Cưới Ma – Mộc Hề Nương

Chương 6: Chương 6




Phương Quả rợn hết tóc gáy nhìn tấm bài vị kia.

Cậu muốn ném nó đi nhưng tay chân lại cứng ngắc không động đậy được.

Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, đèn cứ chớp nháy chớp tắt, Phương Quả nuốt nuốt nước bọt rồi lùi về sau một bước, chợt đụng phải cái gì đó.

Cả người khựng lại, cậu nhớ rõ đằng sau trống, không hề để gì cả.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, một làn hơi lạnh phả vào gáy, cả người Phương Quả ngay tức khắc nổi hết gai ốc.

Dái tai bị ngậm vào miệng mút mát, giống như đang nhấm nháp đồ ăn, và cậu cảm tưởng như mình sắp bị làm thịt.

Phương Quả sợ hãi run rẩy, khóe mắt chợt đỏ hoe.

Yếu đuối nhu nhược, trêu ghẹo thật vui.

Cậu nức nở cầu xin, nhưng lại bị đẩy nằm lên chiếc bàn gỗ tròn, quần áo bị tuột ra cột chặt tay cậu. Cơ thể trắng nõn như vật hiến tế, trần trụi trước mắt quỷ.

Đây là tế phẩm đẹp nhất rất được lòng quỷ.

Là báu vật, là tâm can, là dục vọng của quỷ.

Rốt cuộc hắn đã có thể chiếm hữu được báu vật này, thỏa lòng mong muốn.

Vệ Nhiên người đầy huyết tinh và nghiệp chướng nở nụ cười u ám méo nó đầy đắc chí, từ từ chậm rãi nhấm nháp bữa tiệc lớn của mình.

Phương Quả cực kỳ sợ hãi, cậu van xin rất thảm thiết, nhưng cuối cùng đều trở thành tiếng thở dốc, rên rỉ và xin tha.

Không chịu nổi những va chạm vào nơi yếu ớt sâu bên trong, vậy nên cậu mặc kệ kiêu hãnh và tôn nghiêm một người đàn ông đành nức nở xin tha, chỉ mong người con trai đang đè trên người ban cho một tẹo thương xót mà buông tha, đừng để cậu cứ mãi trong cơn cực khoái.

“Anh muốn thế nào? Tôi sẽ mời thầy giỏi nhất siêu độ cho anh, để anh được đầu thai. Tôi sẽ đốt vàng mã, người giấy nữ… không, người giấy nam, sẽ đốt cho anh thật nhiều người giấy nam… anh buông tha cho tôi đi, xin anh đấy…”

Trong lúc như thế này mà Phương Quả lại xin tha, đã khiến cho Vệ Nhiên nổi cơn tam bành hành cậu thê thảm. Lắc đầu, tóc đẫm mồ hôi rũ rượi. Hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Môi lưỡi bị chiếm đoạt không khép lại được, đầu lưỡi diễm hồng lấp ló giữa môi răng càng kích thích người con trai bên trên xâm phạm.

Sau cùng, câu xin tha của Phương Quả đã trở thành… “Ưm, á, a đừng… Tha tôi đi. Đau quá… anh làm ơn…”

Phương Quả òa khóc trước sự xâm lược tàn tạ của Vệ Nhiên.

Cậu cũng hỏi Vệ Nhiên vì sao lại đối xử với cậu như vậy, nhưng hắn ta không trả lời, cứ nắc liên tục không nghỉ.

Từ lúc trời sáng cho đến tận khi tối hẳn, trong phòng không hề bật đèn, chỉ có vài tia sáng mỏng manh chiều vào.

Từ phòng khách cho tới tận giường, Phương Quả ngồi trên người chàng trai, hai chân vòng qua eo, hai tay bá cổ. Từng cú thúc từ đằng sau lên tận đỉnh đầu khiến cậu mệt mỏi không còn sức lực, giọng khản đặc chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng nức nở mỗi khi bị đâm sâu chịu không nổi.

Trong trận nước rút cuối cùng vừa nhanh vừa mãnh liệt, Phương Quả hét lên một tiếng, rồi một dòng dịch nóng hổi bắn vào trong cơ thể, trận vận động kịch liệt này mới xem như tạm ngừng.

Vệ Nhiên ôm Phương Quả đổi lại tư thế, làm cậu tưởng hắn muốn thêm lần nữa nên hoảng hốt giãy dụa.

“Không, đừng, xin anh, đừng…”

Vệ Nhiên ôm cậu trấn an: “Ngoan, không làm nữa, cho em nghỉ ngơi.”

Phương Quả sửng sốt, thần kinh lập tức thả lỏng ra. Và cậu chợt nhận ra một điều, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng Vệ Nhiên. Có lẽ đêm động phòng anh ta cũng có nói chuyện, nhưng vì cậu đang mơ mơ màng màng nên không nghe thấy.

Vệ Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phương Quả, rất dịu dàng và yêu chiều.

Được người yêu thương, bao uất ức bỗng chốc bộc phát hết ra.

