Dù đêm khuya có xảy ra chuyện gì thì sáng mai mặt trời vẫn mọc. Đồng Hoảng chỉ sáng muộn hơn Bắc Kinh một lát mà thôi[1].
[1] Lãnh thổ Trung Quốc trải dài từ đông sang tây, khu vực này ở phía tây Trung Quốc, bình minh muộn hơn Bắc Kinh.
Lục Lục kể lại mọi sự việc với nhân viên quầy lễ tân, nhờ họ quan tâm đến Khúc Thiêm Trúc, cô cần ra phố mua sạc pin di động.
Nhân viên lễ tân nói: “Cô nói chúng tôi mới hiểu, chúng tôi đã ngờ cô là kẻ buôn bán phụ nữ, đang định báo công an!”
Lục Lục chạy ra ngoài tìm khắp, cuối cùng cũng mua được ổ sạc pin. Cha mẹ Khúc Thiêm Trúc đi suốt đêm, buổi trưa thì họ đến Đồng Hoảng. Lúc đó Lục Lục đang dẫn Thiêm Trúc ngây ngô ra sân của nhà nghỉ để chờ. Mẹ Thiêm Trúc xuống ôtô, dừng lại ở chỗ khá xa, nhìn thấy con gái, bà òa khóc. Ông chú dượng Thiêm Trúc bước vào. Trông ông rất bình dị, người hơi gầy, ông đứng trước mặt Thiêm Trúc, nói: “Nào, theo chú đi về nhà!” Khúc Thiêm Trúc ngần ngừ, rồi chầm chậm bước lại với mẹ. Ông chú dượng quay sang nói với Lục Lục: “Cháu là Lục Lục phải không?”
“Chào chú! Vâng ạ.”
“Việc cháu làm, đúng là cảm ơn cũng không đủ. Bây giờ chúng ta đi ăn, sau đó cháu cùng ngồi xe cô chú để trở về Bắc Kinh.”
Lục Lục cười, nói: “Cảm ơn. Cháu còn có chút việc ở Đồng Hoảng.”
Chú dượng Khúc Thiêm Trúc nghĩ ngợi, rồi nói: “Được, khi nào cháu về Bắc Kinh, đến nhà chú ăn bánh gói nhé!”
“Vâng.”
Bà mẹ Khúc Thiêm Trúc không nói với Lục Lục câu nào, bà đỡ cô con gái vào xe. Họ ra về.
Lục Lục quay vào nhà nghỉ trả phòng, rồi ra ga tàu hỏa. Không ngờ khách đi Bắc Kinh quá đông, vé đã bán hết. Cũng may cô mua được một vé giường mềm của một tay phe vé, giá cắt cổ cũng đành, vẫn còn hơn là đi tắc-xi về. Cô ăn qua loa ở nhà ga rồi lên tàu.
Trong toa này, ngoài cô ra còn có ba khách nam giới lên tàu từ Quý Châu, họ đã kịp làm quen với nhau, trò chuyện bằng tiếng địa phương, cô nghe không hiểu.
Lục Lục lên giường. Vừa ngả lưng cô liền nhớ đến khung cảnh đêm qua: không biết Khúc Thiêm Trúc đã quan sát cô bao lâu rồi, khi cô mở mắt ra, Khúc Thiêm Trúc mới nói cái câu rất vu vơ ấy… bây giờ nhớ lại, cô vẫn thấy rùng mình.
Khúc Thiêm Trúc đã nói: “Thực ra tôi đã giết Vương Bảo Xuyến rồi.”
Con tàu vẫn chạy ì ạch.
Hôm nay là ngày 21 tháng 12, thứ Ba.
Lượt trở về lần này Lục Lục không phải căng thẳng theo dõi Khúc Thiêm Trúc như lượt đi hôm trước. Cô có thể yên tâm nằm ngủ, ngủ cho đến ga cuối cùng – Bắc Kinh. Nhưng cô lại không ngủ được. Lục Lục nhổm dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Núi cao chót vót, rừng rậm tre trúc chen nhau dày đặc… Đó là một thế giới khác hẳn với thủ đô nơi cô sống. Miền đất suối sâu cỏ lau lút đầu này chắc phải có linh khí dị thường. Song song với đường sắt là một con đường bộ cũ kỹ chạy về phương xa, một chiếc xe du lịch màu đen đang chạy cùng chiều với tàu hỏa. Tàu chui vào đường hầm, bỏ lại con đường bộ tiếp tục đi vòng quanh núi. Khi ra khỏi đường ngầm, thì đường bộ song song với đường sắt, Lục Lục lại nhìn thấy chiếc xe màu đen.
Hành trình quá đơn điệu nên cô cảm thấy cuộc chạy đua giữa con tàu và chiếc xe màu đen kia thật thú vị. Cô thậm chí còn nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, người trên xe ngoảnh sang nhìn con tàu; nói chính xác hơn là nhìn về phía Lục Lục. Cô bỗng ngờ ngợ, liệu có phải Khúc Thiêm Trúc không? Trời đất ạ, đúng là xe của gia đình Khúc Thiêm Trúc và đó là khuôn mặt cô ta! Lục Lục thấy lo sợ, cô bất giác rụt đầu vào. Sao lại có chuyện ngẫu nhiên kỳ lạ đến thế?
