Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 7: Chương 7




☆, Điều kiện.

Chuyện Hồng Hề Việt ngủ lại phòng Diệp Cốc Thanh rất nhanh đã truyền đến tai Diệp lão gia. Ăn sáng xong chưa lâu, Diệp lão gia liền chắp tay dẫn theo quản gia đi đến phòng Diệp Cốc Thanh. Lúc này Diệp Cốc Thanh đang ngồi đọc sách, mà Hồng Hề Việt đã quay lại phòng.

Nhìn thấy Diệp lão gia đi đến, Diệp Cốc Thanh đặt quyển sách xuống bàn rồi đứng lên, nhẹ giọng kêu một tiếng ‘Phụ thân’.

“Thân thể như thế nào rồi, tốt hơn chưa?” Diệp lão gia mỉm cười để cho Diệp Cốc Thanh ngồi xuống, quan tâm hỏi.

“Tốt hơn nhiều, hôm nay phụ thân như thế nào lại rảnh mà ghé qua đây?” Diệp Cốc Thanh mỉm cười cầm lên ấm trà trên bàn, vén tay áo rộng thùng thình rót cho Diệp lão gia một chén.

“Chính là sang đây nhìn xem, lát nữa còn phải đến cửa hiệu. Năm mới cũng gần đến rồi, tiền công cho mấy người làm cũng nên phát thôi.” Diệp lão gia nhìn Diệp Cốc Thanh với vẻ mặt vô cùng hòa ái, trong mắt cũng tràn đầy vui mừng.

Nghe Diệp lão gia nói xong, Diệp Cốc Thanh nhẹ gật đầu. Hai người ngồi một chỗ hàn huyên vài câu. Diệp lão gia nhìn sắc mặt Diệp Cốc Thanh, ho vài tiếng làm thanh cổ họng, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

“À, Tử Ngâm, ta nghe hạ nhân nói, tối hôm qua Hồng công tử nghỉ ở phòng con?” Dứt lời, Diệp lão gia lại nhìn Diệp Cốc Thanh, thấy vẻ mặt bình thản của đối phương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

“Vâng,” Diệp Cốc Thanh thừa nhận. “Tối hôm qua Hồng công tử uống nhiều quá, không cẩn thận nên đi nhầm vào phòng con. Con thấy bên ngoài trời cũng lạnh nên không cho y đi về, lỡ xảy ra chuyện gì? Có phải là đám nô tài lại ở trước mặt người nói lung tung cái gì rồi không?”

“Cái đó cũng không có.” Diệp lão gia phất tay cười với Diệp Cốc Thanh, vội vàng nói: “Chính là thân thể con vừa mới chuyển tốt, ta lo lắng con chịu không nổi. Aizz, con xem, ta cũng đã già đến hồ đồ rồi.”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn phụ thân đã quan tâm, trong lòng con biết rõ, hơn nữa Hồng công tử là nam nhân, con cũng không có khả năng có quan hệ gì với y a.”

Nói đến đây, Diệp lão gia dĩ nhiên là không cần nói gì nữa, sau khi dặn dò Diệp Cốc Thanh thêm vài câu, liền dẫn theo quản gia rời khỏi.

Diệp Cốc Thanh đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Diệp lão gia rời đi, nét cười trên mặt chậm rãi tiêu tan. Quay đầu nhìn tiểu Thúy đứng khom người ở một bên, trong lòng có chút không vui. Hắn không nghĩ tới trong phòng mình vậy mà lại sắp xếp tai mắt, nếu là như vậy, mấy ngày nay hắn làm gì, đoán chừng sớm đã bị mấy người Diệp lão gia biết hết. Mặc dù mình vẫn thành thành thật thật ở trong phòng tĩnh dưỡng thân thể, hơn nữa bọn họ cũng không ảnh hưởng gì đến mình, nhưng mà cứ bị người ta nhìn chằm chằm vào như vậy, trong lòng giống như là ăn phải ruồi khiến người ta chán ghét.

