Cưới Ma

Chương 45: Chương 45: Sau nửa đêm




Trẻ sơ sinh giả, nhà trẻ giả, ngân hàng giả.Gió càng lúc càng mạnh, thổi ù ù.

Lục Lục đờ đẫn một lúc rồi mới nói được: “Chúng ta báo công an.”

Chu Xung: “Em cho rằng tay công an lúc nãy là thật chắc?”

Lục Lục phân vân: “Ta quay lại báo công an Đồng Hoảng.”

Chu Xung trầm giọng: “Nếu ở đây toàn là ngụy tạo thì sẽ có xe chở em đi hay sao?”

Lục Lục bỗng hiểu rằng đại họa đã bủa vây lấy họ.

Chu Xung vừa nhìn quanh bốn bề vừa nói: “Chắc chắn nơi này có vấn đề. Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng. Tuy nhiên, dù sao anh cũng phải tìm cho ra Tiểu Quân, em biết rồi đấy.”

Lục Lục gật đầu, rơm rớm nước mắt. Chu Xung rút ra một con dao nhét vào túi Lục Lục: “Em ạ, chúng ta sẽ sát cánh chiến đấu. Nếu đúng là xảy ra chuyện, mà chúng ta lạc nhau, thì em phải cố mà tự vệ.” Lục Lục thò tay vào túi sờ con dao găm rất cứng cáp.

Chu Xung lại nói: “Bưu điện kia rồi, ta sẽ vào khách sạn.”

Hai người bước trên lối đi lát đá lồi lõm nhấp nhô, rồi nhìn thấy ở cuối Ngõ Tối có một căn hộ nho nhỏ, màu xám nhạt, trên nóc cao cao có hai chữ “Khách Sạn” bằng đèn nê-ông. Họ leo lên mấy bậc thềm trước cửa rồi đẩy mạnh cánh cửa kính của khách sạn, bước vào. Bên ngoài, gió vẫn thổi rất mạnh.

Hai cô gái đứng ở quầy lễ tân, mặc đồng phục màu xanh, thấy khách vào họ lập tức mỉm cười. Cô dong dỏng cao nói: “Kính chào quý khách!”

Chu Xung bước đến trước mặt họ, hỏi thẳng: “Đơn vị chủ quản của các cô là ai?”

Cô dong dỏng cao nói: “Ủy ban thị trấn. Trước kia nơi này là Ban Lễ tân thị trấn Đa Minh, sau chuyển thành khách sạn.”

Chu Xung lại hỏi: “Ủy ban thị trấn ở đâu?”

Vẫn cô ta đáp: “Trên sườn núi, cũng gần thôi.”

Lục Lục cũng hỏi: “Đồn công an ở đâu?”

Cô ta đáp: “Đồn công an ở ngay sát bên cạnh. Anh chị tìm đồn công an có việc gì? Có thể gọi điện cho họ.”

Chu Xung nhìn điện thoại, nói: “Không cần. Cảm ơn.” Rồi anh lại hỏi: “Nhà trẻ ở vùng này đóng cửa, phải thế không?”

Vẫn cô dong dỏng cao nói: “Tôi không rõ.”

Cô gái thấp đáp: “Đóng cửa rồi. Năm ngoái phòng giáo dục huyện xuống kiểm tra, nói rằng họ không có chứng chỉ gì đó, nên không cho mở.”

Chu Xung lại hỏi: “Trường tiểu học và trung học thì sao?”

Cô dong dỏng cao nói: “Ở đây dân số ít, nên đều phải ra Đồng Hoảng học.”

Chu Xung nhìn Lục Lục, Lục Lục cũng nhìn anh. Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

Chu Xung lại hỏi: “Ngân hàng ở đây vẫn mở cửa đều chứ?”

Cô dong dỏng cao đáp: “Vâng, hàng tháng chúng tôi vẫn ra đó lĩnh lương.”

Chu Xung: “Nhưng ghi là Ngân hàng Công thương, sao lại treo logo Ngân hàng Trung Quốc? Các cô không thấy thế à?”

Cả hai cô gái đều tỏ ra kinh ngạc. Cô dong dỏng cao bỗng cười sằng sặc khiến Lục Lục giật mình, miệng cô ta còn phun cả nước bọt, cô ta cúi xuống lấy khăn giấy chùi mồm, rồi tiếp tục cười. Cô kia cũng cười theo, không rõ cô ta cười về chuyện logo hay cười cô bạn đồng nghiệp phun nước bọt. Cả hai cô đều cười ngặt nghẽo. Rõ ràng họ quá kém về trình độ nghiệp vụ. Rũ ra cười một hồi lâu, rồi cô cao hơn khẽ nói: “Xin lỗi…nhưng tôi buồn cười quá…”

Hình như hai cô cười như nắc nẻ lại khiến cho Chu Xung tin tưởng hơn. Anh nói: “Nếu lãnh đạo của họ biết sai sót ấy, chắc sẽ tự xin thôi việc để về nhà bế con.”

