☆, Bệnh của Diệp đại thiếu gia.
Diệp Cốc Thanh từ lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân trước mắt này đã không quá vui, hôm nay cái người này tỉnh lại rồi còn nhìn thấy nụ cười lẳng lơ tận xương trên gương mặt kia, trong lòng càng tăng thêm một tầng chán ghét. Nhưng đã chiến đấu trên thương trường nhiều năm, cho dù đáy lòng đối với người trước mắt này không có hảo cảm, Diệp Cốc Thanh cũng chỉ hơi nhíu mày.
Không để ý tới lời nói mang theo khiêu khích của nam nhân này, Diệp Cốc Thanh để cho tiểu Thúy chuyển một cái ghế tới đây, ngồi xuống cách giường khoảng hai thước.
“Thành hôn chỉ là chuyện hiểu lầm, hơn nữa chúng ta cũng không có chính thức bái thiên địa, không được xem là vợ chồng. Hơn nữa ta và ngươi đều là nam tử, sao có thể làm phu thê?” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh nhìn thoáng qua nét mặt của y, không mang theo chút quan tâm nào mà hỏi: “Công tử cảm thấy như thế nào? Nếu cần cái gì cứ nói cho hạ nhân.”
Nghe lời nói của Diệp Cốc Thanh, vẻ mặt nam nhân tràn đầy ủy khuất, dùng đôi mắt u oán nhìn Diệp Cốc Thanh, thấy Diệp Cốc Thanh vẫn bất vi sở động như trước, nam nhân chớp mắt, khóe miệng nhẹ nhàng dẫn ra một độ cong tuyệt mỹ, dùng ngữ khí thương tâm gần chết mà nhỏ giọng nói: “Phu quân, nam nhân thì sao? Ngươi nói như vậy không cảm thấy có chút tuyệt tình sao? Ta và ngươi mới vừa gặp mặt, ngươi ngay cả tên cũng không hỏi đã nói những lời này, khiến cho trái tim ta không sao chịu nổi….”
Nhìn thấy nụ cười động lòng người trên gương mặt kia, Diệp Cốc Thanh không khỏi ngẩn ngơ, sau đó cố gắng hồi phục lại tinh thần. Thấy đối phương vẫn còn đang tươi cười nhìn mình, Diệp Cốc Thanh không khỏi oán thầm đúng là đồ yêu nghiệt, ngay cả mình định lực kinh người, ở trước mặt y vẫn là thất thần.
Nghĩ lại mấy lời y vừa nói, trong lòng Diệp Cốc Thanh cơ hồ đã hộc máu, nhíu mày ngẩng đầu nhìn điệu bộ điềm đạm đáng yêu kia của y, Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy mạch máu trên thái dương nhảy thình thịch. Đưa tay ấn ấn mạch máu đập loạn, Diệp Cốc Thanh mặt không biểu tình nói: “Điều ta mới nói là sự thật, nếu công tử cảm thấy khổ sở mong có thể bỏ qua cho. Nhìn thương thế của ngươi có lẽ cần phải ở đây tu dưỡng một khoảng thời gian, tên là gì sau này nói cũng không muộn.”
Thấy y vẫn như trước dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình mà không có phản ứng, Diệp Cốc Thanh mở miệng cáo từ, nào biết vừa mới đứng dậy đã bị đối phương mở miệng gọi lại.
“Có việc?” Diệp Cốc Thanh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến giới hạn, hơi bị kích thích tùy thời có thể bộc phát.
“Phu quân, người ta muốn đi tiểu.”
Diệp Cốc Thanh chỉ có thể thể nghe thấy trong đầu uỳnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào gia hỏa vẫn còn đang giả bộ đáng thương nằm trên giường, Diệp Cốc Thanh hít sâu một hơi cũng không có quay đầu lại: “Tiểu Thúy, hầu hạ công tử đi tiểu.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh rời khỏi phòng.