Cho tiểu Thúy lui ra, Diệp Cốc Thanh một mình đi vào phòng trong, trong lòng không khỏi sinh ra một tia chán ghét. Mau chóng chuyển ra ngoài, phải mau chóng chuyển ra ngoài! Trong đầu chỉ tràn ngập một ý nghĩ này.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn là con nối dõi duy nhất của Diệp gia, hơn nữa thân thể không tốt, Diệp gia có thể bỏ mặc hắn chuyển ra khỏi Diệp gia như vậy?

Nâng tay xoa xoa thái dướng co rút đau đớn, Diệp Cốc Thanh choàng áo ngoài rồi mở cửa ra khỏi phòng. Thấy tiểu Thúy vội vã nhấc chân chạy theo, Diệp Cốc Thanh mở miệng bảo nàng trở về, một mình đi đến hoa viên.

Còn chưa tới cửa vào hoa viên, một cỗ mùi thơm đánh tới trước mặt. Ngửi ngửi mùi hương thơm ngát ấy, Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy tâm thần chấn động. Khóe miệng hơi cong nhấc chân đi vào hoa viên. Lúc vào trong cổng vòm, Diệp Cốc Thanh nhìn thấy cả vườn mai trắng thì trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Bông tuyết trắng tinh đọng trên đầu cành, gió nhẹ thổi qua kéo theo vài bông tuyết khẽ rơi lại khiến cho khung cảnh tươi đẹp tăng thêm một phần sinh động. Trong lúc Diệp Cốc Thanh đang thưởng thức cả vườn mai trắng, phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó một tiếng ‘Đại thiếu gia’ truyền vào tai.

Diệp Cốc Thanh quay đầu, nhìn thấy một nữ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi đang cúi đầu đứng phía sau mình. Chỉ thấy biểu lộ của nàng nhàn nhạt, hình như là không quá thích khi nhìn thấy mình. Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên là không thèm để ý vì sao nàng lại như vậy với mình, lên tiếng liền không để ý tới nàng nữa, tiếp tục dọc theo vườn mai tiến về phía trước. Nào biết, đối phương dường như không có ý tứ rời đi, vẫn luôn ở phía sau di chuyển theo hắn.

Diệp Cốc Thanh cũng không để ý đến cử động của đối phương, nhưng nữ nhân kia lại mở miệng trước: “Đại thiếu gia, phu nhân đang tụng kinh ở am đường phía trước, người vẫn là không cần đi qua. Nếu như người có việc gì chỉ cần nói cho nô tỳ biết là được rồi, phu nhân bên kia người vẫn là không cần đi qua.”

Lời nói của nữ nhân lại  khiến cho Diệp Cốc Thanh có chút mất hứng,  nghiêng đầu nhìn đối phương mang một bộ dạng rất biết vâng lời đứng phía sau mình, Diệp Cốc Thanh cười cười khẽ nói: “Sao vậy? Mẹ ruột của mình mà ngay cả ta muốn gặp cũng không được gặp? Ngươi quản cũng quá rộng rồi!”

Nghe thấy Diệp Cốc Thanh nói, nữ nhân đối diện ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Thấy Diệp Cốc Thanh đang nhìn mình, đối phương vội vàng cúi đầu xuống không nói gì nữa.

Diệp Cốc Thanh liếc nàng, hừ lạnh một tiếng tiếp tục đi lên phía trước. Đi chưa xa lắm, đã đến cuối hành lang, ở nơi đó sừng sững một am đường nho nhỏ. Diệp Cốc Thanh nhìn nữ nhân phía sau muốn nói lại thôi, cong khóe miệng đi vào trong am đường.