Phương Quả ấm ức hỏi: “Tại sao lại là tôi?”

Vệ Nhiên ngừng một lát, cười nhẹ một tiếng rồi kể một câu chuyện.

Trước kia có một gia tộc họ Vệ.

Gọi là gia tộc nhưng thực ra là một bản làng, mọi người trong bản đều cùng một họ.

Về sau trong bản liên tục xảy ra chuyện, mời bà đồng đến xem mới biết phần mộ tổ tiên đã bị thầy phong thủy động tay động chân. Tuy rằng sau này mời thầy phong thủy đến phá trận phong thủy tà đạo kia, nhưng vận thế bản họ Vệ cuối cùng vẫn lụn bại.

Lại sau nữa, trưởng làng của bản họ Vệ mời một thầy phong thủy khác với hy vọng một lần nữa tìm ra phong thủy bảo huyệt, lại dùng đến bí pháp cấm thuật mạnh để chỉnh sửa lại vận thế của bản họ Vệ này.

Bí pháp cấm thuật kia là tà thuật, yêu cầu phải là người họ Vệ có huyết mạch thuần nhất, đang sống thì phải hại chết, rồi chôn vào phong thủy bảo huyệt. Ngoài huyệt tạt máu chó mực, dưới đất chôn thêm vôi trắng, một chút khí cũng không lọt ra ngoài, xác chết không phân hủy, oán khí thấu tận trời, lại còn bị máu chó mực trấn áp gắt gao. Dù cho oán khí có tan đi nhưng hồn phách vẫn bị giam giữ ở trong mồ không thể đầu thai.

Bởi vì thân thể người chết là dùng để cải lại vận thế Vệ gia.

Người chết vốn đang sống sờ sờ bị thuốc cho chết đi nên bao nhiêu oán khí đều tụ ở yết hầu, thoát được thì sẽ đầu thai, không thoát được thì biến thành cương thi đi hại người. Vậy mà lúc hạ táng lại cố ý không muốn cho thân thể người chết phân hủy, thân thể không phân hủy thì hồn phách sẽ rất lâu rất lâu mới có thể lìa khỏi xác.

Không ra được nên không thể đầu thai, bị vây hãm trong quan tài, bị trở thành đồ cúng duy trì vận thế của gia tộc.

Càng nghĩ càng oán, càng oán càng hận, càng hận lại càng không thể đầu thai, rốt cuộc biến thành lệ quỷ.

Vệ Nhiên chính là lệ quỷ, trải qua thời gian mười năm, năng lực của hắn quá mạnh, bắt đầu báo thù. Cuối cùng, dân bản họ Vệ vì muốn xoa dịu cơn giận của hắn đã thả hắn ra, cũng cho hắn kết âm hôn, nhưng sau lưng lại thay Vệ Duy vào.

Phương Quả nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Nhưng tại sao lại là tôi?”

Vệ Nhiên vuốt ve tấm lưng trần trụi của Phương Quả, quyến rũ đáp: “Em có biết bà đồng được mời đến là ai không?”

Chợt như nghe tiếng sấm, Phương Quả lại nhớ tới bà nội, cả nhà đại địa chủ ở bản kế bên.

Bây giờ ngẫm lại, lúc đó nào còn đại địa chủ, cùng lắm là trưởng làng mà thôi.

Vị trưởng làng kia có lẽ chính là tộc trưởng của bản họ Vệ.

Gương mặt Phương Quả trắng bệch: “Cho nên anh hận bà tôi vì đã bảo bản họ Vệ mời thầy phong thủy, rồi giận lây sang tôi phải không?”

Vệ Nhiên hôn lên vai Phương Quả: “Không, không phải! Chỉ là anh yêu em.”

Đương nhiên không phải lúc đó đã yêu, mà chỉ là khắc sâu ấn tượng. Yêu chân chính phải là nhờ Vệ Duy.

Vệ Nhiên và Vệ Duy là hai anh em. Lúc Vệ Duy đến cúng bái, thì Vệ Nhiên phát hiện mình có thể bám theo em gái đi rất xa, thời gian được rời đi cũng lâu hơn nhiều.

Vệ Duy quả thực là bạn học của Phương Quả, bạn cùng trường nhưng khác lớp.

Theo trên người Vệ Duy nên Vệ Nhiên biết em gái thầm mến một người bạn, vì tò mò nên hắn cũng thử nhìn người đó, rồi chợt cảm thấy quen thuộc và nhớ ra mình đã từng thấy cậu ta.

Này đây quen thuộc và hảo cảm nên đã để ý đến Phương Quả nhiều hơn.

Sau, từ để ý lại biến thành thói quen, sau nữa sau nữa, từ nhớ nhung đã trở thành chấp niệm.

“Tất cả đều bởi lần em theo bà đến bản họ Vệ khiến anh chú ý, nếu không…” Thì sao lại yêu em nhiều như vậy?

Phương Quả tựa như chợt nhớ ra gì đó liền xoay lại hỏi hắn: “Vậy bản… bản họ Vệ… bây giờ thế nào?”

