Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 10: Chương 10




☆, Chuyển biến.

Đèn vừa thắp, Diệp Cốc Thanh hôn mê suốt ba ngày rốt cuộc cũng mở mắt. Lúc này, Hồng Hề Việt đã ra ngoài. Diệp Cốc Thanh xoa xóa cái trán có chút nặng nề, khó khăn dựng người dậy, xốc lên cái chăn bằng gấm rồi chậm rãi xuống giường.

Ngay lúc Diệp Cốc Thanh đang mang giầy, cửa phòng bị đẩy ra, người tới không ai khác chính là Hồng Hề Việt. Lúc này Hồng Hề Việt đã thay bộ quần áo màu đỏ chói mắt, mặc vào một bộ trường bào trắng thuần. Màu trắng càng làm rõ thêm gương mặt tinh xảo, ánh nến chập chường chiếu vào thoáng lộ ra vài phần lạnh lùng, nhưng lại khác hoàn toàn với vẻ yêu mị thường ngày.

Diệp Cốc Thanh mắt chớp cũng không chớp một cái nhìn Hồng Hề Việt đang chậm rãi đi đến gần mình, hắn phát hiện Hồng Hề Việt thay đổi trang phục dường như khác hẳn với nhận thức bình thường của mình. Cho dù tính cách của người nam nhân này không được tốt, nhưng không thể phủ nhận y thật sự xuất chúng.

“Sao vậy? Mới ra ngoài một chút ngươi đã không nhớ ta là ai?” Hồng Hề Việt một thân áo trắng mỉm cười nhấc lên vạt áo của mình ngồi xuống trước mặt Diệp Cốc Thanh, đẩy bàn tay đang mang giầy của hắn, tay phải cầm lấy chân Diệp Cốc Thanh, cẩn thận giúp hắn mang giầy.

“Được rồi, thân thể cảm thấy tốt hơn chút nào không?” Hồng Hề Việt đứng dậy, giúp hắn vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên quần áo do bị đè.

Nghe thấy Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh đang thất thần liền vội vàng khôi phục lại tinh thần, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Hồng Hề Việt mà nhất thời có chút lúng túng. Nghiêng đầu nhìn bàn tay của đối phương đang đặt trên vai mình, chống giường chậm rãi đứng dậy. Thấy vậy, Hồng Hề Việt thu lại bàn tay đang đặt trên vai Diệp Cốc Thanh, quay người lấy cái áo choàng treo trên giá khoác lên người cho hắn.

Hai người trầm mặc tiêu sái bước ra khỏi phòng, lúc này bên ngoài chỉ có một mình tiểu Thúy canh giữ, nhìn bầu trời trên cao đã mờ mịt hai người không tự chủ được thở dài.

“Đại thiếu gia, lão gia nói một chút nữa sẽ tổ chức bữa cơm tất niên bên Bắc viện, người cảm thấy thân thể như thế nào rồi? Nếu không, tiểu Thúy sẽ bưng đồ tới đây cho người.”

“Không cần đâu, chúng ta sẽ qua đó.” Diệp Cốc Thanh gật đầu nói.

Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt ngồi ở buồng ngoài nói chuyện một lát, thấy thời gian không còn sớm thì cùng nhau sánh vai đi đến Bắc viện.

Chỗ ở của Diệp Cốc Thanh chính là Diệp phủ Đông Sương, từ đây đến Bắc viện phải đi qua một hoa viên không quá lớn và một hành lang dài hơn mười thước. Khoảng cách này dựa theo tốc độ bình thường của một người thì hai ba phút đã có thể đi đến, nhưng mà cơ thể Diệp Cốc Thanh yếu ớt cần phải chiếu cố, Hồng Hề Việt cùng hắn muốn đến nơi ước chừng cũng phải tốn hơn năm phút. Tốc độ của hai người rất chậm, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi đến cuốn lên sợi tóc của hai người, dưới ánh nến mờ ảo lại lộ ra vẻ hài hòa.