Sau khi Diệp Cốc Thanh tiến vào am đường, chỉ thấy Diệp phu nhân một thân áo tơ trắng, đang quỳ trước tượng Phật, tay trái cầm phật châu, tay phải gõ mõ, môi khẽ nhúc nhích dường như đang tụng kinh. Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Diệp phu nhân vẫn quỳ như trước cũng không quay đầu lại nói: “Lệ Xuân, làm xong chuyện rồi sao?”

Nghe vậy, nữ nhân tên gọi Lệ Xuân từ phía sau Diệp Cốc Thanh đi lên trước, đi đến bên cạnh Diệp phu nhân khẽ nói: “Phu nhân, đã làm xong. Còn có, Đại thiếu gia đến…”

Lệ Xuân vừa dứt lời, động tác gõ mõ của Diệp phu nhân thoáng dừng. Chỉ nghe nàng tụng thêm một câu, liền vịn tay Lệ Xuân đứng lên.

“Ngươi tới đây làm gì? Có việc gì chỉ cần nói một tiếng cho hạ nhân là được.” DIệp phu nhân nhìn cũng không nhìn Diệp Cốc Thanh một cái, tự mình vịn tay Lệ Xuân đi đến trước bàn ngồi xuống.

“Không có gì, nhiều ngày không thấy mẫu thân nên muốn tới đây xem. Có phải quấy rầy đến người?” Diệp Cốc Thanh không dời mắt nhìn phản ứng của Diệp phu nhân.

Quả nhiên, khi Diệp Cốc Thanh nói xong, tay đang nâng chén trà của Diệp phu nhân bỗng dừng lại. Sau đó, đảo mắt khôi phục lại thái độ bình thường.

“Thật không? Là do ta sai sót. Nếu như ngươi nhìn cũng đã nhìn rồi, ngươi hãy về đi, về sau để ta đi nhìn ngươi cũng được.” Dứt lời, Diệp phu nhân nói với Lệ Xuân: “Lệ Xuân, tiễn Đại thiếu gia ra ngoài.”

Lệ Xuân vừa nghe, lập tức đưa tay làm tư thế xin mời với Diệp Cốc Thanh. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh cũng không có lý do gì ở lại, nói vài tiếng chào hỏi với Diệp phu nhân liền ra khỏi am đường.

Lúc này Diệp Cốc Thanh càng cảm thấy thái độ của Diệp phu nhân đối với hắn có vấn đề, cho nên hắn nghiêng đầu nhìn Lệ Xuân vẫn vẻ mặt không chút biểu tình bên cạnh, quyết định thăm dò nữ nhân này một chút, muốn từ nàng tìm ra manh mối.

“Mẫu thân vẫn là không muốn gặp ta, rốt cuộc là ta phải làm sao mới có thể khiến bà vui vẻ?”

Nghe được lời nói của Diệp Cốc Thanh, Lệ Xuân ngước đầu nhìn hắn một cái: “Đại thiếu gia không cần suy nghĩ nhiều, tính tình phu nhân chính là như vậy. Nếu như người muốn làm cho phu nhân vui vẻ, sau này ít đến nhìn là được. Được rồi, nô tỳ chỉ tiễn đến đây thôi, Đại thiếu gia mời trở về.” Dứt lời, Lệ Xuân không đợi Diệp Cốc Thanh có phản ứng, quay người đi về hướng am đường.

Diệp Cốc Thanh đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Lệ Xuân mà chau mày, dường như đang nghĩ đến cái gì. Cảm thấy có người tới gần, Diệp Cốc Thanh xoay đầu liền nhìn thấy Hồng Hề Việt đứng phía dưới tàn mai trắng.

“Nếm mùi thất bại rồi hả?” Hồng Hề Việt sóng vai đi cùng Diệp Cốc Thanh, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt không biểu tình của Diệp Cốc Thanh thì cười đến vui vẻ.

“Ngươi theo dõi ta?” Diệp Cốc Thanh bỗng nhiên dừng chân nhìn Hồng Hề Việt bên cạnh.