Vệ Nhiên lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, một lúc lâu mới cười nói: “Xem như vẫn ổn đi.”

Phương Quả nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

Vệ Nhiên: “Em sợ anh trả thù à? Ha ha, lúc em đi anh vẫn luôn theo em, bài vị để trong hành lý của em, giả sử anh có muốn trả cũng trả không được. Quả Quả, em đừng nghĩ đến việc tìm người siêu độ cho anh, những người họ Vệ kia cũng không phải là chưa từng nghĩ tới. Nhưng em là chấp niệm của anh, muốn anh đầu thai, trừ khi em biến mất.”

Lòng Phương Quả thật không biết làm sao, đành im lặng không nói gì.

Nghe những lời Vệ Nhiên nói Phương Quả cảm thấy thật nan giải, muốn anh ta đầu thai đúng là không dễ dàng, thôi thì để đấy từ từ nghĩ sau, biết đâu ngày nào đó sẽ tìm ra cách. Còn nếu không được thì chờ đến khi anh ta chán cậu, có lẽ sẽ được tự do.

Phương Quả nghĩ vậy và cũng làm theo như vậy.

Vệ Nhiên cười, khóa Phương Quả vào trong lồng ngực. Sau lưng cậu, hắn âm u cố chấp đến cùng cực.

Hắn đúng là không có giết người bản họ Vệ, nhưng còn có Vệ Duy đâu.

Vốn sức khỏe Vệ Nhiên không tốt lắm, nhưng cũng chỉ là yếu hơn người bình thường một xíu mà thôi. Vậy mà đám người kia nỡ lòng nào chuốc thuốc hắn, khi thì đại bổ khi thì đại hư, từ từ cho đến chết. Còn Vệ Duy vốn là một người khỏe mạnh, nhưng cũng bị chuốc thuốc từ bé khiến thân thể trở nên suy nhược.

Cuối cùng, Vệ Nhiên cũng đạt thành kết quả, sau khi ra ngoài hại chết vài người thì dân bản họ Vệ một mặt trấn an, đồng ý thả hắn ra, mặt còn lại thì đem Vệ Duy ra hại chết.

Lúc Vệ Nhiên biết cũng không kịp làm gì, vì thế lại hận bản họ Vệ này thêm.

Nhưng so với hắn, Vệ Duy càng hận bản họ Vệ này hơn, cô vốn khỏe mạnh, rất khỏe mạnh, vậy mà bị thuốc cho suy nhược, rồi chết.

Này mối hận và oán khí quanh quẩn trong ngực mười mấy năm, rồi bị ép phải chết, ép đến nỗi mới qua mấy ngày đã thành thi biến.

Vệ Nhiên cưới Phương Quả rồi đi khỏi đây, trước khi đi, Vệ Nhiên đã phá hủy pháp trận trước mộ Vệ Duy để cô có thể tự do ra vào.

Sau khi hai người rời khỏi, Vệ Duy đã đại khai sát giới.

Hai năm sau.

Phương Quả về nhà sau khi đến thăm người bạn là Lý Duy.

Trong nhà đã sớm có cơm canh nóng hầm hập chờ cậu, còn có dép lê cũng đã được để sẵn.

Phương Quả vừa bước vào cửa đã bị ôm lên, dép có người đổi, cơm nước có người chuẩn bị, nước tắm cũng có người pha sẵn, ăn cơm xong có hoa quả tự động đưa tới mặt.

Ở nhà, Phương Quả được cung phụng giống như ông hoàng.

Phương Quả vừa ăn cơm vừa kể chuyện Lý Duy cho Vệ Nhiên nghe, cũng kể luôn chuyện phòng 414. Người thanh niên ở trong đó hẳn là giống cậu, cũng kết âm hôn làm vợ ma.

Đêm khuya, Phương Quả ôm Vệ Nhiên, nhắm mắt, miệng khẽ rên rỉ vì sung sướng. Từ trên người Vệ Nhiên cậu dần dần đi tới đỉnh cao cực lạc.

Phương Quả không ngờ rằng cái gọi là để suy nghĩ sau kia, vậy mà đã thành vợ chồng với quỷ được hai năm. Đến lúc này, ngược lại là cậu, mới là người không thể rời khỏi Vệ Nhiên.

Dù có là ai, được người khác chăm sóc tất tần tật mọi thứ trong hai năm, nếu rời khỏi hẳn sẽ không thể làm được gì.

Vệ Nhiên vẫn đối với Phương Quả một lòng si mê và chiếm hữu. Còn Phương Quả, cậu không biết là mình có yêu Vệ Nhiên hay không, cẫu chỉ biết là bây giờ cậu không thể nào rời khỏi Vệ Nhiên được.

Cũng không có gì không tốt, Vệ Nhiên là một ông chồng rất xuất sắc.

Ngoại trừ không phải là người.

Hết thảy đều rất tốt.

Phương Quả quen rồi, sau này cũng không thay đổi.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.