩ đâu.” Hắn nhẹ nhàng lướt qua phía sau nàng, “Như thế nào, chẳng lẽ Thẩm đại nhân đã lựa chọn nhân tuyển thật tốt rồi? Quả nhiên là bà mối đệ nhất kinh thành, hiệu suất không phải chỉ cao bình thường.”
Thẩm Ngọc Chiếu nghiêm trang: “Thay điện hạ nạp phi là chức trách trọng tâm của thần, thần một chút cũng không dám trì hoãn.”
Sở Mộ Từ vẻ mặt trong phút chốc trở nên thâm trầm: “À? Nói như vậy, Thẩm đại nhân đang cực kỳ hy vọng Bản cung thành thân rồi? Khanh ngược lại còn nóng lòng hơn so với Bản cung?”
Cái bộ dạng cố ý gây sự này nhìn thấy một lần khó chịu một lần, Thẩm Ngọc Chiếu nhìn hắn từng bước từng bước tới gần mình, rất có loại xúc động muốn tát cho hắn một cái, bất quá nghĩ tới nghĩ lui một hồi vẫn là nhịn được, chỉ linh hoạt lách mình đứng sau lưng Giang Trần: “Điện hạ sao lại nói như vậy? Rõ ràng điện hạ đã từng oán giận thần đối với nhân duyên của điện hạ không để bụng, thần lúc này mới phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi chỉ để điện hạ cao hứng - - Các tiểu thư quan gia đều đang chờ đợi, điện hạ phải chú ý thân phận thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không dễ dàng đập phá chiêu bài của thần.”
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm?” Sở Mộ Từ hừ nhẹ một tiếng, “Là Bản cung chọn các nàng hay là các nàng chọn Bản cung chứ?”
Nàng nghiêm túc trả lời: “Người ta còn không nhất định có thể chọn trúng điện hạ đâu, ngài trước tiên đừng quá kiêu ngạo.”
“...”
Thẩm Ngọc Chiếu hướng về Giang Trần đưa tay làm hiệu, Giang Trần chạy chậm tới bảo kiệu phu đem màn kiệu đều vén lên, để cho các tiểu thư đi ra cho Sở Mộ Từ xem qua. Làm xong hết thảy hắn bèn cực kỳ bi thương xoay mặt đi, quả thực ngay cả liếc mắt nhìn một chút cũng không có đủ dũng khí.
Sau đó Sở Mộ Từ liền đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn đám người được chọn làm Thái tử phi tương lai có thể so với mãnh thú và dòng nước lũ theo thứ tự bước xuống nhuyễn kiệu, ở trước mặt hắn đồng loạt xếp thành một hàng.
Nói thật, dưới những ánh mắt nóng bỏng không chút nào che dấu nhìn soi mói, ngay cả hắn cũng nhịn không nổi muốn tìm một chỗ tạm thời tránh đi một chút.
“Thẩm đại nhân, đây là...”
“Các tiểu thư thật sự đều là chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn.” Thẩm Ngọc Chiếu một mặt cảm thán tự đáy lòng, một mặt mang cái ghế đến cưỡng chế đè hắn ngồi xuống, “Điện hạ trước tiên đừng nóng lòng, chúng ta nên cho các nàng thời gian để biểu lộ tài nghệ, dù sao chỉ có dung mạo xinh đẹp còn chưa đủ, Thái tử phi cần phải phát triển toàn diện.”
“Bản cung tỉnh táo cực kỳ, một chút cũng không nóng lòng muốn đứng dậy.” Đại khái là do lây chứng mặt than, tuy Sở Mộ Từ trong nháy mắt nửa điểm vui vẻ cũng không có, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc giống như đang hướng di thể cáo biệt, “Không biết Thẩm đại nhân đối với hai chữ “Xinh đẹp” định nghĩa thế nào?”
“Đây còn phải hỏi sao? Thần đã dựa theo đầy đủ tiêu chuẩn xinh đẹp chọn lựa để điện hạ xem xét đấy.” Trả lời cực kỳ hời hợt.
“Vì vậy liền tìm đến những người này?”
Thẩm Ngọc Chiếu nghiêm mặt nói: “Đây đều là những vị ưu tú nhất được trúng tuyển, điện hạ không cần phải cảm tạ thần, cũng không cần cảm thấy tự ti mặc cảm không xứng với các tiểu thư này, các nàng đều có trái tim hết sức chân thành, nếu đã chịu đến nghĩa là đã công nhận điện hạ.”
