☆, Cùng tắm.
Ba ngày sau, Diệp Cốc Thanh nhận được thư của Lưu quản gia. Trên thư ông nói đã hỏi được có bao nhiêu người bán thuyền lớn ở Tuế Giang thành, nhưng mà giá cả hơi cao, lại để cho Diệp Cốc Thanh tự mình tính toán.
Lúc này Diệp Cốc Thanh không thiếu bạc, hiện tại biết rõ Lưu quản gia đã tìm được thuyền lớn, dĩ nhiên không có khả năng bỏ qua cơ hội này. Vì vậy, Diệp Cốc Thanh để tiểu nha hoàn chuẩn bị cho mình một ít đồ dùng cần thiết, còn mình thì đến tiễn trang lấy ngân phiếu, lựa thêm vài tùy tùng đi theo liền xuất phát. Nghĩ đến Hồng Hề Việt đang ở căn phòng sát vách, Diệp Cốc Thanh qua đó gọi Hồng Hề Việt còn đang ngủ dậy để thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Lúc Hồng Hề Việt cầm theo hai bọc đồ nhìn thấy mấy người tùy tùng đứng trước cửa, im lặng không nói gì nhìn về phía Diệp Cốc Thanh.
Hiện tại thế đạo không yên, tuy rằng bọn họ chỉ mang theo vài người, nhưng cũng đủ rêu rao. Hơn nữa, còn có mình ở bên bảo hộ Diệp Cốc Thanh, mấy tên trộm cắp lặt vặt trên giang hồ cũng đừng nghĩ làm bị thương đến một đầu ngón tay của Diệp Cốc Thanh. Vì vậy, không để ý tới lời phản đối của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt một cước đá mã phu xuống xe, tự mình đánh xe chở Diệp Cốc Thanh hướng đến Tuế Giang thành.
Bị nghẹn ở Tuyên thành một thời gian dài, hôm nay Hồng Hề Việt được ra ngoài thì không khỏi cảm thán, ngửa đầu nhìn sơn sơn thủy thủy bốn phía đều phá lệ xinh đẹp.
Đường đi từ Tuyên thành đến Tuế Giang thành phải qua không ít đồi núi, hơn nữa xe ngựa chỗ này không thể nào so sánh với ô tô thời hiện đại được. Ngồi trong xe ngựa, Diệp Cốc Thanh đóng sổ sách xoa xoa hai mắt rồi thở dài một tiếng. Xoay xoay bả vai đã mỏi đến rã rời, đưa tay vén lên mành xe liên tục lắc lư ở phía trước.
“Aizz, phải mất bao nhiêu ngày chúng ta mới đến Tuế Giang thành ?” Thấy phong cảnh bên ngoài rất tốt, Diệp Cốc Thanh ném lại sổ vào trong xe, cũng học Hồng Hề Việt ngồi ở trên càng xe.
“Có lẽ hơn nửa tháng, thân thể ngươi không tốt, chúng ta cũng không thể đi quá nhanh.” Hồng Hề Việt thấy trong tay Diệp Cốc Thanh không có gì để giữ lại, lo lắng xe ngựa lắc lư hắn bị ngã xuống dưới, liền phòng ngựa vạn nhất mà nắm chặt cổ tay hắn.
Diệp Cốc Thanh cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, khóe miệng không khỏi cong lên.
Tuy rằng thời gian nửa tháng là khá dài, nhưng chuyện này cũng không thể quá nóng vội, hơn nữa cho dù thế nào thì mạng người cũng là quan trọng nhất, mà quan trọng hơn nữa là, suốt cả chặng đường Hồng Hề Việt đều sẽ ở bên mình, trên đường đi phát triển tình cảm một chút ngược lại cũng không tệ, cho nên vốn cảm thấy thời gian có chút lâu nhưng Diệp Cốc Thanh cũng không quá vội vã.
Bởi vì đến trưa không gặp được nhà dân, hai người chỉ có thể ăn cơm bên ngoài. Nhưng mà, bên ngoài cây cối nhiều, gió núi thổi mát mẻ, lại thêm cảnh vật xung quanh đẹp mắt, cũng không làm cho người ta cảm thấy điều kiện thiếu thốn, ngược lại có cảm giác đây là bữa cơm dã ngoại.
