Cưới Ma

Chương 48: Chương 48: Lại là bảy ngày




Cô hay ngồi ngoài sân thẫn thờ nhìn lên bầu trời.Thời gian qua khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện. Cô nhớ đến tấm ảnh cưới ma gửi đến hòm thư, di động của cô, và còn có ai đó giơ nó trước ô mắt thần ở cửa nhà cô. Kẻ nào đã làm những chuyện đó? Cô lại nhớ đến người mù, ông ta có phải tên lừa đảo không? Nếu là lừa đảo, thì những hiện tượng kỳ dị nên giải thích thế nào? Chữ nổi “thị trấn Đa Minh” lại chính là bản đồ tuyến đường sắt Bắc Kinh – Đa Minh; chữ tịch trong đó chỉ sự tận cùng của thời gian, chữ nhật chữ nguyệt thể hiện âm dương, ngần ấy chi tiết ghép thành thị trấn Đa Minh; chẳng lẽ cái tên Đa Minh không phải do con người đặt ra.

Trong tấm ảnh cưới ma chứa con số 142857, tổng các chữ số là 27; nếu đem các chấm lõm trong chữ nổi ấy tính toán theo một quy tắc nào đó thì kết quả cũng được 27! Còn nữa, từ bất cứ thành phố nào đi đến thị trấn Đa Minh bằng đường tàu hỏa thì số km đều nằm trong phạm vi các chữ số 142857 (về sau Khúc Thiêm Trúc tự chọn các thành thị khác để đo cự ly, cũng đều rất chuẩn!)

Ngoài ra, đem con số này lần lượt nhân với 1 cho đến 6 cũng cho kết quả chỉ gồm các chữ số này. Nhưng nếu nhân với 7 thì lại xuất hiện con số 999999!

Những điều này hoàn toàn hiếm gặp! Thiêm Trúc nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi cô có một phỏng đoán: có lẽ mình bị người mù ấy thôi miên, những chữ nổi “Thị trấn Đa Minh”, thực ra là những chấm tròn bất quy tắc, khi nhìn vào, cô lại tưởng rằng chúng là bản đồ tuyến đi. Có lẽ chữ Đa do hai chữ Triệu và chữ Tĩnh ghép thành không liên quan gì đến chữ tịch; chữ Minh do hai chữ Thiêm và chữ Trúc ghép thành cũng không liên quan gì đến âm dương ngũ hành. Có lẽ con số 142857 nhân với 7 không bằng 999999 mà là bằng yên.

Tiếc thay, Thiêm Trúc không biết tư duy bệnh thần kinh đã len lỏi trong óc cô, cô tự hỏi mình có phải 142857 x 1 = 142857 hay không? Rồi cô tự trả lời là “phải”, nhưng cô lại không tin ở mình. Cô đứng lên, chầm chậm bước ra con phố nhỏ. Cô nhận ra vài khuôn mặt trông quen quen, hình như cô đã quen. Thế này là sao? Cô đứng giữa nắng chiều, cô suy nghĩ rồi bỗng nhiên hiểu ra: những người này cứ xuất hiện lặp đi lặp lại.

Tại sao họ xuất hiện lặp đi lặp lại? Tại vì họ là diễn viên.

Tại sao họ làm diễn viên? Tại vì họ muốn kiếm tiền.

Tại sao họ muốn kiếm tiền? Tại vì họ cần tiêu tiền.

Tại sao họ cần tiêu tiền? Tại vì họ phải chi tiêu để làm diễn viên…

Nghĩ đến đây, Thiêm Trúc rùng mình, cô cảm thấy mình không thể nghĩ ra. Đây chẳng phải là chuyện quá phức tạp hay sao? Cô tự hỏi, rồi lại thấy không nên tự hỏi nữa vì vấn đề này quá đơn giản – và đương nhiên lại quá phức tạp! Đã là quá đơn giản tại sao lại nói “đương nhiên quá phức tạp”?

Cái đầu của cô thêm một lần nữa bị rối loạn. Đúng lúc này có một bé gái tung tăng chạy đến, nó khoảng 11-12 tuổi, có đôi mắt to tròn, người mảnh khảnh, rất xinh xắn. Thiêm Trúc ngăn nó lại, nói: “Em ơi chị muốn hỏi câu này…” Bé gái đứng lại gật đầu.

“Em tên là gì?”

“Thủy Triệu Đồng.”

“Viết như thế nào?”

“Chữ Thủy là nước, chữ Triệu là dự báo, chữ Đồng là nhi đồng.”

“Hay quá. Em học lớp mấy?”

“Lớp sáu.”