Nhìn thấy sợi tóc dây dưa cùng một chỗ, Diệp Cốc Thanh không để lại giấu vết mà tránh về bên cạnh. Hồng Hề Việt nhìn thấy động tác của Diệp Cốc Thanh thì cho rằng đối phương bị lạnh, liền bước lên phía trước Diệp Cốc Thanh hơn nửa bước vì hắn che đi cơn gió lạnh đang thổi tới.

Cảm thấy gió lạnh nhỏ đi rất nhiều, lại nhìn Hồng Hề Việt so với mình thì đi nhanh hơn nửa bước, Diệp Cốc Thanh mím môi không nói gì, nhưng trong lòng lại sinh ra một cỗ cảm động khó có thể kìm nén.

“A Ly mà ngươi đang tìm kiếm kia đối với ngươi rất quan trọng sao? Hắn là người nhà của ngươi?”

Nghe vậy, Hồng Hề Việt vốn đang cúi đầu đi ở đằng trước liền dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, dưới ánh nến mờ ảo nhìn không rõ nét mặt mà nhẹ gật đầu.

“Hắn rất quan trọng với ta, không có hắn, nói không chừng từ khi mới sinh ra ta đã sớm đông lạnh mà chết rồi. Hơn nữa A Ly là do ta làm lạc mất, hắn là trách nhiệm của ta, ta phải báo đáp cho hắn, hơn nữa là ta thiếu hắn một khoản nợ.”

Nghe Hồng Hề Việt nói, nhìn ánh mắt kiên định của y, bàn tay Diệp Cốc Thanh giấu ở trong ống tay áo không tự chủ được mà nắm chặt.

“Ngươi kiên trì như vậy, nhất định ngươi sẽ tìm thấy hắn.” Dưới ánh mắt sáng rực của Hồng Hề Việt, lúc nói chuyện Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

“Sẽ a, ta tin tưởng không lâu nữa thôi ta sẽ tìm thấy hắn.”

Đối với lời nói đầy ám chỉ của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh chỉ nhẹ gật đầu không nói gì. Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía trước, hai người đồng thời nhìn thấy ở cầu đá đối diện là quản gia đang chạy không kịp thở. Thấy thế, hai người lần nữa ăn ý mà đi lên phía trước.

Lúc hai người đến phòng đãi khách, ngoại trừ Diệp Cốc Thanh thì mọi người trong Diệp gia đều đã đến đông đủ. Trên bàn ngoại trừ người Diệp gia, còn có một người trẻ tuổi khoảng chừng hai bốn hai lăm, một gương mặt như búp bê nhìn thấy Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt đi vào, chớp chớp đôi mắt to tròn, nhếch miệng cười không ra tiếng. Mà ngồi bên cạnh y là một tiểu đồng tử khoảng bảy tám tuổi, thì há mồm nhìn chằm chằm Hồng Hề Việt mới vào cửa, dường như là nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi.

Người Diệp gia khi nhìn thấy Diệp Cốc Thanh thì bày ra vẻ mặt khác nhau, không bất ngờ khi Diệp lão gia  là vẻ mặt vui mừng, Nhị di thái và Tam di thái là vẻ mặt không cam lòng, duy chỉ có Diệp phu nhân vẫn luôn cúi đầu cầm phật châu trong tay, dường như Diệp Cốc Thanh mới bước vào cửa chỉ là không khí.

“Tử Khâm a, thân thể thế nào rồi? Hôm nay là ba mươi tết, quy củ trong nhà là phải tụ tập trong ngày này a.” Dứt lời, Diệp lão gia vội vàng đứng dậy nhìn qua Thường Dương Tử bên cạnh, nói với Diệp Cốc Thanh: “Vị này chính là Thường đại phu, chính là Hồng, Hồng công tử đã mời đại phu đến cho con. Thường đại phu nói có thể chữa hết bệnh cho con. Chút nữa con phải kính Thường đại phu một ly biết chưa.”

Nghe xong, Diệp Cốc Thanh nhẹ gật đầu đáp: “Con biết rồi.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh liền đi đến vị trí bên cạnh Diệp phu nhân.

