Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 41: Chương 41




☆, Diệp tiểu công cũng là cao thủ chơi xấu.

Câu nói cuối cùng của Mẫn Ngôn, không cần giải thích Hồng Hề Việt cũng hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.

Vô tình nhất là bậc đế vương, có thể leo lên đến vị trí này mấy ai không có lòng dạ độc ác. Bọn họ có thể không để ý đến tình phụ tử, tình huynh đệ, đợi đến sau này còn có thể bận tâm đến một thương nhân nho nhỏ? E rằng chỉ một câu, hoặc là một ánh mắt, Diệp Cốc Thanh sẽ không còn thấy được ánh bình minh.

Chuyện hợp tác cùng Khúc Thành Dẫn, không phải Hồng Hề Việt chưa từng nhắc nhở qua Diệp Cốc Thanh. Nhưng lúc ấy Diệp Cốc Thanh chỉ nói hắn có thể đối phó, mình cũng cho rằng có thể giúp được hắn. Cho nên cứ thuận theo. Hôm nay ngẫm lại lời Mẫn Ngôn, khi đối mặt với Khúc Thành Dẫn quyền thế ngất trời, bọn họ cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Đưa lưng nói lời cảm ơn với Mẫn Ngôn, Hồng Hề Việt cùng Mẫn Ngôn đi về phủ Thái thú. Biết Diệp Cốc Thanh đã bị dẫn đến chỗ Khúc Thành Dẫn, Hồng Hề Việt đành đợi trong tiểu viện y và Diệp Cốc Thanh đã ở lúc trước, trong lòng âm thầm hy vọng Diệp Cốc Thanh phân rõ giới hạn với Khúc Thành Dẫn.

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi, Diệp Cốc Thanh bên này, đã theo Cao Tĩnh Vũ vào đến chỗ Khúc Thành Dẫn. Thấy đối phương đang ngồi phơi nắng, Diệp Cốc Thanh cúi người chào. Nhưng lần này Khúc Thành Dẫn cũng không nhiệt tình giống như lần trước, chỉ nằm trên ghế không thèm đếm xỉa liếc mắt nhìn hắn một cái, nhấc tay ý bảo Cao TĨnh Vũ châm trà cho mình.

(Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi: Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành: Đề cập đến hai sự kiện khác nhau nhưng cùng chung một bản chất).

Khúc Thành Dẫn ngồi dậy đưa tay nhận chén trà Cao Tĩnh Vũ đưa qua, thổi thổi lá trà trong chén rồi khẽ nhấp một ngụm, sau đó nhìn Diệp Cốc Thanh nghiêm mặt quát: “Diệp Cốc Thanh, ngươi có biết vu oan hoàng tộc sẽ bị tội gì không?”

Bị tiếng quát đột ngột uy lực của Khúc Thành Dẫn dọa đến mức thân thể khẽ run, sau khi Diệp Cốc Thanh trấn định lại cũng liền rõ ràng đối phương là đang khảo nghiệm mình. Nhưng lời mình nói ra đều là sự thật, cũng không sợ Khúc Thành Dẫn khảo nghiệm.

Vì vậy, Diệp Cốc Thanh quỳ xuống, trả lời: “Là tội tru di cửu tộc, nhưng những lời thảo dân nói đều là thật, Vương gia không tin có thể điều tra.”

Khúc Thành Dẫn nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, nhanh chóng liếc Diệp Cốc Thanh đang quỳ trên mặt đất hừ lạnh một tiếng: “Là thật? Nếu như ngươi nói hoàng thúc đã giết chết Diệp đại thiếu gia, vậy ngươi liền nói cho bổn vương, ngươi là ai?”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt không quan tâm đến cái liếc mắt của Khúc Thành Dẫn, mở miệng nói: “Thảo dân tin tưởng Vương gia đã điều tra qua chuyện của thảo dân, không gạt người, thảo dân chính là đứa bé năm đó Diệp lão gia đã thu nhận. Mấy năm qua được phụ thân đối đãi như con ruột, chuyện năm đó chúng ta vốn định quên đi, nhưng phụ thân đã nuôi dạy ta nhiều năm như vậy, ta luôn cảm thấy phải làm một cái gì đó cho ông ấy. Vương gia, chuyện tình cơ bản ta đã nhắc tới trong thư, thảo dân chỉ cầu nếu như một ngày Vương gia leo lên ngôi vị, có thể làm cho Diệp công tử chân chính mỉm cười nơi hoàng tuyền.”