Hồng Hề Việt nằm trên giường nhìn Diệp Cốc Thanh đi ra ngoài, trên mặt vẫn còn treo nụ cười không đổi, chẳng qua là cặp mắt kia đã không còn chút nào quyến rũ như vừa rồi. Liếc mắt nhìn tỳ nữ đang cúi đầu, Hồng Hề Việt cho nàng đem bô đặt trước giường rồi bảo nàng lui ra.
Đối với chuyện ‘lấy chồng’ này, Hồng Hề Việt rất căm tức, nếu không thì y cũng sẽ không sau khi nghe thấy nha hoàn đem toàn bộ chuyện kể hết ra, sát ý sâu bên trong hiện thị rõ ràng mà đem chén lớn chén nhỏ đập nát. Song khi y muốn đứng dậy bóp chết tiểu nha đầu gọi y là ‘Thiếu nãi nãi’ kia, một giọng nói dễ nghe lại vang lên bên tai.
Hồng Hề Việt kiềm chế sát ý trong lòng, lẳng lặng chờ người ngoài cửa đi vào. Dù sao trong mắt y những người này đều là người chết biết đi, giữ lại bọn họ đến hầu hạ mình đợi đến khi thương thế tốt lên cũng không phải là không thể. Hơn nữa nếu như y đã lập gia đình, như thế nào cũng phải nhìn xem phu quân chưa thấy mặt của mình có bộ dạng gì rồi mới tính toán bước sau không phải sao?
Sau khi Hồng Hề Việt quyết tâm, cửa phòng bị đẩy ra, người đến ngoài ý muốn lại vừa mắt Hồng Hề Việt. Nhưng mà đối phương lại có sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn chính là không sống được lâu. Nhìn cách ăn mặc rồi còn có thái độ của tiểu nha hoàn đối với hắn, Hồng Hề Việt cảm giác người này chính là phu quân của mình.
Quả nhiên, Hồng Hề Việt đoán không sai, tuy rằng người này nhìn vừa mắt, nhưng mà cái vẻ mặt cùng bộ dạng nghiêm túc thật sự kia khiến cho người ta chán ghét. Tuy rằng bề ngoài nhìn qua rất thanh cao, nhưng chỉ cần mình ngoắc ngoắc ngón tay còn không phải giống như đám người dơ bẩn ngoài kia.
Nhưng mà, vượt quá dự kiến của Hồng Hề Việt, định lực của người này vô cùng mạnh mẽ, nhìn thấy hắn rõ ràng đã tức giận đến không chịu được, nhưng mà trên mặt vẫn duy trì lấy bộ dạng nghiêm túc khiến Hồng Hề Việt càng lúc càng cảm thấy hắn thú vị. Quả nhiên quyết định vừa rồi là rất đúng, tạm thời giữ lại một mạng cho bọn họ cũng không hẳn là chuyện xấu, hơn nữa đã gần bước sang năm mới rồi, mình tạm thời cũng không có chỗ đi, chẳng bằng ở lại đây ăn uống đều có người hầu hạ, cớ sao không hưởng.
Nghĩ như vậy Hồng Hề Việt lập tức thả lỏng, vui vẻ vừa mất lần nữa vọt lên, khiến tiểu nha hoàn đang đứng bên cạnh nhìn thấy thì hai má đỏ bừng không dám nhìn thẳng.