Gia đình Thiêm Trúc đi rồi, sau hai tiếng đồng hồ Lục Lục mới lên tàu, trong thời gian đó họ đi ăn cơm rồi lên ôtô. Ôtô chạy chậm hơn tàu hỏa, họ phải khởi hành trước tàu hỏa, khi tàu đuổi kịp ôtô thì Lục Lục đang nằm, nếu cô không nhổm dậy nhìn thì cô và Khúc Thiêm Trúc sẽ không nhìn thấy nhau…
Cô lại nhìn ra đường bộ, thì thấy con tàu đã bỏ xa chiếc ôtô.
Trời sắp tối, con tàu thở hồng hộc chạy đi. Lục Lục lấy di động ra gọi cho Chu Xung. Vừa bật máy thì Chu Xung gọi đến.
“Em đang ở đâu?”
“Chắc là sắp đến Hồ Nam.”
“Mấy giờ về đến Bắc Kinh?”
“Có lẽ tối mai.”
“Nói cụ thể đi, anh sẽ ra đón em.”
“Sao anh bỗng quan tâm đến em sát sao thế?”
“… Mai gặp nhau anh sẽ nói tỉ mỉ.”
Lục Lục cầm di động bước ra đầu toa nhìn bảng báo giờ, nói: “7 giờ 14 phút sẽ đến Bắc Kinh. Ở nhà xảy ra chuyện gì à?”
Chu Xung hơi ngập ngừng rồi nói: “Không.”
“Chắc phải có chuyện gì đó?”
“Sao em rắc rối thế? Cứ đi ngủ đi, kẻo di động lại hết pin thì ngày mai không liên lạc được nữa.”
Lục Lục hiểu tính Chu Xung, dù cô gặng hỏi nữa cũng vô ích, bèn nói: “Được, anh cũng đi ngủ đi!”
Lục Lục trở về giường, bắt đầu nghĩ ngợi lan man đủ thứ. Ở nhà có thể xảy ra chuyện gì? Con sâu ấy có chui ra không? Đôi mắt ấy có xuất hiện trong máy tính không?
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, con đường bộ vẫn song song với đường sắt; một chiếc ôtô đang chạy trên đường, hai ngọn đèn thấp lè tè chiếu sáng mặt đường tối mịt. Không biết có phải là xe nhà Khúc Thiêm Trúc không? Nó cũng như đôi mắt của nợ kia chuyên nấp ở chỗ khuất, chỉ còn ánh mắt lóe ra trong màn đêm vô tận. Có lẽ sau đôi mắt ấy còn có một đôi mắt khác lúc này đang nhìn Lục Lục, đó là đôi mắt của Khúc Thiêm Trúc. Trong toa tàu thì sáng, nó có thể nhìn thấy cô, còn cô không thể nhìn thấy nó. Cô kéo tấm rèm trắng che cửa sổ, rồi nằm xuống, gắng nằm thu mình lại như lẩn trốn, tiếp tục nghĩ ngợi ở nhà có thể xảy ra chuyện gì, nếu không hỏi rõ thì cô khó mà ngủ được…
Cô quyết định gọi cho Chu Xung. “Anh ơi, anh không sao chứ?”
“Anh không sao.”
“Thật không?”
“Không phải chuyện về anh.”
“Thì là chuyện về ai?”
Chu Xung im lặng một lát, rồi nói: “Hồ Tiểu Quân không thấy đâu nữa.”
“Hồ Tiểu Quân?”
“Cô ấy cũng mất tích na ná như Khúc Thiêm Trúc.”
“Cả cô ấy và bạn trai đều biến mất à?”
“Đúng!”
“Mấy ngày rồi?”
“Họ đi khỏi nhà ngày 10 tháng 12, đến nay đã 11 ngày rồi.”
Lục Lục nhớ rằng cô đã gọi điện cho Tiểu Quân hai lần đều không được! Nhưng Tiểu Quang là bạn Lục Lục, Chu Xung không quen thậm chí chưa từng gặp mặt, tại sao anh lại biết Tiểu Quân mất tích?
Trực giác của phái nữ mách bảo cô: giữa Chu Xung và Hồ Tiểu Quân có một mối quan hệ bí mật nào đó!
Dừng lại một lát, Lục Lục nhỏ nhẹ hỏi: “Sao anh lại biết chuyện đó?”
Chu Xung nín lặng.
Lục Lục lập tức khẳng định giả thiết của mình, cô nói: “Anh trả lời đi?”
Rốt cuộc Chu Xung cũng nói: “Cô ấy quen em như thế nào?”
“Thông qua blog.”
“Từ bao giờ?”
“Từ năm ngoái thì phải.”
“Tại sao cô ấy quan tâm đến blog của em?”
“Em biết sao được…”
Chu Xung im lặng một lát, rồi bất ngờ nói: “Cô ấy là bạn gái của anh ngày trước.”
Lục Lục bỗng chết đứng!