Sau khi ăn uống no đủ Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt lại khởi hành, Hồng Hề Việt đã đánh xe cho đến tận trưa, Diệp Cốc Thanh sợ y mệt nên muốn đổi ca. Đáng tiếc Diệp đại thiếu gia ở hiện đại chỉ lái ô tô, ngồi máy bay, đến chỗ này cũng chưa từng cưỡi ngựa qua, chưa từng điều khiển xe. Cho nên, giữ cương vung roi rồi để cho xe ngựa chạy đi, Diệp đại thiếu gia thấy đánh xe tưởng như đơn giản , nhưng lại là một việc đòi hỏi kỹ thuật cao.
Chịu đựng đến nửa canh giờ, Hồng Hề Việt ngồi bên cạnh rốt cuộc nhịn không được nữa mà qua đổi với hắn. Thấy Diệp Cốc Thanh có vẻ mệt mỏi nên để cho hắn vào trong xe nghỉ ngơi.
Nằm lắc lư trong xe, Diệp Cốc Thanh gối đầu lên tay âm thầm quyết định, phải thừa dịp lần ra ngoài này học được những thứ cần phải học, ví dụ như đánh xe, ví dụ như, cưỡi ngựa…
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tư Diệp Cốc Thanh lại bay đến chuyện làm ăn trước mắt.
Mấy ngày nay Diệp Cốc Thanh nhàn rỗi không có gì làm đã triển khai sơ sơ lộ tuyến, đội thuyền sẽ xuất phát từ Tuyên thành, men đến Thượng Thủy thành, Lư Kiền thành, Thấm Dương thành… Chờ đến chỗ mấy thành trấn lớn. Trương thái thú có quen biết với mấy quan viên chỗ ấy, có thể giúp viết một bức thư để cho phủ nha xây dựng một bến tàu bên cạnh sông Kính Thành. Đến lúc đó thành nào cần hàng hóa gì, liền từ địa phương khác chuyển tới đây, có thể nhờ bọn họ giữ hộ, chỉ lấy phí chuyên chở cùng phí sử dụng thuyền là được.
Nếu như sợ hàng hóa bị rải rác, có thể đóng mấy thùng đựng hàng như cách làm ở hiện đại. Tìm người có kinh nghiệm làm mấy thùng gỗ theo yêu cầu, sau đó, trên thùng sẽ đánh số ghi lại vào danh sách, làm như vậy cũng không sợ đồ vật bị xáo trộn, lại còn rõ ràng. Rồi sau nữa, thời điểm giao nhận hàng, có thể điền vào danh sách, trên danh sách có ghi số đánh trên thùng, địa phương này cần hàng hóa gì, bên trong lại có bao nhiêu hàng…. nếu như vậy mà thương gia còn chưa yên tâm, có thể dùng biện pháp thiếu một đền mười. Chỉ cần theo dõi sít sao một chút, tin tưởng sẽ không có rắc rối gì.
Diệp Cốc Thanh nghĩ đến phương án cụ thể, trong lúc lắc lư trong xe thì bất tri bất giác ngủ mất. Chờ đến khi tỉnh lại, trời cũng chạng vạng tối rồi.
Lúc này, xe ngựa đang dừng bên cạnh sờ sông. Diệp Cốc Thanh xuống xe nhìn xung quanh một vòng thì thấy Hồng Hề Việt ở đằng kia. Vừa muốn đi qua nhìn, đã thấy Hồng Hề Việt ôm một bó củi khô về đây.
Diệp Cốc Thanh tiến lên nhận lấy đồ trong tay Hồng Hề Việt, mở miệng nói: “Sao ngươi không đánh thức ta? Ngươi đánh xe cả một ngày, loại chuyện này đáng lẽ phải để ta làm mới đúng.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt cười cười giúp hắn phủi xuống mảnh lá khô: “Không có gì a, trước kia ta cũng thường xuyên làm một mình. Đều đã thành quen, thân thể ngươi vừa mới khôi phục, nên nghỉ ngơi thật nhiều mới đúng.”