Lục Lục có cảm giác hai cô gái này cười, thể hiện một điều gì đó, hình như là muốn chế nhạo người của địa phương mình trước mặt người ngoài. Lục Lục càng cảm thấy sâu xa khó lường.

Cô cao hơn nói: “Anh chị có thuê phòng không?”

Chu Xung: “Có! Cho tôi xem phòng trước được không?”

Cô ta đáp: “Đương nhiên là được ạ!”

Cô thấp hơn nói: “Tôi dẫn anh chị lên xem.”

Chu Xung: “Không! Để tôi tự xem.”Anh ngoảnh sang Lục Lục: “Em ngồi kia chờ anh một lát.” Nói rồi anh bước đi.

Lục Lục sang bên cạnh ngồi lên ghế bành kê bên cạnh vừa khéo đối diện với hai cô nhân viên. Cô thấy hơi lúng túng đành nhìn ra xung quanh, tránh luồng mắt của họ.

Nửa giờ sau, Chu Xung trở lại nói với cô nhân viên cao: “Chúng tôi ở phòng Standard.”

Cô ta mỉm cười làm thủ tục, rồi đưa chìa khóa phòng cho Chu Xung. Phòng 109.

Chu Xung và Lục Lục vào phòng, bật đèn, ánh sáng hơi yếu. Bên trong mọi thứ đều có hai, khiến Lục Lục thấy băn khoăn. Có những thứ vốn dĩ đã thành đôi ví dụ bộ ngực, giày dép, câu đối… nếu chỉ còn một ta sẽ khó chịu. Hãy tưởng tượng phụ nữ chỉ còn một bên ngực, hay lên đường với một chiếc giày cao gót hoặc trên tường chỉ có một vế câu đối… Nhưng có những thứ vốn dĩ chỉ có một lại được bày thành hai cũng khiến người ta thấy khó chịu. Ví dụ một cặp vợ chồng nọ ở chung một nhà, nhưng lại có hai giường, hai tủ quần áo, hai bàn ăn, hai điện thoại cố định, hai vòi nước, hai cửa ra vào… Nếu thế thì có thể đoán hai vợ chồng họ đã ly hôn.

Chu Xung lần lượt mở hai cửa toilet xem, rồi lại mở hai cái tủ áo ra nhìn. Không có gì khác thường, kiểm tra xong xuôi, anh nói: “Máy ảnh đâu?”

“Anh định chụp thật à?”

“Ta sẽ thử xem người mù có nói đúng không.”

“Thực ra anh cũng hơi tin…”

“Có thể là thế.”

“Em hơi sợ…”

“Sợ gì?”

“Sợ nhìn thấy kết quả.”

“Không sao. Em cứ nhắm mắt mà chụp.”

Lục Lục mở túi xách lấy máy ảnh ra, để chế độ chụp tự động, đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống mép giường, nói: “Anh lại đây.”

Chu Xung hỏi: “Đặt chuẩn rồi chứ?”

Lục Lục nói: “Ổn rồi.”

Chu Xung ngồi bên bả vai Lục Lục, cả hai cùng nhìn vào ống kính. 10 giây sau, “tách” một tiếng, đã chụp xong. Chu Xung bước lên cầm máy ảnh, nói: “Có được đâu.” Lục Lục hơi sững sờ, bước lại nhìn. Ảnh chỉ chụp được nửa dưới hai khuôn mặt của họ, không chụp được mắt.

Lục Lục nói: “Có lẽ đây là ý trời.”

Chu Xung đề nghị: “Ta chụp lại!”

Lục Lục lập tức lắc đầu: “Không.”

Chu Xung đành đồng ý: “Ừ, không chụp nữa.”

Lục Lục tiếp tục quan sát căn phòng, cô bỗng nói: “Cô nhân viên nói rằng ở đây có đồn công an. Chúng ta nên đến nhờ họ giúp đỡ.”

Chu Xung lắc đầu: “Em ấu trĩ quá. Dù ta có tìm thấy đồn công an thật, thì đó cũng là đồ ngụy tạo.”

Lục Lục sợ hãi: “Thế thì… liệu chúng ta có đi thoát khỏi vùng này không?”

Chu Xung nâng khuôn mặt Lục Lục lên, lát sau mới nói: “Anh cũng không rõ nữa. Thực ra anh cũng rất băn khoăn. Anh mong sẽ không xảy ra chuyện gì, vì đang có em ở đây, nhưng anh cũng không muốn thế… vì nếu đêm nay bình yên trôi qua thì chúng ta không tìm thấy tung tích của Tiểu Quân…”

“Không thể bình yên được. Anh nghĩ mà xem, chắc chắn Tiểu Quân đã kéo Trường Thành đến đây để tìm câu trả lời: đến rồi, họ phải vào khách sạn này. Và điều bất hạnh phải xảy ra ở đây…”

Chu Xung nghĩ ngợi rồi nói: “Đêm nay chúng ta không tắt đèn. Nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ, anh sẽ thức canh.”

Lục Lục: “Bây giờ là mấy giờ?”

