Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến

Chương 31: Chương 31: Không đi con đường tầm thường




Edited by Bà Còm

Đối với chuyện bởi vì giận dỗi với Sở Mộ Từ mà cố ý kéo Sở Vân Khanh xuống nước, Thẩm Ngọc Chiếu không ngừng cảm thấy áy náy, sau khi tỉnh táo lại, nàng cảm giác chuyện mình làm thật không biết điều chút nào, quả thực cần phải bị giáng cho vài bạt tai mới giải hận - - nhưng khó khăn ở chỗ, nàng cũng không biết làm cách nào mở miệng nói xin lỗi với Sở Vân Khanh.

Loại tâm tình rối rắm này ngày đêm khốn nhiễu nàng, cho đến hôm chọn lựa tú nữ, khoảng cách với Sở Vân Khanh đã gần trong gang tấc rồi, vậy mà nàng vẫn chưa cân nhắc xong.

Cuối cùng vẫn là Sở Vân Khanh nhìn thấu tâm tư của nàng, đưa tay xoa đầu nàng cười nhẹ mở miệng: “Sao nào, đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào với Bản vương chứ gì?”

“...” Mất công trong suốt thời gian qua nàng tự xưng là đầy đủ thông minh, kết quả vẫn là trước mặt nam thần không giữ được bí mật gì.

“Bản vương rất thích vì muội làm một chút chuyện trong khả năng của mình, bởi vậy muội cũng không cần quá giữ trong lòng, chẳng lẽ Bản vương có thể ghi hận muội hay sao?” Chàng mang theo giọng điệu hài hước cố ý trêu ghẹo nàng, “Nói thật, ngày đó ngón tay của muội dùng sức hơi mạnh, có phải còn bất an hơn so với Bản vương hay không?”

“...”

Chàng thuận tay vuốt tóc của nàng, ép nàng ngồi vào ghế chủ vị trên Liễu Thuỷ Khúc đài: “Mọi người sắp sửa tới đây, hãy mau chóng hồi phục khí thế nữ quan mai mối của muội đi, đừng nghĩ đến những chuyện nhỏ râu ria này nữa, phải biết Bản vương cho tới bây giờ chưa hề giận muội.”

Cho tới bây giờ chưa hề giận nàng.

Con tim Thẩm Ngọc Chiếu thật ấm áp, nhịn không được thấp giọng nói: “Đa tạ Ngũ gia.”

“Giữa muội và ta cần gì nói đa tạ, chỉ là... tìm khi nào rảnh cùng Tam ca mở ra khúc mắc đi.” Chàng thản nhiên nói, “Có thể tìm được người thật lòng đối đãi mình cũng không dễ dàng đâu.”

Những lời này Thẩm Ngọc Chiếu đã từng nói với vô số người, nói như vậy là để thúc đẩy một đoạn nhân duyên tốt đẹp, tuy nhiên khi đối diện với chuyện của bản thân thì nàng lúc nào cũng không nghĩ ra đạo lý này.

Có lẽ nàng căn bản không có thông minh như trong tưởng tượng của mình.

“Muội hiểu.” Nàng ổn định thần sắc, một lần nữa ngẩng đầu nhìn chàng, “Có muốn kêu người chuyển một cái ghế nữa lại đây hay không? Ngũ gia còn đứng, muội sao dám ngồi?”

Sở Vân Khanh cười nói: “Muội là nữ quan mai mối, chọn lựa tú nữ là chức vụ của muội, muội mới là nhân vật chính, bản vương bất quá chỉ đứng bên muội thôi, không cần phiền toái.”

Nàng vừa định nói gì nữa thì âm thanh thông truyền của thái giám từ xa vọng lại, ngay sau đó hơn hai mươi cỗ kiệu sắp xếp thật chỉnh tề ngoài cổng Đông Trực, sau đó hai vị ma ma chưởng sự sẽ đón các vị tú nữ sắp được tuyển chọn dẫn đến trước mặt, chỉ còn chờ xem ai may mắn nhất có thể được chọn trúng - - à, thật ra căn bản là sẽ không chọn trúng một ai.

Bút ngọc kẹp giữa những ngón tay thon dài, đang dò theo danh sách của các tú nữ xem qua, Thẩm Ngọc Chiếu lại bày ra tư thế uy nghiêm thường ngày, ngước mắt quét qua mặt của các cô nương đang xếp hàng theo thứ tự.

“Nữ nhi của Hữu Tư trực lang Quan Dĩnh, Quan Hân Phi.”

“Thần nữ có mặt.”

“Tên xung khắc, nội tâm đóng kín như vậy tương lai sao có thể giao tiếp với bệ hạ?” Bàn tay trắng nõn của nàng vung lên, “Dẫn đi đi.”

Vì vậy Quan Hân Phi còn chưa kịp nói lời nào liền bị ma ma chưởng sự lôi đi.

Thẩm Ngọc Chiếu tiếp tục gọi tên: “Nữ nhi của Hữu Thanh Kỷ lang, Tề Lâm Lang.”

“Thần nữ có mặt.”