Hồng Hề Việt ngồi vào bên cạnh tiểu đồng tử, nhìn thấy Diệp Cốc Thanh cách mình khá xa. Hồng Hề Việt nhìn nhìn Nhị di thái ngồi bên cạnh Diệp Cốc Thanh, nhấc chân đi tới bên người nàng, cười nói: “Nhị phu nhân, thân thể Đại thiếu gia không tiện, ngươi xem chúng ta có thể đổi vị trí được hay không, ta ở gần sẽ chiếu cố hắn tốt hơn.”

Hồng Hề Việt gọi một tiếng ‘Nhị phu nhân’ khiến trong lòng Nhị di thái rất hài lòng, lại nhìn đến nụ cười rung động lòng người trên mặt đối phương, trước ánh mắt của mọi người mà ngây ngốc gật đầu đứng lên. Đợi đến lúc nàng muốn đi đến chỗ đối diện, vội vàng hoàn hồn nhìn về Diệp lão gia đang ngồi trên ghế chính, thấy đối phương không có vẻ gì là không vui, cũng an tâm lại.

Một bữa cơm tất niên này cũng coi như là chủ khách đều vui, Diệp Cốc Thanh vừa tỉnh lại không thích hợp trải qua mệt mỏi, cho nên sau khi ăn xong cơm tất niên, Hồng Hề Việt liếc mắt ra hiệu cho Thường Dương Tử, Thường Dương Tử liền đề nghị tan cuộc. Lúc này Thường Dương Tử ở trong lòng Diệp lão gia không thể nghi ngờ là một vị cứu tinh, nghe y nói như vậy tự nhiên không dám để cho Diệp Cốc Thanh ở lại. Lập tức lên tiếng để cho hạ nhân dẫn hắn về, nhưng mà không đợi cho hạ nhân tiến đến, Hồng Hề Việt đã đứng lên.

Thấy vậy, trong mắt Diệp lão gia chợt lóe lên một tia lo lắng, vừa muốn mở miệng nói, đã bị Thường Dương Tử giữ tay lại. Vì ngại Thường Dương Tử nên Diệp lão gia cũng không tiện ở trước mặt y nói cái gì, đành phải trơ mắt nhìn Hồng Hề Việt giúp Diệp Cốc Thanh ra cửa.

Sau khi Diệp Cốc Thanh rời đi, Diệp phu nhân cũng dẫn theo thiếp thân thị nữ của mình đi ra. Mà Nhị di thái và Tam di thái vốn đang muốn mời Diệp lão gia đến phòng của mình thì nhìn thấy Thường Dương Tử giữ lại Diệp lão gia khiến ông nhất thời không đi được, cho nên cũng riêng phần mình tản ra rồi.

Sau khi Diệp Cốc Thanh trở lại Đông Sương, tiểu nha hoàn đã chuẩn bị xong nước rửa chân. Thấy hai người vào cửa thì vội vàng bưng tới. Đẩy ra tiểu nha hoàn đang chuẩn bị ngồi xuống hầu hạ, Hồng Hề Việt để cho nàng đứng dậy, tự mình xắn tay áo cầm lấy hai chân hơi lạnh của Diệp Cốc Thanh.

Diệp Cốc Thanh đang nhắm mắt dưỡng thần thì cảm thấy bàn tay rửa chân cho mình hình như có chút lớn, không giống như bàn tay của một tiểu nha đầu, thế là liền mở mắt. Chờ đến khi nhìn thấy người ngồi trước mặt mình vậy mà lại là Hồng Hề Việt, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi rồi mãnh liệt đứng lên. Bởi vì động tác quá kịch liệt, hai mắt Diệp Cốc Thanh liền hoa lên cơ hồ té về phía trước, may mà Hồng Hề Việt nhanh tay lẹ mắt đỡ người lại.

“Ngươi đứng lên làm cái gì nha?” Hồng Hề Việt không vui nhíu mày hỏi.

“Ngươi… Hồng công tử không cần làm những việc này cho ta, những thứ này đều là do hạ nhân làm, ngươi sao có thể…”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói như vậy, Hồng Hề Việt là ai làm sao mà không hiểu được ý tứ của Diệp Cốc Thanh. Trong lòng nhịn không được ấm áp, nhìn xem, A Ly của y tuy rằng đã không nhớ rõ mình là ai, nhưng vẫn sẽ đau lòng vì mình.