“Cái gì mà theo dõi a? Không cần nói khó nghe như vậy, ta chỉ là nhàm chán muốn đi dạo một chút, không nghĩ tới thấy ngươi nói chuyện cùng phu nhân.”

Biết rõ từ miệng của Hồng Hề Việt không có khả năng phun ra lời nói thật, Diệp Cốc Thanh cũng không muốn tiếp tục để ý y, đi thẳng lên trước. Hồng Hề Việt cũng không thèm để ý đến thái độ của Diệp Cốc Thanh, thấy người đi đằng trước mình, Hồng Hề Việt nghiêng đầu đưa mắt nhìn về phía am đường nho nhỏ cuối hành lang kia, trong mắt đều là lãnh ý.

Diệp Cốc Thanh về lại thư phòng, Hồng Hề Việt cũng sát theo sau. Thấy Diệp Cốc Thanh rút ra một quyển trên giá sách, Hồng Hề Việt cũng cười đi theo.

“Tâm tình không tốt?” Hồng Hề Việt đã dự liệu sẽ không có được câu trả lời của Diệp Cốc Thanh, nhưng y cũng không tức giận, nhìn Diệp Cốc Thanh cầm sách đi đến bên bàn ngồi xuống, Hồng Hề Việt liền khoanh tay dựa vào giá sách, tiếp tục cười nói: “Nếu như bà ấy không muốn gặp ngươi, vậy ngươi cần gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh. Hơn nữa ngươi có từng nghĩ, nữ nhân kia sao lại đối xử lạnh nhạt với ngươi như vậy.”

Hồng Hề Việt nói mấy câu liền kéo được sự chú ý của Diệp Cốc Thanh lên người y, thấy Diệp Cốc Thanh nhìn qua, Hồng Hề Việt không khỏi có chút vui mừng, tiếp tục nói: “Có lẽ bởi vì ngươi không phải là đứa con do bà sinh ra?”

“Khuyên ngươi một câu, không có bằng chứng không nên nói bậy, cho dù ta không phải là con ruột của bà, cũng chưa hẳn là ‘A Ly’ mà ngươi muốn tìm.” Diệp Cốc Thanh lạnh giọng.

“Cái đó cũng không nhất định, trên tay ngươi có vết sẹo năm đó ta không cẩn thận gây ra, mà cái bớt trên người ngươi lại không cho ta xem, thật là, cho người ta liếc mắt một cái thì có làm sao, ta cũng không ăn thịt ngươi.” Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh mà nhỏ giọng oán thầm.

Diệp Cốc Thanh làm bộ như không nghe Hồng Hề Việt nói, cúi đầu tiếp tục nhìn quyển sách trên tay, nhưng mà chưa đợi hắn đọc đến hàng thứ hai, chỉ cảm thấy một bóng đen bao phủ trước mặt, quyển sách trên tay liền bị người rút ra.

“Ngươi làm gì vậy?” Lần này, Diệp Cốc Thanh thật sự đã hết kiên nhẫn.

Thấy Diệp Cốc Thanh không vui, hai mắt Hồng Hề Việt lóe lên một cái, mở miệng nói: “Để cho ta nhìn xem trên người ngươi có bớt hay không, nếu như ngươi không cho ta xem, bất luận có hay không, ta sẽ tình nguyện tìm người chữa trị cho ngươi, thế nào? Ngươi đồng ý hay không?”

Không thể phủ nhận, lời nói của Hồng Hề Việt quả thật làm cho Diệp Cốc Thanh động tâm. Hồng Hề Việt nếu như hoài nghi mình là ‘A Ly’ càng không có khả năng lừa gạt mình, nếu như đồng ý với bên kia thì thế nào? Tuy rằng hắn không thích ánh mắt của Hồng Hề Việt nhìn mình, nhưng mà để y liếc một cái cũng không mất một miếng thịt, lại có thể khiến cho y tìm ngươi chữa trị cho mình, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm?