Thiêm Trúc nhìn quanh rồi khẽ hỏi: “Em ơi, 142857 nhân với 1 được bao nhiêu?”

Bé gái nói: “Vẫn là 142857.”

“Thế à? Cảm ơn em.”

Bé gái lại chạy đi.

Thiêm Trúc thở phào. Vậy là người mù kia không phải kẻ lừa đảo! Ông ta đã dự đoán cô và Triệu Tĩnh không thể chung sống đến già, cũng không ly hôn, cho nên Triệu Tĩnh đã chết đấy thôi!

Hôm nay cũng như mọi ngày, rất muộn bà chủ quán mới về nhà. Thiêm Trúc đã đi nằm. Ở gian trong, có nghe thấy bà đang gẩy bàn tính để tính tiền.

Cô lại nghĩ đến con số kia, có lẽ nên nhờ bà xác định lại xem sao. Cô nói: “Bác ơi…”

Bà chủ bước đến bên cửa nhìn cô: “Cô vẫn chưa ngủ à?”

Thiêm Trúc giở mình nằm sấp, nói: “Bác gảy bàn tính hộ cháu xem, 142857 nhân với 1, nhân với 2, nhân với 3, nhân với 4, nhân với 5, nhân với 6 được bao nhiêu? Rồi bác viết ra hộ cháu.”

Bà chủ không biết cô định làm gì, nhưng cũng làm theo, sau đó đưa cô mảnh giấy: “Cầm đi!”

Thiêm Trúc nói: “Các kết quả này có chỗ nào giống nhau không? Bà chủ nhìn tờ giấy rồi đọc: “142857, 285714, 428571, 571428, 714285, 857142… không giống nhau.”

Tim Thiêm Trúc đập rõ mạnh.

Hình như bà chủ nhận ra điều gì đó, ngỡ ngàng kêu lên: “A, nhận ra rồi, quanh đi quẩn lại vẫn là mấy chữ số đó.” Lúc này Thiêm Trúc mới thật sự tin rằng mình là người bình thường.

Bà chủ nói: “Thế này là sao?”

Thiêm Trúc cười: “Chỉ là một trò chơi các chữ số.”

Ngày mai là 12 tháng 12, rất có thể sẽ có một đôi nam nữ đến đây để tìm hiểu xem ai chết trước ai chết sau. Nghĩ đến đây, Thiêm Trúc rất xúc động.

Lúc hoàng hôn, nhà chỉ còn mình cô, chẳng có việc gì làm, cô lại nghĩ ngợi lung tung. Lúc này thi thể Triệu Tĩnh ở đâu? Có còn trong căn phòng 209 không? Anh chàng đồng bọn nói sẽ có người xử lý, không còn lại dấu vết gì nữa. Triệu Tĩnh đã chết được một tuần, chắc họ đã xử lý xong. Cô nhớ đến lúc mới đến thị trấn này, thấy bên ngoài có nghĩa trang, có lẽ họ đã chôn Triệu Tĩnh ở đó như những người bị hại khác… Cô muốn đi xem. Có những ý nghĩ không nên có thì hơn. Cô hoàn toàn không ngờ cô lại nhìn thấy cái tên ấy ở đời, và còn có một số sự việc khiến cô suýt nữa hóa điên trước khi về đến Bắc Kinh.

Thiêm Trúc hoàn toàn không biết gì, cô chầm chậm đi ra ngoại vi thị trấn. Cửa hàng điện tử bên phố đang mở đĩa hát: “Trên lưng bạch mã” của Từ Giai Oanh: “Anh cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, anh thay áo trắng trở lại trung nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, anh chỉ một lòng nhung nhớ Vương Bảo Xuyến…”

Cô vừa đi vừa nghĩ đến rất nhiều ưu điểm của Triệu Tĩnh. Có nhiều người tưởng rằng Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh làm ở gần nhau nên quen biết và yêu nhau, thực ra không phải thế, họ cũng nhờ vào trang web “Lưới tình” giới thiệu.

Lần đầu gặp mặt, Thiêm Trúc biết Triệu Tĩnh làm ở câu lạc bộ thể hình Mu Us Desert, cô rất ngạc nhiên. Rất có thể cả hai từng trông thấy nhau vào giờ đi làm nhưng không chú ý cũng nên.