“A? Ngươi chắc chắn bổn vương có thể leo lên ngôi vị, cũng nhất định sẽ giúp ngươi?”

Khúc Thành Dẫn vừa dứt lời, Diệp Cốc Thanh vốn đang cúi đầu liền ngẩng lên dùng ánh mắt kiên định nhìn Khúc Thành Dẫn, đáp: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia, thảo dân liền biết rõ ngôi vị không ai có thể làm tốt hơn người.”

“Làm sao có thể?” Khúc Thành Dẫn mỉm cười nhìn Diệp Cốc Thanh.

“Vương gia có tướng làm đế vương, hơn nữa lại có dũng có mưu, quan trọng nhất là có tấm lòng của một vị đế vương, tấm lòng khoan dung. Chỉ cần điểm ấy là không ai có thể bằng rồi.”

“Ha ha ha… không nghĩ tới Diệp công tử nhìn như tao nhã lại có thể xem tướng. Đáng tiếc a, cho dù ngươi nói đúng, nhưng mấu chốt vẫn phải nhìn phụ hoàng ta.”

Diệp Cốc Thanh biết rõ lần này vỗ mông ngựa không sai chỗ, thấy Khúc Thành Dẫn nói vậy, Diệp Cốc Thanh tiếp tục nói: “Kim thượng là người sáng suốt, hơn nữa người còn là con ruột của ông ấy không phải sao?”

Nghe vậy, Khúc Thành Dẫn rời khỏi ghế nằm, đưa tay nâng Diệp Cốc Thanh dậy, vỗ vỗ vai hắn: “Hy vọng ông ấy cũng nghĩ như vậy, được rồi, nhìn sắc mặt Diệp công tử không được tốt lắm, bổn vương cũng không giữ ngươi lại nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Tạ Vương gia.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh cúi người trước Khúc Thành Dẫn rồi rời khỏi, sau khi ra khỏi viện, Diệp Cốc Thanh rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa mà dựa vào thành tường.

Bỏ qua ánh mắt của tiểu tư bên cạnh, Diệp Cốc Thanh dựa tường nghỉ trong chốc lát, lúc này mới suy nghĩ mình nên đến chỗ nào nghỉ ngơi. Không đợi Diệp Cốc Thanh nghĩ ra, chỉ thấy Mẫn Ngôn mặc váy dài màu lam dẫn theo nha hoàn đến đây.

Không đợi Diệp Cốc Thanh nói vấn an, chỉ thấy đối phương mở miệng nói: “Hồng công tử đã được ta đón vào phủ rồi, cho đến tiểu viện mà lúc trước hai người đã ở. Ta thấy Diệp công tử hành động có chút bất tiện, không bằng đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Cảm ơn Mẫn cô nương, lúc trước nhờ có người chiếu cố Hồng Hề Việt.”

Mẫn Ngôn nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, khóe miệng lộ ra một độ cong cực mỏng: “Nào có, phần đại ân hai người cứu Mẫn Nhu vẫn không có cơ hội báo đáp, những việc nhỏ nhặt này chỉ là tiện tay làm mà thôi, tính làm gì a.” Nói xong, Mẫn Ngôn bảo hai tù nữa đi qua dìu Hồng Hề Việt đi về tiểu viện.

“Mẫn tiểu thư như thế nào rồi?”

“Tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không bằng lòng gặp người. Aizz, Diệp công tử, có mấy lời không biết có nên nói hay không.”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh dừng bước, nghiêng đầu nhìn Mẫn Ngôn.