Sở Mộ Từ suy tính có nên hất nước trà đang cầm trong tay lên mặt nàng hay không: “Cho nên khanh đã khiến Bản cung trở thành người thu phế phẩm...” Nói còn chưa dứt lời liền bị đối phương bụm miệng.
“Đã khuyên qua điện hạ phải chú ý hình tượng! Đây không chỉ là vấn đề cá nhân của điện hạ, mà còn quan hệ đến sự hòa thuận của bệ hạ và quân thần nữa đấy!”
Khóe môi hắn nhếch lên, cũng không có né tránh, ngược lại nhanh như tia chớp nhân tiện cầm giữ cổ tay của nàng: “Thẩm đại nhân có ý muốn tạo ảnh hưởng với triều thần sao?”
“Thần là toàn tâm toàn ý vì điện hạ suy nghĩ.”
Nàng đón ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn không tránh không né, giọng điệu chuyên nghiệp, Sở Mộ Từ rốt cục bị sự vô sỉ của nàng đánh bại, liếc mắt nghiêng đầu đi, bực mình khoát tay.
“Có tài nghệ gì thì cứ biểu hiện ra, nhanh lên dừng chậm trễ nữa.”
Thẩm Ngọc Chiếu hướng về phía sau nháy mắt, các tiểu thư đạt được chỉ thị lập tức xuất ra tuyệt kỹ, hát khúc liền hát khúc, đánh đàn liền đánh đàn, múa lụa liền múa lụa.
Rồi sau đó, hát khúc thì hát lạc giọng, đánh đàn thì gẩy đến đứt dây, Triệu gia tiểu thư răng hô tư thái cũng không tệ lắm, nhờ khiêu vũ mà có thể đem tướng mạo thiếu sót che dấu, ai ngờ bởi vì múa quá nhập tâm, đem dải lụa trên tay quất vào mặt Sở Mộ Từ...
Giang Trần làm khán giả đứng xem trận “quần ma loạn vũ” này, đầu đã mau chóng rụt sâu vào trong cổ áo, hắn hoàn toàn không có cách gì lý giải, chủ tử nhà mình vì sao vẫn còn có thể mặt không đổi sắc tim không đập loạn nhiệt liệt vỗ tay ca ngợi, nàng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ sao? Nàng quả thật không quan tâm cho kiếp sống nữ quan mai mối của mình bị bôi nhọ một khoản sao?
Đúng vậy, nàng hẳn là cảm thấy không sao cả, chính nàng cũng đã nói, da mặt mỏng sẽ không biết nói láo, khẳng định không đảm đương nổi nghề bà mối - - phỏng đoán nàng đã tu luyện tới mức da mặt dày như tường thành mười trượng rồi.
Bởi vì các tiểu thư trước đó đã được Thẩm Ngọc Chiếu ấm áp nhắc nhở, biết rõ Thái tử điện hạ thích cô nương lớn mật phóng túng, bởi vậy hết thảy đều cố gắng biểu hiện ra hình thể “Mỹ” nhất, ánh mắt quyến rũ tung bay, tay ngọc uyển chuyển mời chào, thậm chí vị Tiền gia tiểu thư còn quá mức nhanh nhẹn dũng mãnh, thậm chí hướng đến trước mặt Thái tử, cặp mông mập mạp run lên như sóng thủy triều, vừa lắc mông vừa cố gắng hướng Sở Mộ Từ với tới.
Có thể không cần tốn nhiều công sức sàng lọc cũng có thể đem những thứ “ngưu đầu mã diện” tập trung một chỗ, coi như là một kỳ tích nhất rồi.
Trong lòng tức giận, gan như lửa đốt, Sở Mộ Từ cắn chặt hàm răng, yên lặng nhặt lên con dao gọt trái cây trên bàn, ai ngờ bị tay mắt lanh lẹ của Thẩm Ngọc Chiếu một chưởng bổ vào mu bàn tay, con dao bị tuột tay văng ra.
Lập tức mọi người tại đây đều thấy được uy lực phát sinh tai nạn khi Sở Mộ Từ nóng giận, con dao bị tuột tay văng ra thế nhưng lực đạo vẫn chưa giảm, giống như mọc mắt bay đến cắm phập vào chân trái của Tiền gia tiểu thư.