Thần sắc của nàng ngưng trọng, lập tức đảo ngược cán bút chỉ về hướng đối phương: “Khóe môi có nốt ruồi đen, nốt ruồi khắc phu, thuộc về tướng không lành, không thể để cho bệ hạ mạo hiểm như vậy.”

Sau đó Tề Lâm Lang cũng bi thống lạc tuyển.

“Nữ nhi của Viện trưởng Thái y viện Cổ Đài, Cổ Nhu Hòa.”

“Thần nữ có mặt.”

Giờ phút này Giang Trần đang ẩn mình trong bóng tối, tuân theo phân phó của chủ tử nhà mình, đem con mèo đen thật lớn đã sớm chuẩn bị thả ra, con mèo đen kia hung hãn dị thường, “Meo meo grừ” gào lên rồi trong nháy mắt liền nhảy đến bên chân Cổ Nhu Hòa.

Cổ Nhu Hòa nhất thời rú thảm một tiếng, không chỉ có nàng ta, các tú nữ còn chưa bị gọi tên sau lưng nàng ta cũng thất kinh, có mấy người thậm chí trực tiếp té ngã trên đất, dáng vẻ mất hết.

Chiêu này quả thật dùng tốt.

Thẩm Ngọc Chiếu đang thầm khen ngợi sự cơ trí của mình, rồi sau đó đôi mi thanh tú cau lại, diễn dịch thật đúng lúc: “Quả nhiên người không giống như tên, hiền thục ôn nhu đều là giả, ở trước mặt ta còn mất thể diện như thế, thấy bệ hạ không biết sẽ trưng ra bộ dạng gì - - mấy người vừa rồi không biết lễ nghi đều mang đi, đến Kính Sự phòng lĩnh thưởng rồi tự về nhà đi thôi.”

Cứ như thế mà danh sách tú nữ đã bị giảm gần một nửa, nàng coi như “đại công cáo thành“.

Khi hiện trường đã an tĩnh lại, xung quanh chỉ còn lại hai người, nàng xuất thần một lát, nhịn không được xoay người nhìn sang Sở Vân Khanh.

“Ngũ gia, muội làm như vậy có thể có chút quá phận hay không?”

Nàng cũng không phải có cảm giác mình đang làm sai, chỉ là với thân phận nữ quan mai mối, sau khi nhìn lại loại nhiệm vụ giống như thành công viên mãn này, vô luận thế nào cũng cảm thấy có chút hoang đường.

“Bây giờ nhìn lại, khiến cho các nàng lạc tuyển tựa hồ có chút vô nhân đạo, nhưng về sau các nàng sẽ cảm kích muội.” Sở Vân Khanh nói một cách hòa hoãn, “Gả vào nhà Đế vương đâu phải là chuyện gì đáng được ăn mừng đây chứ? Thâm cung hậu viện ba nghìn giai lệ, dung mạo như hoa cuối cùng rồi cũng già đi, nhiều thiếu nữ chịu cảnh cô độc cả đời, chi bằng gả cho một gia đình tầm thường, có một cuộc sống an ổn theo năm tháng vẫn tốt hơn nhiều.”

Chàng cũng là người trong Hoàng gia, lại có thể gạt bỏ thành kiến bàn luận như vậy, Thẩm Ngọc Chiếu trong lòng thoải mái, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi: “Vậy thì kế tiếp sẽ phải xem hành động của những người khác có hiệu quả không.”

“Cũng tốt, Bản vương cùng Thẩm đại nhân đều mỏi mắt mong chờ.”

Chuyện thực chứng minh, chỗ của Thẩm Ngọc Chiếu xác thực chỉ là cửa ải thứ nhất, ngay cả mức độ khó khăn cũng chỉ là mới bắt đầu, cái gọi là nghiêm khắc tìm cớ của nàng, đem ra so sánh với những người sau căn bản là gặp sư phụ, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Cứ lấy Liễu Như Anh ra làm ví dụ, vốn Thẩm Ngọc Chiếu lo lắng nhất chính là nàng ta, ai ngờ Liễu Thái y ngày thường khiêm tốn nhã nhặn ôn nhu, thế mà bản lĩnh trợn mắt nói lời bịa đặt cũng như “nước chảy mây trôi” - - rõ ràng đều là các tú nữ tìm khắp người cũng không lôi ra được một tật bệnh gì, vậy mà hết nói người ta màu da trắng nhợt khí huyết không đủ, lại nói người ta màu da quá tối gan có vấn đề, còn nói người ta có bộ ngực quá lớn dễ bị ngộp thở, nói người ta vòng mông quá hẹp khó sinh hài tử... Nàng thậm chí còn nói một trong các tú nữ vóc người tỷ lệ không tốt, thịt cơ đùi không đủ săn chắc, tương lai có thể ảnh hưởng đến việc “cá nước thân mật” với Hoàng đế...

Nội tâm của các tú nữ bị loại cơ hồ sắp hỏng mất rồi.

