Vào một buổi tối cách
đây hơn chục ngày, Lục Lục đã đi ngủ, Chu Xung ngồi ở thư phòng và lên
mạng. Chẳng rõ bao lâu sau đó, Lục Lục mơ hồ nghe thấy tiếng anh hét
lên: “Lục Lục! Lục Lục…” Giọng anh lạc hẳn đi.Lục Lục ngồi dậy,
cô như nửa tỉnh nửa mê, không xác định được lúc này là trời vừa mới tối
hay đã sắp sáng. Cô vội xuống giường rồi chạy ào sang thư phòng, thấy
Chu Xung mặt tái nhợt, anh đang ngồi trước máy tính. Vẻ mặt của anh
khiến Lục Lục phát hoảng.
Cô đứng phía sau lưng màn hình, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Chu Xung nhìn chăm chăm vào màn hình, giọng run run: “Sợ quá!”
Lục Lục không dám đi vòng sang phía trước màn hình, tiếp tục hỏi anh: “Là thứ gì vậy?”
Chu Xung nói: “Em sang đây mà xem!”
Lục Lục vẫn đứng im, cô muốn Chu Xung nói rõ hơn.
Chu Xung lừ mắt: “Đồ khỉ, mau sang đây!”
Lục Lục đành bước vòng sang, đứng cách mấy bước nhìn vào màn hình. Thì ra
là một tấm ảnh. Chỉ thấy lờ mờ, cô bèn bước lại gần để nhìn cho rõ hơn.
Đó là tấm ảnh đen trắng, được tô màu một cách thủ công[1], không rõ vào
khoảng năm tháng nào, cũng không biết người trong ảnh là ai. Bức ảnh một nam một nữ, nam đội mũ phớt đen, mặc áo dài khoác thêm áo chẽn cộc,
trước ngực cài bông hồng trên nền lá đen; nữ mặc áo đen váy đen, đầu
chít đai thất tinh[2] như trong các vở hý kịch, chính giữa gắn bông hoa
màu đen, hai dải lụa to thả từ đôi vai xuống, trông rất giống mảnh băng
đen cài trên vòng hoa viếng đám tang, phía dưới lộ ra hai bàn chân thon. Sau lưng họ treo một bức tranh cổ, hai bên có đôi câu đối rất khó nhận
ra nội dung, Lục Lục chỉ đọc được vài chữ.
[1] Cho đến giữa thế kỷ trước, ảnh thường được chụp ảnh đen trắng, rồi tô màu theo lối thủ công.
[2] Mũ trang trí cho các vai nữ trong kịch cổ điển Trung Quốc.
Cô nhìn kỹ hơn, thấy cô gái trong ảnh đang nhắm mắt, hai bàn chân lơ lửng
chứ không chạm đất, cũng không nhìn thấy bàn tay phải của cô ta.
Lục Lục hỏi: “Đây là ảnh của ai?”
Chu Xung buông ra hai chữ khiến Lục Lục sởn gai ốc: “Cưới ma!”
Lục Lục: “Cưới ma? Anh kiếm đâu ra cái ảnh này?”
Chu Xung: “Không rõ thằng chó đẻ nào gửi cho anh.”
Lục Lục mở hộp thư của Chu Xung, nhìn địa chỉ người gửi, là một chuỗi những ký tự kỳ quái.
Lục Lục: “Họ gửi cho anh cái này làm gì nhỉ?”
Chu Xung không đáp, chỉ lẩm bẩm: “Anh đã nghe nói về tấm ảnh này, nhưng
chưa từng nhìn thấy. Nghe nói, nếu ai đó nhìn thật lâu và thấy cô gái từ từ mở mắt… thì người đó sẽ chẳng sống được bao lâu nữa.”
Lục Lục nói: “Thế mà anh vẫn nhìn? Xóa luôn đi thì hơn.”
Chu Xung bèn xóa bỏ tấm ảnh đáng sợ này, sau đó anh thẫn thờ nhìn mãi vào màn hình máy tính.