Hàng năm Diệp gia đều cứu tế cho một ít gia đình nghèo khổ, năm nay Diệp đại thiếu gia có thể dữ hóa lành, lòng tràn đây vui mừng nên Diệp lão gia ra tay lại càng thêm rộng rãi. Ngoại trừ mỗi người được năm cân gạo, còn có nửa xâu tiền, điều này làm không ít người trong Tuyên tành đều âm thầm cầu nguyện Diêm Vương gia chầm chậm kéo đứa con trai nhà này xuống dưới…
Diệp lão gia có ba bà vợ, người lớn nhất cũng chính là mẹ ruột của Diệp đại thiếu gia là tin đồ trung thành với phật giáo, từ ngày thứ hai Diệp Cốc Thanh tỉnh lại qua đây nhìn xem, liền thấy bà vẫn một mực ở tại bên trong am đường tụng kinh. Nhị nương Tam nương bởi vì hôn sự mà bị Diệp lão gia phạt cấm túc còn chưa được bước ra khỏi cửa, người đứng đầu Diệp gia cũng chính là Diệp lão gia, nếu có thời gian rãnh rỗi ông sẽ thường qua đây nhìn hắn.
Diệp Cốc Thanh cũng không phải cho mình biến thành Diệp đại thiếu gia nên sẽ được người nâng trong lòng bàn tay, hắn chỉ cảm thấy những người Diệp gia này có chút kỳ quái. Thái độ của hai vị di nương đối với hắn thì còn có thể hiểu được, nhưng mà thái độ của người mẹ ruột kia đối với mình, Diệp Cốc Thanh có chút không rõ ràng cho lắm. Chẳng lẽ cái tượng phật bằng đất trong am đường kia, có thể so với con mình càng có lực hấp dẫn hơn, càng quan trọng hơn?
Đối với thái độ của Diệp phu nhân, Diệp Cốc Thanh ngoại trừ hai chữ có bệnh, thật sự là tìm không ra lý do để giải thích cho hành vi của bà.
Thanh âm huyên náo ngoài tiền viện khiến cho Diệp Cốc Thanh không thể tĩnh tâm được, buông xuống quyển sách một khắc cũng chưa có lật qua trang mới lên bàn, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đứng ở bậc thềm, Diệp Cốc Thanh chắp tay nhìn bầu trời thở dài, còn chưa chờ hắn cúi đầu xuống, chỉ nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên bên tai kêu ‘tướng công’, lại thành công khiến cho Diệp Cốc Thanh nổi da gà khắp người…
“Hồng công tử sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi? Thương thế trên người ngươi đã tốt hơn chút nào chưa?” Diệp Cốc Thanh khách khí nói.
“Ừ, đỡ nhiều rồi. Tướng công không cần khách khí như vậy, gọi ta Minh Nghi là được rồi.”
Hồng Hề Việt ôm ngực bước lên bậc thềm, đứng bên cạnh Diệp Cốc Thanh, ánh mắt sáng rực của đối phương nhìn mình khiến Diệp Cốc Thanh có chút không thoải mái.
Diệp Cốc Thanh càng tránh Hồng Hề Việt càng đến gần, mỉm cười nhìn về hướng tiền viện rồi mở miệng nói: “Lúc này có lẽ ngoài tiền viện đã làm xong việc, năm nay bọn họ lại có thể qua một năm mới tốt lành.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn người bên cạnh, tiếp tục mở miệng nói: “Ôi chao đúng rồi, Hồng công tử là người nơi nào? Cũng đã gần bước sang năm mới rồi, Hồng công tử không về cũng không báo tin cho người nhà một chút sao?”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Hồng Hề Việt trắng bệch, y lập tức lắc đầu dời mắt sang nơi khác. Hồng Hề Việt quay đầu khiến cái cổ trắng nõn hiện rõ trước mắt Diệp Cốc Thanh, yết hầu tinh tế theo từng lần nuốt xuống của chủ nhân mà hơi nhúc nhích.
“Ta không có người thân.”
Giọng nói cô đơn của Hồng Hề Việt lại khiến cho trái tim Diệp Cốc Thanh không khỏi nhảy dựng, nhìn gò má xinh đẹp của đối phương, Diệp Cốc Thanh nhẹ nhàng nói xin lỗi. Nhưng Hồng Hề Việt cũng không nói gì, chỉ nhìn Diệp Cốc Thanh cười nhàn nhạt.
Nhìn Hồng Hề Việt như vậy, Diệp Cốc Thanh cảm thấy dường như y cũng không phải là người đáng ghét lắm.