Tuy rằng trong lòng Hồng Hề Việt nghĩ như vậy, nhưng y cũng không dám nói ra. Đành phải treo lên nụ cười trêu chọc thường ngày: “Sao lại không thể? Phu quân đã quên chúng ta là vợ chồng sao? Nếu là vợ chồng, như vậy thê tử hầu hạ phu quân cũng không có cái gì không đúng nha.” Nói xong, Hồng Hề Việt lại tiếp tục ngồi xổm xuống giúp Diệp Cốc Thanh rửa chân.

Biết rõ trong lòng của y cho rằng mình là Đường Khanh Ly, cho nên mới vì mình làm những thứ này, Diệp Cốc Thanh sao có thể để nguyên cho y giúp mình rửa chân, đưa tay giữ chặt cánh tay của y kéo lên. Có chút khó khăn nuốt nước miếng, biểu lộ nghiêm túc nhìn Hồng Hề Việt cười đến mê hoặc nói: “Hồng công tử, ngươi thật sự không cần làm những thứ này. Ít nhất vẫn chưa chắc chắn rằng ta chính là Đường Khanh Ly mà ngươi muốn tìm lúc trước, ngươi không cần làm những thứ này cho ta.”

Nụ cười trên mặt Hồng Hề Việt chậm rãi rút đi, cuối cùng gật đầu lên tiếng: “Ta đã biết.” Dứt lời, Hồng Hề Việt nhận khăn vải tiểu nha hoàn đưa tới rồi cúi đầu lau sạch nước dính trên tay, im lặng thả xuống ống tay áo kéo đến khuỷu tay, ngẩng đầu nhìn nhìn Diệp Cốc Thanh đang biểu lộ phức tạp, cười đi ra khỏi gian phòng.

Thời điểm ra khỏi cửa, rốt cuộc nụ cười Hồng Hề Việt không còn giữ được nữa. Mà Thường Dương Tử đang đạp trăng đi đến nhìn thấy biểu lộ của Hồng Hề Việt, nhịn không được thở dài.

“Hồng Hề Việt, đệ không thể dồn ép hắn quá, như vậy sẽ khiến hắn kháng cự lại đệ đấy.”

Hồng Hề Việt nhẹ gật đầu: “Ta biết rồi, chỉ là nghĩ đến đoạn thời gian A Ly mất tích kia phải chịu bao nhiêu đau đớn khổ sở, ta liền không khống chế được mình muốn đối tốt với hắn.”

Nghe vậy, Thường Dương Tử vì người bạn chí cốt cố chấp thành cuồng này mà thở dài một cái. Đưa tay vỗ vỗ bờ vai của y, ý bảo y phải thoải mái, buông lỏng tinh thần.

“Yên tâm đi, nếu như hắn thật sự là Đường Khanh Ly, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn chưa trị thân thể hôi phục lại trí nhớ.”

Hồng Hề Việt đã cùng Thường Dương Tử ba năm, cho dù cả hai đã làm gì cho nhau cũng chưa từng nói qua một lời cảm ơn. Lúc này nghe Thường Dương Tử nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút chua chua.

“Cảm ơn, đợi đến khi A Ly khôi phục, ta nhất định sẽ dẫn hắn đến nói lời cảm ơn với huynh.”

Hồng Hề Việt vừa dứt lời, Thường Dương Tử liền hạ một quyền xuống vai y. Cho tới bây giờ Hồng Hề Việt đều không đề phòng đối phương, bị Thường Dương Tử làm cho thân thể lùi về sau hai bước, hai người liếc nhìn nhau, lập tức bật cười.

“Ha ha ha… Bộ dạng hiện tại của đệ thật sự không thể nào không nhớ lại thời điểm lần đầu tiên ta gặp đệ, so sánh với bộ dạng chật vật của đệ lúc đó.”

Nhắc tới chuyện cũ hai người lần nữa nhìn nhau cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.