Sau khi quyết định, Diệp Cốc Thanh nặng nề gật đầu với Hồng Hề Việt, mở miệng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi.”

☆, Giằng co.

Câu trả lời của Diệp Cốc Thanh khiến cho hai mắt Hồng Hề Việt sáng ngời, nhìn nhìn chậu than đặt trên bàn không còn quá nóng, hất cằm ý bảo Diệp Cốc Thanh đi theo. Diệp Cốc Thanh không biết rốt cuộc Hồng Hề Việt là có ý gì, nhưng vẫn đi theo y rời khỏi thư phòng.

Ngoài dự liệu của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt chỉ dẫn hắn đến phòng ngủ của hắn. Hồng Hề Việt ngồi trên giường, bộ dạng không xương dựa vào thành giường, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kỳ quái của tiểu nha hoàn, ngay sau đó qua nhìn về phía Diệp Cốc Thanh. Thấy rõ hàm ý trong mắt Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh phất tay bảo tiểu Thúy ra khỏi phòng. Sau đó từng bước đi đến trước mặt Hồng Hề Việt, nhìn thấy gương mặt tươi cười xinh đẹp của nam nhân liền chuyển mắt qua một bên.

“Đừng lề mề nữa, cởi đi.” Hồng Hề Việt đưa ngón tay thon dài vuốt vuốt cằm, hai mắt tỏa sáng như những vì sao.

Diệp Cốc Thanh nghe Hồng Hề Việt nói, nhìn y một cái liền không chậm chạp nữa, thoải mái cởi từng lớp áo trên người. Nhưng hắn không biết, tuy rằng Hồng Hề Việt đang mang vẻ mặt đùa giỡn, nhưng trong lòng y lại hết sức khẩn trương. Bởi vì y sợ Diệp Cốc Thanh không phải là Đường Khanh Ly mà mình đã tìm kiếm bấy lâu, sợ hãi hy vọng trong lòng mình biến thành thất vọng….

Nhìn thấy Diệp Cốc Thanh cởi nốt lớp áo cuối cùng, làn da trắng bệch hiện ra trước mặt mình. Hồng Hề Việt dùng tay chống cằm bĩu môi nhìn Diệp Cốc Thanh.

“Chậc chậc chậc, vóc người giống như con gà luộc, thật sự là một điểm đáng xem cũng không có.”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh cũng không tức giận, trầm giọng nói: “Nếu như ngươi nhắm mặt lại có thể nhìn thấy chỗ ngươi muốn nhìn, vậy ngươi liền nhắm  mắt đi, không ai miễn cưỡng.”

Diệp Cốc Thanh nói xong, Hồng Hề Việt không nói gì nữa, đứng lên đi đến trước mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt xoay lưng hắn về phía mình, đưa tay kéo xuống áo lót bên trong đã cởi đến xương hồ điệp (*là chỗ xương ở 2 bả vai đằng sau lưng.). Nhưng điều khiến cho Hồng Hề Việt thất vọng chính là, ở vị trí kia không có vết bớt mà Đường Khanh Ly có.

“Không có khả năng, điều này không có khả năng, cái bớt kia rõ ràng nên ở chỗ này. Điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”

Không cần Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh nghe thấy đối phương thì thào cũng tự hiểu, trong ký ức của hắn cũng không thấy có cái bớt kia trên người mình. Diệp Cốc Thanh vốn định kéo áo lên, nhưng Hồng Hề Việt giống như phát điên mà đưa năm ngón tay bóp chặt cổ Diệp Cốc Thanh.

Cho dù trước kia hay là hiện tại, Diệp Cốc Thanh cũng chỉ là một người bình thường, căn bản không biết võ công. Trước kia khi không có việc gì thường cùng mấy ông lão trong công viên học mấy chiêu thái cực quyền. Nhưng mà mấy chiêu mèo quào này so với một tuyệt thế cao thủ của Hồng Hề Việt trước mặt này lại giống như phù du lay đại thụ, tay hắn còn chưa kịp đụng đến một góc áo của Hồng Hề Việt, đã bị y nắm hai tay bắt chéo sau lưng, bóp cổ hắn ném mạnh lên giường.