“Ta không biết giữa ngươi và Hồng Hề Việt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu các ngươi đã có tình cảm, cần gì phải giày vò bởi những thứ không đáng có. Nếu như ngươi đã nói là thương y muốn bảo vệ y, nhưng mà người quay đầu bỏ y lại vẫn là chính ngươi. Tuy nói Hồng công tử không phải nữ nhân, nhưng cho dù là nam nhân cũng không nên làm như vậy. Cùng một chỗ với ngươi nhưng thật ra y rất bất an, chắc hẳn ngươi không biết, Hồng Hề Việt vẫn xem ta là tình địch. Hai người có chuyện đừng ngại thẳng thắn với nhau một lần. Có chuyện gì mà không giải quyết được a.”

Diệp Cốc Thanh gật đầu cười, thế gian không có chuyện gì là không giải quyết được, chỉ tiếc đường ngăn cách giữa bọn họ không phải ở thế gian này. Cái hố này tuy rằng không sâu, nhưng muốn Hồng Hề Việt vượt qua cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu như muốn lấp đầy cái hố trong lòng y, chỉ có thể dựa vào thời gian. Nhưng Diệp Cốc Thanh không biết Hồng Hề Việt có thể cho hắn thời gian hay không.

“Kỳ thật ta không vứt bỏ y, mâu thuẫn giữa hai chúng ta cũng không phải dựa vào nói một hai lần là có thể giải quyết, biện pháp duy nhất chỉ có thể dựa vào thời gian ăn mòn. Ta và y không phải tách ra, nhưng phải để cho nhau một không gian yên tĩnh để suy nghĩ. Để có thể hiểu được tâm ý của nhau rốt cuộc như thế nào. Chỉ tiếc không chờ chúng ta suy nghĩ cẩn thận, đã xảy ra chuyện như vậy. Nhưng cũng tốt, Hồng Hề Việt không có việc gì, ta cũng yên lòng.”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Mẫn Ngôn yên lặng nhíu mày, ánh mắt không tán thành nhìn Diệp Cốc Thanh hỏi: “Nghe ý tứ trong lời nói của Diệp công tử, chẳng lẽ ngươi vẫn để Hồng Hề Việt ở chỗ này, chỉ một mình ngươi rời đi?”

“Không phải ta muốn để y ở đây, là y có nguyện ý hay không thôi. Nếu như y không muốn, vậy còn phải làm phiền Mẫn cô nương giúp ta chăm sóc y một thời gian.”

Mẫn Ngôn không trả lời, chỉ gật đầu xem như đồng ý. Sau khi hai thị nữ dẫn Diệp Cốc Thanh vào viện tử, Diệp Cốc Thanh sợ Hồng Hề Việt nhìn thấy mình tiếp xúc thân mật với người khác khiến y hiểu lầm, cho nên để hai người rời đi, ở cửa ra vào sửa soạng lại quần áo mới một mình đi vào.

Lúc này, Hồng Hề Việt đã rất lâu không thấy Diệp Cốc Thanh trở về, đang ở trong phòng đứng ngồi không yên. Vừa định ra cửa thám thính tình hình một chút, đã thấy Diệp Cốc Thanh mang khuôn mặt trắng bệch khó khăn đi vào.

Tảng đá trong lòng Hồng Hề Việt lập tức hạ xuống, quay người ngồi xuống ghế thái sư ở bên cạnh, ung dung rót một chén trà cầm trong tay chậm rãi thưởng thức.

Diệp Cốc Thanh vừa vào đến thì chính là cảnh Hồng Hề Việt đang thản nhiên thưởng trà, thầm cười khổ một tiếng vịn cửa đi vào gian phòng bên trong. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Diệp Cốc Thanh cởi quần, vết thương trên đùi quả nhiên lại rướm máu. Thở dài, tự mình cầm khăn vải chậm rãi lau.