Sau khi đăng ký tìm bạn trên “Lưới tình”, Thiêm Trúc lần lượt gặp ba nam giới. Người thứ nhất hơi đứng tuổi, người thứ hai quá trẻ, họ đều gầy mảnh nên cô không ưng. Gặp Triệu Tĩnh một lần cô lập tức rung động. Rồi họ đến với nhau, Triệu Tĩnh như một người mới yêu lần đầu, rất ân cần với cô. Nam giới thường tặng hoa nữ giới vào ngày sinh nhật, nhưng Triệu Tĩnh thì không như thế, sinh nhật Thiêm Trúc là 24 tháng 8 thì ngày 24 hàng tháng anh đều tặng hoa cô, khiến cô rất cảm động.

Đã đến nghĩa trang, Thiêm Trúc chầm chậm rời khỏi đường cái và bước đến gần đám bia mộ. Cô mong nhìn thấy tên Triệu Tĩnh để biết rằng anh đã được an táng. Nếu không, giả sử ngày mai cô đến ngủ ở khách sạn thì khác nào cô canh xác anh? Mặt khác, cái xác to tướng như thế nếu không chôn cất thì sẽ có ngày bị lộ… Nhưng cô lại không mong sẽ nhìn thấy tên anh ở đây, vì nếu nhìn thấy tức là khẳng định anh đã chết rồi.

Thiêm Trúc đi qua các hàng bia với những họ tên xa lạ, không hề nhìn thấy hai chữ “Triệu Tĩnh”. Cô đang định đi vòng sang mé bên kia thị trấn này thì ánh mắt cô bỗng dừng lại ở một tấm bia không có gì nổi bật: “Mộ của ái nữ Thủy Triệu Đồng.” Cái tên này nghe quen quen, cô ta là ai nhỉ?

Bia ghi rõ năm sinh năm mất 1997-2008. Tính ra cô bé này mới 12 tuổi, đã chết được hai năm.

Thiêm Trúc bỗng choáng váng. Chiều qua, cô gặp một bé gái 11-12 tuổi, mắt to tròn, hơi gầy, tên là Thủy Triệu Đồng. Hay là trùng họ trùng tên? Không thể!

Cô từ từ bước ra đường cái. Không biết nên hỏi ai. Nết cho rằng mọi việc xảy ra ở khách sạn đều là hành vi của con người thì lúc này đúng là cô đã gặp ma!

Trở về thị trấn, Thiêm Trúc đứng trên phố tỉ mỉ quan sát từng người qua lại. Bà già đã từng chỉ đường cho cô, bây giờ đang đẩy xe nôi. Cô bước đến hồi hộp nói: “Bà còn nhớ tôi không?”

Bà già dừng lại nhìn cô, lắc đầu.

“Cách đây một tuần tôi và… đã hỏi đường bà.”

“Thế à?”

“Xin hỏi, bà họ gì ạ?”

“Tôi? Họ Mễ!”

“Quý danh của bà?”

Bà ta lưỡng lự, rồi nói: “Cô hỏi để làm gì?”

“Tôi…” Thiêm Trúc chẳng biết nói gì.

Bà ta lắc đầu rồi nói: “Tên tôi xấu lắm…” Nói rồi bà ta đẩy xe nôi bước đi.

Thiêm Trúc chưa chịu thôi, tiếp tục chạy nhìn khắp phố. Ngay bên cạnh cô là xưởng sửa chữa cơ khí, một chiếc tắc xi màu trắng chạy đến đỗ trước cửa, người lái xe trạc ngoài 30 tuổi chui ra, rảo bước vào xưởng. Thiêm Trúc vội nói: “Anh ơi…”

Anh ta dừng lại nhìn cô, chưa rõ cô cần gì.

Thiêm Trúc: “Anh tên gì?”

Anh ta ngạc nhiên: “Cô hỏi tên tôi à?”

Thiêm Trúc: “Vâng. Tôi thấy anh rất giống một người bạn học cấp II với tôi…”

Anh ta mỉm cười: “Tôi giống bạn học cấp II của cô ư? Tôi ít ra cũng hơn cô 20 tuổi đấy!”

Thực ra trông anh ta chỉ hơn Thiêm Trúc 10 tuổi là cùng.

Thiêm Trúc: “Thì anh cứ nói tên xem nào?”

Anh ta đáp: “Vương Hiển Đông.”

Thiêm Trúc: “À… tôi nhìn nhầm, xin lỗi anh.”

Anh ta nói: “Không sao, chứng tỏ trông tôi quá trẻ.”

Anh ta vừa nói vừa bước vào xưởng, gọi: “Anh Dương ơi, sửa giúp tôi bộ côn…”

Thiêm Trúc rảo bước, cô lại đi ra khu lăng mộ ở ven thị trấn. Cô bắt đầu tìm từ phía tây nam. Không tìm thấy cái tên ấy.