Một lát sau, Hồng Hề Việt nghiêng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, cười nói: “Vừa rồi là ta thất thố, phu quân cũng đừng để trong lòng.”
“Nào có.”
Chiều cao của Diệp Cốc Thanh so với Hồng Hề Việt cũng không sai biệt lắm, chiều cao như vậy đối với cặp đôi cũng xem như là chiều cao vàng rồi. Như thế này mà đối mặt hoặc là ở tư thế Hồng Hề Việt quay lưng lại mình mình ôm lấy Hồng Hề Việt, nhìn qua có lẽ vô cùng đẹp mắt. Chẳng qua là hai người cái gì cũng xứng đôi, chỉ có giới tính là sai. Thế là, Diệp Cốc Thanh nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Hồng Hề Việt, chỉ có thể âm thầm tiếc hận.
Thời điểm Diệp Cốc Thanh thất thần, bỗng cảm thấy eo mình bị ôm chặt, Hồng Hề Việt ở trong ngực hắn cọ cọ nói: “Ta biết rõ kỳ thật ngươi không thích ta, cảm thấy ta là nam nhân, nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết, ngoại trừ không thể sinh con, nữ nhân làm gì ta cũng có thể làm.”
Hồng Hề Việt càng nói, Diệp Cốc Thanh lại càng cứng ngắc. Đưa tay muốn đẩy người trong ngực ra, lại nghe Hồng Hề Việt nói tiếp: “Đừng nóng nảy mà đẩy ta ra, để cho ta ôm một lát, chỉ một lát…”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh thở dài một cái rồi nói: “Hồng công tử, chúng ta có gì thì cứ nói, để cho người khác nhìn thấy không tốt.”
“Có cái gì mà không tốt? Chúng ta là vợ chồng, để cho người khác thấy được thì thế nào? Tướng công là trách tội ta không có viên phòng với ngươi sao, chờ cho thân thể ta tốt một chút, phu quân muốn gì ta cho cũng được.” Nói xong, Hồng Hề Việt càng thổi nhiệt khí lên người Diệp Cốc Thanh, cặp mắt đen láy khẽ nhúc nhích, ý tứ khiêu khích trong đó không cần nói cũng biết.
Diệp Cốc Thanh không chịu được Hồng Hề Việt như vậy, thấy hắn làm thế, đưa tay kéo xuống cánh tay đang vòng qua eo mình, sau đó lui một bước.
Hồng Hề Việt càng đùa càng thấy vui vẻ bỗng nhiên bị Diệp Cốc Thanh đẩy ra thì cảm thấy hơi buồn bực, trong lòng nổi lên sát ý. Nhưng mà nhìn vẻ mặt không đổi của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt hít sâu một hơi miễn cưỡng nhịn xuống sát ý này, đưa tay kéo lên cổ tay của đối phương đang rũ ở dưới đưa đến trước mặt mình.
Ngón tay Hồng Hề Việt đặt lên mạch của Diệp Cốc Thanh, cảm thấy mạch đập của đối phương là từng nhịp hỗn loạn, hình như bị trúng độc. Nhận thấy đối phương căng thẳng, Hồng Hề Việt càng nhíu mày trầm giọng quát: “Đừng nhúc nhích!”
Hồng Hề Việt thay cổ tay bên kia của Diệp Cốc Thanh, ước chừng qua nửa chén trà mới buông. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Hồng Hề Việt hít sâu một cái.
“Ngươi biết y thuật?” Diệp Cốc Thanh hỏi.
“Biết sơ sơ, bắt đầu từ hôm nay ngừng toàn bộ thuốc mà ngươi đang dùng.”
“Tại sao? Có chỗ nào không ổn?” Diệp Cốc Thanh ngưng mi nhìn Hồng Hề Việt.
“Quả thật, chẳng lẽ ngươi không biết mình bị trúng độc?”