Thời điểm Diệp Cốc Thanh lấy ra lọ thuốc, cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, sau khi thấy người vào là Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh lại tiếp tục động tác lúc trước.

Hồng Hề Việt vốn tưởng rằng Diệp Cốc Thanh đang ngủ, không nghĩ tới đẩy cửa ra lại nhìn thấy đối phương đang bôi thuốc. Lập tức cảm thấy lúng túng, nhưng khi thấy đối phương không có chút phản ứng nào, Hồng Hề Việt cảm thấy vô cùng bất mãn.

“Nằm xuống đi, ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Giọng điệu Hồng Hề Việt tuy rằng không có tí cảm xúc nào, nhưng mà nhìn thấy trong mắt đối phương là đau lòng cùng bất mãn, Diệp Cốc Thanh cũng nhẹ nhõm. Khẽ nói tiếng cảm ơn, Diệp Cốc Thanh đưa khăn mặt cho y, mình thì chậm rãi nằm xuống giường.

Cảm thấy động tác ôn nhu của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh chậm rãi nhắm mắt lại. Bôn ba cả một đêm sáng ra lại chịu mệt mỏi, nhưng khi hắn nhắm mắt lại thì một chút cũng không buồn ngủ. Im lặng thở dài một tiếng, Diệp Cốc Thanh quay đầu vào trong.

“Nếu như đã rời đi, sao còn quay lại?” Hồng Hề Việt mở miệng hỏi.

Nghe được giọng nói của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh chậm rãi mở mắt nhìn Hồng Hề Việt: “Lúc trước ta đã từng nói, ngươi là vợ mà Diệp Cốc Thanh ta cưới xin đàng hoàng, cho nên bất luận thế nào ta cũng phải che chở cho ngươi. Nghe thấy có người muốn gây bất lợi cho ngươi,  ta dĩ nhiên phải quay lại.”

Nghe vậy, Hồng Hề Việt cười lạnh: “Ha ha, lúc trước không phải không thừa nhận quan hệ của chúng ta sao? Sao lúc này lại thừa nhận rồi?”

“Lúc trước ngươi cũng đã nghiêm túc sao? Hơn nữa lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Hồng Hề Việt, ta nói rồi, chúng ta cuối cùng cũng phải ở một chỗ.”

Hồng Hề Việt không nghĩ tới người này vậy mà sẽ đùa giỡn vô lại, nói khoác mà không biết ngượng, lúc này tức đến trợn mắt. Muốn tìm lời để cãi lại hắn, nhưng mà nghĩ một vòng cũng không thể nghĩ ra được một câu.

“Ngươi không phải A Ly, vì sao không chịu nói sớm với ta? Vì sao cứ khăng khăng kéo dài đến bây giờ?!”

Hồng Hề Việt nói xong, Diệp Cốc Thanh thở dài, chống tay đỡ người dậy đối diện với y.

“Nếu như lúc trước ta lời ngay nói thật, ngươi có thể hứa ngươi sẽ không giết ta? Hoặc là xem ta là yêu quái mà thiêu chết? Ta nhớ được, cũng không phải một lần nói qua với ngươi, ta không phải là Đường Khanh Ly, nhưng ngươi chịu nghe sao? Ngươi chưa từng nghiêm túc nghe lời ta nói.”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói vậy, Hồng Hề Việt tức giận giơ tay đánh về phía đầu Diệp Cốc Thanh, nhưng khi một chưởng sắp đụng phải đối phương, nhìn thấy đối phương không có ý tứ muốn né tránh, trái tim Hồng Hề Việt mềm nhũn, để hả giận liền phóng chưởng qua cây cột bên cạnh.

Diệp Cốc Thanh nghiêng đầu nhìn chưởng từ tay đối phương, khóe miệng hơi cong, đưa tay kéo bàn tay Hồng Hề Việt đến trước mặt mình, đùa giỡn mà sờ sờ loạn, nhưng trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc: “Hồng Hề Việt, ta nói rồi, chúng ta rồi cũng sẽ cùng một chỗ bên nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.