Rồi cô lại sang phía đông nam, nhìn thấy một tấm bia khá cũ, bên trên viết: “Mộ của người chồng thân yêu Vương Hiển Đông, năm sinh – năm mất 1964-1993”.

Mặt trời chiều đang khuất dần sau núi, ánh sáng bỗng trở nên mong manh, những con dơi trong rừng cây bắt đầu vù vù bay ra. Lúc này là thời khắc tận cùng của một ngày, Thiêm Trúc vẫn đứng ngây trước ba chữ “Vương Hiển Đông” trên tấm bia “Vương Hiển Đông” cũng lặng lẽ nhìn cô như đang nói: tôi ít ra cũng hơn cô 20 tuổi.

Đêm, Thiêm Trúc nằm trên giường, không ngớt trở mình trằn trọc. Cô ngờ rằng mình không thể trở về Bắc Kinh được nữa. Lúc đó bia mộ của cô cũng dựng ở bãi tha ma ven thị trấn này, liệu cô có thể lại xuất hiện trong thị trấn không?

Đêm khuya, văng vẳng nghe thấy tiếng bà chủ nhà trở về. Bà ngồi gian ngoài dùng bàn tính tính toán tiền nong, sau đó tắt đèn, đi nghỉ. Thiêm Trúc thấy căng bụng muốn đi vệ sinh, bèn xuống giường khoác áo đi ra.

“Bác đấy à?”

“Cô chưa ngủ ư?”

“Chưa.”

“Tôi không làm cô thức giấc đấy chứ?”

“Không ạ, cháu muốn đi vệ sinh.”

“Bật đèn lên kẻo vấp ngã.”

“Không cần ạ.”

Nhà vệ sinh đặt bên ngoài. Xong xuôi, cô quay vào, nhẹ nhàng đi qua gian của bà chủ rồi bước đến cửa gian trong, cô dừng lại hỏi: “Bác vẫn chưa ngủ à?”

“Chưa. Hôm nay làm mệt quá, lưng đau…”

“Cháu muốn nói một chuyện này, bác đừng sợ…”

“Cháu càng nói thế tôi lại càng sợ đấy!”

“Hôm qua cháu ra phố, gặp một bé gái tên là Thủy Triệu Đồng, hôm nay cháu lại nhìn thấy bia mộ ghi tên của cô bé đó ở nghĩa trang phía tây bắc thị trấn. Cháu quay về gặp một người lái tắc-xi tên là Vương Hiểu Đông, sau đó cháu lại chạy ra bãi tha ma xem, thì lại nhìn thấy bia mộ ghi tên anh ta. Thế thì…”

Nói đến đây, Thiêm Trúc im bặt. Cô nhận ra bà chủ quán chỉ im lặng. Lúc này không nhìn thấy sắc mặt của bà ta, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi mắt của bà chớp sáng trong đêm tối. Cô chăm chú nhìn hai đốm sáng ấy, tim chính mình đập như điên. Cứ như thế rất lâu, Thiêm Trúc im lặng, bà chủ cũng không nói gì. Rất không bình thường. Thiêm Trúc không chịu nổi, cô run run hỏi: “Bác ơi… bác tên là gì?”

Bà ta bỗng cười vang. Thiêm Trúc bủn rủn ngồi sụp xuống đất. Bà ta vừa cười vừa nói: “Cô đã ở chỗ tôi ngần ấy hôm, bây giờ mới nhớ ra cần phải hỏi tên tôi à?” Thiêm Trúc chống tay vào tường, cô cảm thấy đã đến ngày tận thế.

Bà ta vẫn cười: “Đừng hỏi làm gì. Cứ gọi tôi là bác hay là cô cũng được. Yên tâm, ngoài đó không có bia mộ của tôi đâu.”

Bà ta vẫn không nói ra họ tên! Thiêm Trúc nghĩ bụng rất có thể hôm nay mình đã nhìn thấy tấm bia của bà ta rồi!

Bà chủ không cười nữa, giọng bà ta có vẻ nghiêm túc. “Cô có thể nghi ngờ cả tôi! Cô đã ở với tôi, nếu tôi là ma thì tôi đã hại cô chết rồi!”

Thiêm Trúc thấy bà ta nói cũng có lý. Đang sợ nổi gai ốc, cô dần bình tĩnh trở lại.

Bà ta lại nói: “À, tôi còn chưa xem chứng minh thư của cô. Cô tên là gì nhỉ?”

Thiêm Trúc hơi do dự, rồi nói: “Khúc Thiêm Hương…”

Bà ta im lặng một lúc, rồi bỗng nói giọng rất bí hiểm: “Ngủ đi! Thiêm Trúc! Ngày mai cô nên trở lại khách sạn…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.