Edited by Bà Còm
Cơm nước no nê xong, Thẩm Ngọc Chiếu mới đủng đỉnh ra khỏi cửa, trăng sáng trên đầu, dưới chân đạp trên những miếng gạch xanh bóng rực rỡ, gió đêm mát mẻ thổi nhẹ, nàng chậm rãi tiến vào Hoàng cung.
À, thiếu chút nữa đã quên, lần này trên đường đương nhiên không thể thiếu Thái tử làm bạn, hắn hiện tại hận không thể đem nàng trực tiếp buộc vào dây lưng quần, đi đến chỗ nào cũng mang theo.
Hoàng đế vẫn còn ở Thừa Đức Điện đỏ mắt chờ mong, vừa ngẩng đầu đột nhiên trông thấy Thẩm Ngọc Chiếu đẩy cửa đi vào, kia bộ mặt than quen thuộc, quạt lụa Vinh hoa phú quý gấp lại cài sau cổ.
“... Ngọc Chiếu! Con không thấy cấn một chút nào sao?!”
“Cầm trong tay hoài cũng thấy mệt, thấy nhột chút thôi, nếu không sau này bệ hạ thưởng cho thần một cái quạt mỏng hơn, để ở sau cổ cũng thoải mái.”
Hoàng đế vô cùng đau đớn vỗ bàn: “Con là nữ quan mai mối mà trẫm bổ nhiệm, nên có một chút bộ dáng tiểu thư khuê các chứ! Nếu không sau này sao có thể gả ra ngoài đây?” Làm mai mà bản thân lại rơi vào cuộc sống cô đơn suốt quãng đời còn lại, truyền đi quả thực là chuyện cười thiên cổ.
“Phụ hoàng không cần lo lắng.” Đang nói chuyện thì thấy Sở Mộ Từ ung dung đi vào điện, mày kiếm nhướng lên cười một cách ý vị thâm trường, “Thẩm đại nhân cho dù không ai thèm lấy, cũng còn có nhi thần ở đây, không phải lo đâu.”
Hoàng đế nghe vậy hai mắt tỏa sáng: “Nói cách khác, hai người các con... thành rồi?”
“Thành cái gì chứ ạ?” Thẩm Ngọc Chiếu liếc mắt, “Bệ hạ cảm thấy thành cái gì?”
Phải nói Hoàng đế đúng là càng già càng không có tiền đồ, cho tới bây giờ cứ mỗi khi đối diện ánh mắt nghiêm nghị với lực uy hiếp mười phần của Thẩm Ngọc Chiếu đều cảm thấy có chút sợ hãi: “... À, trẫm chỉ là nói tùy tiện vậy thôi, trẫm cho rằng quan hệ của các con thay đổi tốt hơn nên cảm thấy cao hứng đấy mà!”
Hoàng đế không ngừng thầm trấn an chính mình: Không sao cả, cho dù có yếu thế trước tiểu bối cũng không thành vấn đề, dù sao ánh mắt cực kỳ có lực sát thương của Ngọc Chiếu đã từng ngay cả chó săn cũng dọa chạy - - huống chi trẫm còn có chuyện cầu xin nàng, nhường nàng một chút cũng phải thôi.
Trong tất cả đám nhi tử khuê nữ của Hoàng đế, có bốn vị với kỹ năng mang lực sát thương mà ngài khó có thể chống đỡ nhất, chính là nụ cười của Sở Mộ Từ, ôm ấp của Sở Tú Huỳnh, mắt lạnh của Thẩm Ngọc Chiếu và càu nhàu của Sở Chi Ngang, bởi vì tất cả đều có nghĩa là tai họa sắp tới.
Nghe Sở Mộ Từ thản nhiên mở miệng: “Quan hệ của nhi thần cùng Thẩm đại nhân đã đặc biệt tốt ngay từ nhỏ, phụ hoàng quên rồi sao?”