Lục Lục nói: “Thôi, đi ngủ đi!”
Chu Xung vẫn ngồi im. Lát sau anh băn khoăn hỏi Lục Lục: “Em nói xem, nếu
nhìn mãi vào tấm ảnh đó, liệu cô ta có mở mắt thật không nhỉ?”
Lục Lục đáp: “Chuyện nhảm nhí!”
Nhớ lại ngày hôm đó, Lục Lục càng thao thức.
Bên ngoài, gió đã lặng. Không gian tĩnh mịch lạ thường, như tấm rèm màu đen treo trong nhà. Im ắng như hai người trong tấm ảnh đó.
Nếu Lục
Lục có cảm giác trong máy tính ẩn chứa một đôi mắt, thì nó chẳng liên
quan gì đến cô gái trong ảnh, vì cô ta nhắm mắt, chỉ có người đàn ông mở mắt. Hôm đó cô chỉ nhìn kỹ cô gái chứ không chú ý nhìn người đàn ông.
Cô chỉ nhớ mang máng anh ta trông khôi ngô sáng sủa, vẻ mặt hiền hòa,
ánh mắt có nét cẩn trọng nhìn vào ống kính, cũng là nhìn vào bất cứ ai
xem ảnh.
Đúng là đôi mắt đó hay sao?
Khuôn mặt có thể quên,
mái tóc có thể quên, móng tay có thể quên… nhưng đôi mắt thì không thể.
Nếu có ai đó trợn mắt với ta, thì ánh mắt đó sẽ mãi mãi được lưu lại
trong kí ức.
Chính là ánh mắt của người đàn ông này đã bám trong
máy tính của Lục Lục, đăm đăm nhìn mọi động tĩnh của Lục Lục! Khi Lục
Lục chơi game, cứ thao tác đến thời khắc giao tranh quan trọng thì anh
ta xông ra quấy rối. Lục Lục dường như có thể cảm nhận được anh ta không có ác ý, mà chỉ muốn cô biết đến sự tồn tại của anh ta mà thôi; anh ta
lại không thể nói ra, nếu không, sẽ mắc phải một điều cấm kỵ gì đó.
Lúc trước, Lục Lục sợ quá nên mới nói luôn “đôi mắt”, cô không suy nghĩ gì
về hậu quả. Bây giờ cô mới nhận ra, chắc hẳn khi cô vừa nói ra điều ấy,
đôi mắt đó sẽ chớp chớp đầy lúng túng…
Gay rồi, Lục Lục sắp gặp
vận xui. Liệu có phải lúc Chu Xung chỉ ném tấm ảnh vào thùng rác chứ
không xóa một cách triệt để? Việc này rất quan trọng. Cô lại về giường,
bật đèn ngủ, bật đèn phòng khách, bật đèn thư phòng. Chiếc Laptop vẫn
nằm nguyên vị trí cũ trên bàn. Cô bật máy rồi xem thùng rác: có hơn ba
chục file trong đó. Lục Lục nhanh chóng nhận ra file tấm ảnh, đúng là nó vẫn nằm đây! Khi Lục Lục sắp thao tác xóa vĩnh viễn, cô bỗng ngừng lại. Cô muốn xem lại tấm ảnh một lần nữa. Đôi khi, nhìn không rõ một thứ gì
đó lại đáng sợ hơn là nhìn rõ nó. Cho nên, Lục Lục lại lấy tấm ảnh ra
khỏi thùng rác, rồi kiên quyết mở nó ra.
Hình ảnh một đôi nam nữ
lại xuất hiện trước mắt Lục Lục. Cô nhìn vào đôi mắt nhắm của cô gái rồi lại nhìn vào mắt người đàn ông. Hết sức bất ngờ, ngoài mọi đoán định
của cô, đôi mắt quái dị vẫn khống chế máy tính và giám sát sinh hoạt của cô hoàn toàn không mở. Đôi mắt ấy đang nhắm lại!