Mặt giường dưới thân tuy rằng mềm mại, nhưng chung quy ván giường cũng làm bằng gỗ, lần này ném xuống dĩ nhiên cũng đủ khiến cơ thể đã không tốt khỏe gì của Diệp Cốc Thanh ăn đủ. Còn chưa chờ Diệp Cốc Thanh ngồi dậy, Hồng Hề Việt đã đến trước giường, tập trung nội lực vào tay phải. Những nơi mà bàn tay y đi qua, quần áo của Diệp Cốc Thanh đều hóa thành vải vụn, một đám một đám tán loạn bên cạnh hắn.

Cả đời Diệp Cốc Thanh tuy rằng gặp qua mấy chuyện lúng túng cũng không ít, nhưng mà một chút cũng không giống hôm nay, không có sức phản kháng chịu đựng xâm lược. Hỏa khí từ đáy lòng hắn bỗng nhiên cuồn cuộn bốc lên, lúc này trong cơn phẫn nộ Diệp Cốc Thanh đá văng bàn tay Hồng Hề Việt đang sắp đụng đến đai lưng của mình, nhanh chóng trở mình lăn đến cuối giường.

“Hồng Hề Việt, ngươi bị con mẹ nó thần kinh gì vậy?” Diệp Cốc Thanh đứng ở trên giường cao nhìn xuống Hồng Hề Việt đang càng ngày càng tới gần mình.

“Không có khả năng, trên tay ngươi có vết sẹo kia, không có khả năng cái bớt kia không có trên người ngươi, điều đó không có khả năng!”

“Không có thì không có, đó là sự thật, cho dù ngươi giết chết ta cũng không có khả năng.”

Lời nói của Diệp Cốc Thanh khiến cho Hồng Hề Việt mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo khiến Diệp Cốc Thanh không khỏi run lên. Lúc này Diệp Cốc Thanh vô cùng hối hận lời nói vừa rồi của mình, người này hỉ nộ vô thường, làm việc khiến người ta khó mà đoán được, hơn nữa y lại còn là quỷ khát máu mà trên giang hồ ngươi nghe người biến sắc, nếu như y thật sự giết mình, cái đó cũng chỉ có thể nhận là xui xẻo a.

Tinh thần khẩn trương cao độ khiến hô hấp của Diệp Cốc Thanh càng ngày càng dồn dập, trái tim đã bắt đầu đập quá giới hạn. Đưa tay chống lên mặt tường phía sau, Diệp Cốc Thanh cố gắng duy trì bản thân, không để mình ngã xuống trước mặt Hồng Hề Việt. Nhưng mà hắn đã đánh giá quá cao khả năng thừa nhận của thân thể Diệp đại thiếu gia, một giây sau khi Diệp Cốc Thanh quyết tâm thì liền ngã xuống trước mặt Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức chìm vào một mảnh hắc ám.

Hồng Hề Việt lòng tràn ngập sát ý, khoảnh khắc chuẩn bị ra tay, cứ như vậy trơ mắt nhìn Diệp Cốc Thanh ngã xuống trước mặt mình. Tiếng cơ thể chạm với giường khiến cho Hồng Hề Việt đang run rẩy mãnh liệt bỗng chốc khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy Diệp Cốc Thanh hôn mê bất tỉnh trước mặt mình, Hồng Hề Việt nhíu mày đỡ người dậy.

Hồng Hề Việt khoanh chân ngồi sau lưng Diệp Cốc Thanh, hai tay đảo quanh khẽ xoay rồi sau đó dán lên lưng Diệp Cốc Thanh. Trong lúc không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt bỗng nhiên nhìn thấy bên hông Diệp Cốc Thanh có một vết sẹo nhìn không rõ ràng lắm.