Biết rõ Hồng Hề Việt là đang quan tâm hắn, Diệp Cốc Thanh cũng không nói gì nữa. Thả bó củi khô xuống một mảnh đất bằng phẳng bên cạnh bờ sông, từ trong xe lấy ra túi nước đưa cho Hồng Hề Việt, sau đó mới lấy ra lương khô chuẩn bị làm bữa tối.
Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh bận bịu ở đằng kia, mình cũng ngồi không yên, kẹp vạt áo vào trong đai lưng ngồi xổm xuống giúp hắn nhóm lửa.
(nhớ đến cảnh ngày xưa mặc áo dài hay vén tà áo vào trong cạp quần :))))
Rặng mây đỏ chiều hoàng hôn bao phủ toàn bộ mặt sông, Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt ở bên bờ cũng được gắt gao vây kín. Có lẽ cảm nhận được gì đó, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương, nhìn vào mắt nhau, lại cười cười tiếp tục công việc trong tay. Cá bơi trong hồ dường như cũng muốn tham gia náo nhiệt, ra sức nhảy khỏi mặt nước rồi để lại từng chuỗi bọt.
“Đêm nay có muốn thêm đồ ăn không?” Hồng Hề Việt nhìn từng gợn sóng rung động trên mặt nước hỏi.
“Ta không có ý kiến, chỉ có điều sẽ không bắt.”
“Giao cho ta.” Nói xong, Hồng Hề Việt chớp chớp mắt nhìn Diệp Cốc Thanh, đứng dậy đi đến bờ sông, cúi đầu xác định trong chốc lát, chỉ thấy y ra tay như gió táp, nhanh chóng vung tay đánh vào trong nước, lập tức một con cá trắm cỏ vừa dài vừa lớn rơi xuống bên chân Diệp Cốc Thanh.
Cá trắm vừa rời khỏi mặt nước liền ra sức giãy giụa trên đất, nước dính trên thân cá vẩy trúng mặt Diệp Cốc Thanh, khiến cả người hắn nhiễm phải mùi tanh hôi.
Nhưng vào lúc này, Hồng Hề Việt lại bắt được thêm một con nữa. Lúc Hồng Hề Việt ném về phía bên này, Diệp Cốc Thanh thức thời lùi về sau hai bước. Nhìn hai con cá trắm cỏ bị ném trúng nhau nằm chỏng chơ trên mặt đất, Diệp Cốc Thanh vén áo lên đến khuỷu tay, học Hồng Hề Việt nhét vạt áo vào bên hông, mỗi tay nắm lấy một đuôi cá nhấc đến chỗ bờ sông.
Trước ánh mắt đắc ý của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh lấy ra dao găm gắn bên đùi để phòng thân rồi bắt đầu cạo vảy cá, cạo đến khi đã hoàn toàn sạch sẽ, chọn lấy một cành gỗ nhọn dài xuyên qua con cá. Lúc này, Hồng Hề Việt đã thổi lửa đến đỏ hồng. Sau đó, lại để Hồng Hề Việt lên xe tìm mấy loại gia vị mà tiểu nha hoàn đã chuẩn bị cho, rắc hết một lượt lên thân cá lúc này mới mang qua chỗ đống lửa để nướng.
Không lâu sau, mùi cá trắm thơm nức liền tràn ngập khoang mũi, Hồng Hề Việt kinh ngạc nhìn chăm chú Diệp Cốc Thanh đang nướng cá, kỳ quái vì sao hắn lại có kỹ thuật này. Không đợi Hồng Hề Việt nghĩ ra được nguyên do, Diệp Cốc Thanh đã đưa một con cá nướng đến trước mặt y rồi.
Nhìn cá trắm nướng đến vàng ươm trước mặt, Hồng Hề Việt mở tròn hai mắt nhận lấy. Mùi tanh trên thân cá đã được Diệp Cốc Thanh dùng gia vị xóa sạch, mà lượng mỡ thừa cũng bị lửa đốt chảy ra. Bỏ vào miệng vừa giòn vừa thơm, thịt cá ngon.