Hoàng đế u ám trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, thầm nghĩ nếu quan hệ của hai ngươi thật không có vấn đề, vậy là ai ép buộc lão tử tính kế Ngọc Chiếu, nhất định muốn làm cho người ta chuyển vào phủ Thái tử đây chứ?
Bất quá Hoàng đế còn thật nể tình gật gật đầu: “À, trẫm biết - - vậy con đi theo tới làm gì? Tối nay Trẫm truyền Ngọc Chiếu vào cung là có chuyện quan trọng.”
“Nhi thần biết rõ, cho nên mới cùng đến nghe một chút, nhiều khi có thể giúp đỡ được gì hay chăng.” Sở Mộ Từ trưng ra bộ dáng không quấy rầy, “Phụ hoàng cứ việc bàn luận với Thẩm đại nhân đi, nhi thần không làm phiền.” Nói xong tự động đi châm trà uống.
Thẩm Ngọc Chiếu bình tĩnh nói: “Thái tử điện hạ chỉ là dự thính, dù sao chuyện dự thính này cũng không phải là một hai lần, bệ hạ cần gì kiêng kỵ? Chẳng lẽ quả thật có việc riêng cực kỳ mất mặt...”
“Cũng không có!” Hoàng đế nghiêm giọng cắt đứt suy đoán lung tung của nàng, “Thật ra trẫm muốn hỏi con một chút, ngày tuyển tú đã đến gần, con chuẩn bị như thế nào rồi?”
Nàng nghiêm túc trả lời: “Chuẩn bị chẳng có gì đặc sắc.”
Bên kia Sở Mộ Từ ho nhẹ một tiếng: “Thẩm đại nhân, làm người không thể quá thành thực.”
“... Không chuẩn bị thật tốt quá!” Ai ngờ Hoàng đế lại hứng thú vỗ tay, nghiễm nhiên là một bộ dáng như trút được gánh nặng, “Ngọc Chiếu à, con coi con bình thường bận rộn như vậy, dứt khoát lần tuyển tú này cứ hủy bỏ đi - - lấy danh nghĩa của con, vậy được không?”
Thẩm Ngọc Chiếu cảm thấy lúc này mình cần thiết nên cần bày ra vẻ mặt chấn kinh, bất quá mặt than của nàng là không thuốc chữa, cuối cùng khóe miệng chỉ hơi có vẻ run rẩy: “Bệ hạ đang đùa sao? Thần có thể ăn điểm tâm công khai lúc lâm triều, cũng có thể lén lút thu nhận hối lộ, nhưng dính đến vấn đề nguyên tắc, thần sẽ không nhượng bộ.”
Yêu cầu ngài mới vừa đưa ra thuộc về vấn đề nguyên tắc đấy!
Hoàng đế trong lòng đang gầm thét, trên mặt lại nở nụ cười làm lành: “Ngọc Chiếu, con giúp trẫm một lần, chỉ cần con đáp ứng, về sau lúc lâm triều con có ăn lẩu cũng không thành vấn đề!”
“Dù sao cũng phải cho thần biết chân tướng chứ?” Thẩm Ngọc Chiếu bất đắc dĩ, “Cả triều văn võ bá quan đều biết, tuyển tú là chuyện thần toàn quyền chịu trách nhiệm, cứ qua loa hủy bỏ như vậy, người không hiểu chuyện sẽ cho là thần có ý định can thiệp bệ hạ nạp phi, nỗi oan này thần gánh không nổi đâu.”
Hoàng đế mặt mũi tràn đầy hai chữ “Khó xử”, ngài biết rõ cá tính của Thẩm Ngọc Chiếu, nếu không nói rõ ràng minh bạch, muốn nàng thay mình nghĩ kế thì trên căn bản là không thể nào, suy đi nghĩ lại, ngài rốt cục lấy hết dũng khí liếc trộm Sở Mộ Từ một cái, sau đó mới hạ giọng lắp bắp: “Thật ra... Trẫm chỉ là không muốn thêm nữ nhân vào hậu cung... đỡ lại phải xảy ra vấn đề ân huệ cùng hưởng, thời gian của trẫm cùng Lệ Phi không phải sẽ bị bớt đi sao...”