Trong lúc thất thần Hồng Hề Việt cảm giác có chút không thoải mái, nhanh chóng khôi phục tinh thần lại bị nội lực đang đưa vào trong người Diệp Cốc Thanh mạnh mẽ dội ngược lại, khiến ***g ngực Hồng Hề Việt chấn động, lập tức một sợi tơ máu đỏ thẫm dọc theo khóe miệng chảy xuống. Mà Diệp Cốc Thanh không còn được chống đỡ bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lung lay ngã xuống trước mặt Hồng Hề Việt.

“A Ly, A Ly, thật xinh lỗi, ngươi tỉnh lại đi.”

Hồng Hề Việt đặt Diệp Cốc Thanh nằm xuống giường, đưa tay bắt mạch của hắn, phát hiện mạch đập của hắn rất hỗn loạn, hơn nữa còn có chút ẩn ẩn biến mất. Thấy thế, Hồng Hề Việt càng hoảng sợ, biết rõ cứ tiếp tục như vậy Diệp Cốc Thanh sẽ chết, Hồng Hề Việt cắn răng lấy ra một ngân châm giấu trong ống tay áo đâm xuống huyệt vị trên đỉnh đầu Diệp Cốc Thanh, ngay sau đó, bỏ ngón trỏ và ngón cái vào miệng thổi lên một tiếng vang dội. Mà lát sau, một con ưng màu đen liền đạp cửa sổ bay vào.

Hồng Hề Việt vốn muốn tìm giấy bút để viết thư bỏ vào ống trúc cho chim ưng mang đi, nhưng lại không yên lòng Diệp Cốc Thanh đang hôn mê trên giường, nhìn quanh một vòng, thấy bên người Diệp Cốc Thanh có một mảnh vải màu trắng do mình xé rách, lập tức cắn ngón tay dùng máu viết ra mấy chữ nhét vào ống trúc trên chân chim ưng.

Chim ưng kia dĩ nhiên là đã được huấn luyện qua, chỉ thấy nó sau khi được Hồng Hề Việt ra lệnh, liền kêu một tiếng vỗ cánh bay ra ngoài.

Nhìn chim ưng biến mất ngoài cửa sổ, Hồng Hề Việt thở dài một hơi quay đầu lại. Nhìn Diệp Cốc Thanh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Hồng Hề Việt đưa tay cầm lên áo ngủ bằng gấm ở giữa giường đắp lên cơ thể lạnh lẽo của Diệp Cốc Thanh.

Thời điểm đắp chăn cho Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt không cẩn thận đụng phải vết sẹo bên hông kia. Trong ấn tượng của Hồng Hề Việt, vết sẹo kia nguyên bản là gần giữa một chút, gần như là ở trung tâm. Nhưng y quên mất, người theo thời gian chậm rãi lớn lên, thì vết bớt cũng có thể theo xương cốt phát triển mà thay đổi vị trí, hơn nữa cái bớt ở bên hông Diệp Cốc Thanh rõ ràng đã bị người nào đó xóa đi, hơn nữa cũng không phải dùng thuốc bình thường, cho nên chỉ liếc qua căn bản không nhìn ra gì.

Vuốt ve gương mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt không nhịn được vui mừng vì lúc ấy mình không nổi điên lên mà giết hắn, nếu không cả đời này y chỉ sợ sẽ không cách nào tha thứ cho mình…

Cùng lúc đó, tiểu nha hoàn nghe thấy tiếng ưng kêu thì lập tức chạy đến phòng ngủ Diệp Cốc Thanh. Nhìn thấy Hồng Hề Việt đang ngồi trước giường thiếu gia nhà mình, mà thiếu gia nhà mình hình như là đang ngủ, tiểu nha hoàn liền an tâm. Song khi ánh mắt của nàng lướt qua khóe môi còn dính máu của Hồng Hề Việt, trái tim vừa mới thả xuống ngay lập tức nảy lên.