Hồng Hề Việt ăn đến hào hứng bỗng thấy Diệp Cốc Thanh vẫn còn luân phiên lật trở cá trong tay, ngọn lửa nóng gắt phả nhiệt khiến Diệp Cốc Thanh cả đầu đầy mồ hôi.
“Để ta làm cho, ngươi qua bên cạnh rửa mặt đi.” Hồng Hề Việt muốn nhận lấy, lại bị Diệp Cốc Thanh đẩy sang một bên.
“Không sao, một chút nữa là được rồi, đợi tí rồi cùng nhau tắm chung luôn. Như thế nào, mùi vị có được không?” Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt, biểu tình vạn năm bình tĩnh, khó có được lộ ra vẻ chờ mong.
“Ăn ngon, nhưng mà, sao ngươi lại biết nướng cá vậy?” Hồng Hề Việt tách thịt cá, lấy xương ra rồi đưa đến bên miệng Diệp Cốc Thanh.
Diệp Cốc Thanh nghe Hồng Hề Việt nói thì không khỏi sửng sốt một chút, cúi đầu thấy Hồng Hề Việt đưa miếng cá nướng đến bên miệng mình, liền há miệng ngậm vào.
“Cái này… là do lúc nhàm chán học được, mùi vị coi như không tệ. Ha ha…”
Diệp Cốc Thanh khó có được cao hứng như vậy, Hồng Hề Việt cũng không muốn truy vấn ngọn nguồn, chờ đến khi Diệp Cốc Thanh đã nướng chín cá, hai người lại ăn thêm chút món mang từ nhà theo, sau đó dập tắt lửa.
Diệp Cốc Thanh nướng cá đến cả người đổ đầy mồ hôi vừa bẩn vừa bốc mùi, cúi đầu ngửi ngửi thật sự không thể chịu được, cho nên liền tìm một bộ quần áo từ trong xe đi đến bờ sông tắm rửa. Lúc này đang vào giữa hè, trong bụi cỏ có rất nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến, Hồng Hề Việt lấy lý do lo lắng liền nhảy theo vào sông tắm chung.
Lúc này, mặt trăng đã mọc lên ở đằng đông, treo trên khoảng trời cao cao chiếu sáng mọi vật xung quanh. Diệp Cốc Thanh bất đắc dĩ nhìn Hồng Hề Việt trần như nhộng ở cách đó không xa, lặng yên xoay người sang chỗ khác.
Hồng Hề Việt nhìn thấy động tác của Diệp Cốc Thanh tưởng rằng đối phương thẹn thùng, nhớ tới bộ dạng lúng túng của Diệp Cốc Thanh vào buổi sáng hôm đó, không khỏi cười ra tiếng. Sau đó liền đi đến bên cạnh Diệp Cốc Thanh, giơ lên khăn vải trong tay, nói: “Giúp ta chà lưng nha?”
Diệp Cốc Thanh nhìn xuống khăn vải trong tay Hồng Hề Việt, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh không biết đối phương là cố ý đùa giỡn, khẽ gật đầu nhận lấy khăn vải trong tay lại để cho đối phương xoay lưng lại đây.
Hồng Hề Việt vén tóc mình ra trước ngực, lộ ra khoảng lưng trắng nõn cùng vùng eo mảnh khảnh. Làn da như ngọc trong suốt dưới ánh trăng, khiến người nhìn một phen thất thần. Trái tim Diệp Cốc Thanh căng lên, nhưng vẫn bất động thanh sắc giúp y chà lưng.
Hồng Hề Việt nghiêng đầu nhìn biểu hiện căng cứng của Diệp Cốc Thanh, thầm kêu không thú vị, chờ đến khi đối phương lau xong một lần liền kêu ngừng tay. Xoay người nhìn biểu tình của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt lấy lại khăn vải từ hắn, nhìn vào ánh mắt của đối phương lại phát hiện, thì ra Diệp Cốc Thanh không có bình tĩnh như vậy…
Giờ khắc này, Hồng Hề Việt cảm thấy, hình như mình chơi đùa hơi quá…