Về phần Sở Chi Ngang thì càng kỳ quái hơn, hắn trực tiếp dùng khay bưng trà nóng lêu lổng bên cạnh các tú nữ, nhìn chằm chằm vào một tú nữ rồi nghênh ngang đi tới, đi đến bên cạnh giả bộ ngã xuống, rồi sau đó chỉ trích đối phương không có mắt cố ý đụng hắn, còn nói bản thân bị phỏng muốn phạt tiền trị tội đối phương - - cùng với những tên du côn vô lại trên đường cũng không có gì khác biệt.

Thẩm Ngọc Chiếu nghe xong toàn bộ quá trình, tuy mặt liệt đương nhiên là không có một chút rung động nào bày tỏ sự tán thành, nhưng trong lòng lại sắp phát điên nghĩ tới, vị tổ tông này quả nhiên là được Tam ca của hắn dạy dỗ, ngay cả hơi thở lưu manh cũng đều giống nhau như đúc.

“Thẩm đại nhân, Tú Huỳnh không có trong cung, phải đi chuẩn bị sao?”

“À, đúng như Cửu gia đoán, Công chúa sớm đã đi chuẩn bị.”

Thẩm Ngọc Chiếu hồi tưởng lại bộ dáng Sở Tú Huỳnh võ trang đầy đủ cao hứng bừng bừng đi ra cửa điện lúc vừa rồi, không khỏi ngay cả lông tơ cũng dựng lên, Công chúa điện hạ thật là một nữ tử thích tìm kiếm sự kích thích, chuyện tổn hại hình tượng như vậy mà lại làm rất sung sướng.

Chẳng lẽ kế hoạch không phải là của nàng sao? Vì cái gì đến cuối cùng dường như nàng là người có đẳng cấp thấp nhất?

Ba người rảnh rỗi rảnh hàn huyên vài câu, thấy không còn chuyện gì khác cần giúp đỡ, Sở Chi Ngang theo Liễu Như Anh rời khỏi Trữ Tú Cung, Thẩm Ngọc Chiếu một mình đối chiếu danh sách tính toán, trước mắt trúng tuyển chỉ còn lại bốn vị tú nữ mà thôi, theo lý thuyết đây cũng đã bị bọn ma ma lăn lộn một trận. Sau khi học xong lễ nghi thì chỉ chờ đưa đến trước mặt Hoàng đế để được ban phẩm vị, bất quá thật đáng tiếc, các nàng nhất định không trụ nổi qua đêm nay.

Nàng hoàn toàn tín nhiệm năng lực chỉnh người của Sở Tú Huỳnh, không cần lo lắng, sáng mai có thể đưa ra kết luận rồi.

Cho nên mới nói, dù sao cũng nhờ mọi người kiếm củi nên mới đốt được ngọn lửa thật cao, thoạt nhìn một sự tình thật phức tạp như vậy, cứ thế mà bị một đám thợ giày thối chỉnh cho ra hình ra dạng - - được rồi, nàng thừa nhận đó cũng không phải chiến tích gì đáng được kiêu ngạo, nhất là nàng thân là nữ quan mai mối, là người thay Nguyệt lão nối tơ hồng trong Hoàng thành, vậy mà lại đưa ra tiết mục chia rẽ nhân duyên, tính sao cho đặng đây.

Quay đầu lại cần phải hung hăng vơ vét một khoản từ Hoàng đế lão nhân, đây là phí bồi thường tổn thất về tinh thần.

Ánh nến chập chờn, chiếu rọi nội điện rộng lớn có chút tịch mịch, không hiểu sao, trong không khí vô cùng tĩnh lặng như vậy, Thẩm Ngọc Chiếu lại nhớ tới tình cảnh lúc trước ở phủ Thái tử, khi đó Sở Mộ Từ chưa bao giờ quản thời gian sớm muộn gì, lúc nào cũng có thể tùy ý xông vào phòng của nàng, nói cho oai “Bản cung cần an ủi tinh thần”, rồi sau đó quấn quít lấy nàng liên tục hàn huyên chuyện khắp trời cao biển rộng tới tận đêm khuya.

Người nam nhân kia...

Nàng không khỏi thở dài một tiếng, ma xui quỷ khiến đột nhiên liền muốn chạy ra ngoài giải sầu, không vì lý do gì khác, chỉ là cảm thấy đêm nay mình sẽ mất ngủ.

Ai ngờ vừa tới ngự hoa viên, mượn ánh trăng, nàng liền nhìn thấy Sở Mộ Từ đang tựa vào hòn non bộ, hắn dường như nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, đôi mắt phượng hẹp dài giống như bao hàm ánh sao, sáng lấp láng khiến người không thể dời mẳt.

“Hóa ra là Thẩm đại nhân à, thật là trùng hợp.”

Không phải trùng hợp, Thẩm Ngọc Chiếu biết chắc chắn không phải là trùng hợp, hắn đang ở đây đợi nàng.

Có phải tối nay phá lệ nên khả năng “thần giao các cảm” phát huy ma lực dồi dào hay không, trong lòng nhớ tới một người, thế là thoắt cái không kịp chuẩn bị xuất hiện ngay trước mặt.

Nhưng nàng vẫn đồng ý gật đầu, giọng nói bình tĩnh: “Đúng vậy, cực kỳ trùng hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.