“Hồng công tử, khóe miệng của người bị sao vậy?” Nói xong, tiểu Thúy chậm rãi tiến đến gần.

Nhưng mà theo từng bước chân tiểu Thúy đến gần, từng mảnh quần áo của Diệp Cốc Thanh cũng dần đập vào mắt. Ngẩng đầu nhìn khóe miệng dính máu của Hồng Hề Việt, ánh mắt lại chuyển đến khuôn mặt tái nhợt của Diệp Cốc Thanh, tiểu nha hoàn lập tức trợn tròn mắt.

“Ngươi, ngươi, Thiếu gia nhà chúng ta làm sao vậy?”

Nghe tiểu nha hoàn chất vấn, Hồng Hề Việt chậm rãi quay đầu về phía nàng. Sát ý trong mắt tuy rằng đã lui, nhưng vẫn còn lạnh lẽo sắc bén khiến cho tiểu nha hoàn mới ra đời chưa được bao lâu sợ tới mức mặt không còn chút máu.

“Đi ra ngoài!” Hồng Hề Việt nói xong, thấy tiểu nha hoàn vẫn run rẩy đứng đó không chịu rời đi, Hồng Hề Việt nhíu mày nói lần nữa: “Ta lặp lại lần nữa, ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”

Nghe vậy, tiểu Thúy nhanh chóng hồi phục tinh thần. Cắn răng nhìn Diệp Cốc Thanh trên giường, lập tức quay người lao ra khỏi phòng.

Hồng Hề Việt dĩ nhiên là không có chú ý hướng đi của tiểu Thúy, chỉ thấy ánh mắt y nhu hòa nhìn Diệp Cốc Thanh trên giường, giống như là nghĩ đến chuyện gì vui vẻ.

Nhưng cũng không lâu lắm, ngoài vửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, mạch suy nghĩ bị cắt đứt khiến Hồng Hề Việt không vui mà nhíu mày nhìn cửa ra vào. Đợi đến lúc Diệp lão gia vẻ mặt kinh hoàng dẫn theo quản gia cùng mấy gia nô cơ thể khỏe mạnh đi vào, Hồng Hề Việt cũng không đứng lên.

“Hồng công tử, đứa con nhà ta nếu có chỗ nào đắc tội, lão già này thay nó xin lỗi ngươi, nhưng mà xin hãy buông tha cho nó. Thân thể nó không tốt, chịu không được giày vò, có chuyện gì thì hãy nói trước đã.”

Nghe Diệp lão gia nói xong, Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng lo lắng không khỏi bật cười. Thấy thế, Diệp lão gia lại càng bồn chồn, không biết mình nói sai cái gì, vẫn là đứa con  nhà mình làm ra chuyện gì với người ta, mới khiến người ta trở thành như vậy.

“Diệp lão gia thật là biết nói chuyện, ta vốn là không có làm chuyện gì với A Ly nha, ngược lại là ông!” Nói xong, ánh mắt Hồng Hề Việt nhìn Diệp lão gia càng lạnh lẽo: “A Ly hắn đã trúng độc hơn mười năm, ông vậy mà cho đến bây giờ vẫn viện lý do không chịu chữa trị, ông chính là chăm sóc cho hắn như vậy sao?!”

Lời nói của Hồng Hề Việt khiến Diệp lão gia sững sờ, thấy Hồng Hề Việt gọi ra tên Diệp Cốc Thanh thì trong miệng thì thào mấy câu.

“Sao vậy? Diệp lão gia sẽ không thể không biết, người nằm trên giường căn bản không phải con ruột của ông sao?”

……………………………………………………..

Sói: Nếu có một ngày bạn không vào đc trang này nữa, đừng buồn vì một ngày nào đó em ấy sẽ trở lại, k mất một miếng thịt nào T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.