Tiếng rú như giết heo vang dội khắp không trung.
Giang Trần đột nhiên bình tĩnh trở lại, hắn biết rõ nếu đã xảy ra huyết án mô hình nhỏ, trò khôi hài tuyển phi hôm nay sẽ không thể nào tiến hành tiếp tục được, hy sinh một người sẽ mang lại hạnh phúc cho một đám người, đây là chuyện mua bán có lời, huống chi Tiền gia tiểu thư đầy đặn như vậy, có đổ chút máu cũng sẽ không suy yếu hơn một chút nào.
Mang theo suy nghĩ lạc quan như thế, động tác của hắn lập tức trở nên nhanh nhẹn, phân phó bọn hạ nhân đưa Tiền gia tiểu thư đi xem đại phu, sau đó đem các tiểu thư khác đang bị kinh hãi nhét vào kiệu, thuận tiện đè thấp giọng giải thích cho các nàng.
“Chuyện này thực tế chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, bình thường Thái tử điện hạ chắc là sẽ không táo bạo dễ giận như vậy...” Đúng mới là lạ.
Thẩm Ngọc Chiếu thong dong cúi người nhặt con dao dính máu lên lau sạch sẽ, vừa gọt lê vừa đi về hướng các nhuyễn kiệu.
“Trong cuộc đời làm quan mai mối của ta cũng có lúc phát sinh loại chuyện như vậy, ta sâu sắc bày tỏ lòng tiếc nuối, nhưng thỉnh chư vị ngàn vạn lần không nên hoài nghi nhân cách của điện hạ, điện hạ là 100% quân tử văn nhã con cưng của trời, sở dĩ khác thường chỉ vì trúng vào lúc mỗi tháng có vài ngày tâm tình không tốt mà thôi.”
Trong đó một vị tiểu thư nhỏ giọng: “Hóa ra Thái tử điện hạ cũng mỗi tháng bị “loại ngày” như vậy quấy nhiễu à.”
Thẩm Ngọc Chiếu thành khẩn gật đầu, chỉ kém thề với trời: “Dù sao chỉ như vậy mới có thể chứng tỏ điện hạ cũng giống như bá tánh binh dân, điện hạ vì muốn thành một Thái tử tốt mà đã dốc hết tâm can.”
Mọi người cùng lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, chỉ có Giang Trần buồn bực đến thiếu chút nữa hộc máu chết tươi.
Rất rõ ràng, nữ nhân này bôi đen Thái tử đã đạt đến cảnh giới cao cực độ.
Vì vậy Thẩm mỗ dễ dàng phủi bỏ sự tình liên quan tới mình, nói năng khéo léo dụ dỗ chư nữ rời phủ Thái tử, nói cho các nàng biết chờ thông báo để định ngày tiếp tục, rồi sau đó xoay người trở về chỗ cũ, đem quả lê đã được gọt vỏ khéo léo đưa cho Sở Mộ Từ.
Sở Mộ Từ cặp mắt phượng lộ ra tia sáng u trầm, không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, hai người tiếp tục giằng co, hắn không đưa tay ra nhận, nàng cũng không thu tay lại.
“Điện hạ không cần lo lắng, Tiền tiểu thư không có bệnh phù chân, thần trước đó đã điều tra qua rồi.”
Một câu này thành công phá tan bầu không khí trầm mặc
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, một giây trước khi nàng kịp phản ứng đã ôm ngang người nàng, cho dù nàng dùng sức giãy giụa cũng không hợp tác, chỉ sải bước hướng về chính phòng, ngay cả bóng lưng đều lộ ra vẻ u ám hàm súc.
Giang Trần đứng nguyên tại chỗ, trưng ra bộ điệu ngu xuẩn đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, chỉ sâu thẳm tận đáy lòng đang thầm gào thét.
Ngọn gió tai họa kia đang thổi về hướng nào đây? Nhìn thế nào cũng không có dấu hiệu ẩu đả, ngược lại giống như là muốn động phòng rồi sao? Chủ tử, thuộc hạ đã sớm khuyên ngài đừng đùa với lửa, lần này coi bộ có dựa vào miệng lưỡi cũng không tránh thoát rồi!
Làm hộ vệ cho vị nữ quan mai mối này mà tâm tính của hắn lại quá thiện lương thì quả thật quá mệt mỏi.