Thẩm Ngọc Chiếu bừng tỉnh hiểu rõ: “Hóa ra bệ hạ muốn để cho Lệ Phi nương nương độc chiếm thánh sủng chứ gì?”
“Nhỏ giọng một chút! Con nhỏ giọng một chút...” Phải biết Tam nhi tử nhà mình đang ngồi bên kia kìa.
Sở Mộ Từ nghe hoàn chỉnh toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, nở nụ cười thâm trầm xen vào: “Phụ hoàng không cần thẹn thùng, dù sao mẫu hậu đã mất thật lâu rồi, những năm này toàn bộ dựa vào Lệ Phi nương nương tận lòng chiếu cố, phụ hoàng cùng nương nương chim cá tình thâm cũng là chuyện bình thường, nhi thần có thể lý giải.”
Theo sử sách của Hoàng gia, Đoan Tuệ Hoàng hậu là người ôn nhu hiền thục, hơn nữa cùng với Hoàng đế cử án tề mi, tương kính như tân, nhưng tương kính như tân cũng không có nghĩa là yêu nhau sâu đậm, thân phận tôn quý cũng không có nghĩa là có thể chiếm cứ toàn bộ tâm tư của Hoàng đế - - trên thực tế, tất cả mọi chuyện đều đã chứng minh, người mà Hoàng đế luôn luôn yêu thích chính thức là Lệ Phi.
Cho nên Sở Mộ Từ vừa nói xong, Hoàng đế lại càng thêm lúng túng, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu Thẩm Ngọc Chiếu.
Thẩm Ngọc Chiếu không có tâm tình trộn lẫn vào tình cảm riêng tư của hai phụ tử bọn họ, đắn đo một hồi rồi nghiêm túc lên tiếng một bộ giải quyết việc chung: “Ý của bệ hạ thần đã hiểu, nhưng việc này nói ra thì dễ dàng, nhưng khi thực hành thì khó lại càng thêm khó - - thần cũng đâu thể trực tiếp khiến cho các tiểu thư ưu tú tham gia tuyển tú đều cút về chứ?”
Hoàng đế thần bí hề hề vì nàng bày mưu tính kế: “Con có thể làm bộ như trong lúc lơ đãng để lộ ra, khiến cho các nàng nghe được trẫm bị thận suy bất lực rồi.”
“...” Thẩm Ngọc Chiếu yên lặng giơ tay cầm lấy chén trà bên cạnh, nhịn một hồi lại miễn cưỡng buông xuống, “Thứ cho thần không thể tuân mệnh.”
“Con nhất định phải tuân mệnh!” Hoàng đế “Ầm” một cái cụng đầu trên mặt bàn, bắt đầu khóc lóc om sòm ăn vạ, “Mất công trẫm đối với con nói gì nghe nấy chiều chuộng hết thảy, con ngay cả chuyện nhỏ này mà cũng không chịu giúp trẫm! Nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, trẫm xem như đã được thể nghiệm rồi! Trẫm vô cùng thất vọng!”
“...” Thẩm Ngọc Chiếu lần này quyết định cầm nghiên mực giơ lên.
Đáng tiếc nàng còn chưa có cơ hội thực hiện kế hoạch hành thích Hoàng đế liền bị Sở Mộ Từ trên đường cản lại, chạy đến ôm sau lưng nàng lôi nàng rời khỏi ghế, vừa kéo nàng ra khỏi điện vừa ung dung nói với vào: “Phụ hoàng cứ yên tâm đi, chuyện này nhi thần sẽ cùng Thẩm đại nhân lo liệu, tranh thủ đến mức độ lớn nhất khiến ngài hài lòng!”
Thân ảnh hai người lôi kéo lẫn nhau biến mất rất nhanh sau cửa điện, chỉ để lại Hoàng đế ngồi nguyên tại chỗ trào nước mắt sung sướng kêu to: “Vậy chuyện kia trẫm liền hoàn toàn dựa vào hai con đấy!”