Chu Xung: “Chưa đến 10 giờ.”

Lục Lục nói: “Đi tắm đi!”

Chu Xung trả lời: “Anh không cần.”

Lục Lục thở dài: “Em đi tắm vậy.”

Chu Xung đáp: “Ừ.”

Lục Lục đứng dậy bước đến cửa, nhìn qua mắt thần. Hành lang yên tĩnh. Yên tĩnh một cách giả tạo.

Cô vào toilet ở sát cửa, cầm bàn chải đánh răng dùng một lần lên, khó khăn lắm mới xé được bọc nilon ra. Vừa định bóp kem đánh răng vào thì bỗng thấy cái bàn chải động đậy, cô rùng mình ném vội xuống đất, gọi to: “Chu Xung!”

Chu Xung chạy vào ngay.

“Anh nhìn xem!”

“Cái gì?”

“Dưới đất… có phải bàn chải đánh răng không?”

Chu Xung từ từ ngồi xuống, chưa kịp nhìn kỹ thì cái bàn chải ấy đã ngọ ngoạy rồi nhanh chóng chui tọt xuống lỗ thoát nước.

Anh đứng lên cầm ngay cái bàn chải khác giơ lên ánh đèn xem xét. Nó vẫn im ắng, nguyên vẹn nằm trong nilon bao bì, không thấy gì khác thường.

Lục Lục đờ đẫn nói: “Nó từ nhà chúng ta đi theo đến tận đây…”

Chu Xung chợt nghĩ ra: “Chưa biết chừng nó xuất phát từ đây bò ra.” Rồi anh vứt cái bàn chải xuống đất, co chân đạp thật mạnh. Gãy vụn. Nó bằng nhựa.

Lục Lục không đánh răng nữa, quay ra ngồi lên chiếc giường kê sát cửa sổ, toàn thân run bắn.

Chu Xung ngồi bên ôm chặt lấy cô.

“Đưa em di động.”

“Không có sóng.”

“Em muốn nghe nhạc.”

Chu Xung lấy di động ra đưa cô. Lục Lục mở bài hát chủ đề của trang web “Lưới tình”. Giọng hát của Chu Xung.

Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn.

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh.

Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.

“Em khóc gì thế?”Lục Lục im lặng, vẫn khóc.

“Khi nào về nhà, anh sẽ soạn riêng một bài hát chỉ dành cho riêng em, sẽ không hát ở quán bar, không đưa lên mạng. Chỉ hát cho em nghe mà thôi.”

Lục Lục đưa ống tay áo lên lau nước mắt, ngả đầu vào vai Chu Xung.

Hình như thời gian ở thì trấn Đa Minh trôi đi chậm hơn hẳn mọi nơi khác. Cả hai im lặng ngồi đó nghe đi nghe lại bài hát của Chu Xung mãi cho đến nửa đêm. Chỉ có tiếng gió vù vù ngoài kia, còn trong khách sạn thì không một tiếng động, cũng không xảy ra chuyện gì kì quái.

Chu Xung nói: “Em ngủ một lát đi!”

Lục Lục lắc đầu: “Không.”

Chu Xung dỗ dành: “Nghe lời anh đi.”

Rồi anh buông cô ra, bước đến chiếc giường bên kia nằm xuống nói: “Anh nằm đây trông em.”

Lục Lục bèn nằm xuống, ngả đầu lên gối, nhắm mắt lại tiếp tục nghe hát. Chu Xung nắm chặt con dao găm trong túi áo, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa chính và cửa sổ.

Chừng hơn nửa giờ, Chu Xung ngoảnh lại nhìn Lục Lục, cô đã ngủ say. Anh nhẹ nhàng xuống giường bước sang đắp chăn cho cô, rồi tắt di động. Căn phòng trở lại yên tĩnh. Anh lại sang giường bên kia chờ đợi, sẵn sàng.

Trong căn phòng số 109 này, Lục Lục ngủ say, cô mơ thấy Hồ Tiểu Quân.

Hình như Chu Xung và cô cãi nhau, Tiểu Quân và cô ngồi ở quán cà phê trò chuyện. Ánh sáng ngoài cửa sổ rất âm u. Tiểu Quân lại nhắc đến Trường Thành, nói: “Tớ chỉ mong tớ và Trường Thành khỏe mạnh yên vui sống đến già. Có lúc tớ rất bất an khi nghĩ xem ai tớ và anh ấy ai sẽ chết trước? Tớ muốn người ấy là tớ. Bởi vì nếu anh ấy chết trước thì tớ đau khổ và cô đơn không sao chịu đựng nổi… tớ rất mâu thuẫn.” Nói đến đây, Tiểu Quân trào nước mắt, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Lục Lục, rất đau đớn. Cô nói: “Lục Lục, bây giờ tớ chết thật rồi. Tớ không muốn Trường Thành phải đau khổ và cô đơn…”

Lục Lục giật mình tỉnh dậy, cô mở mắt. Gió bên ngoài đã ngừng thổi. trong phòng tối đen như mực, im ắng kinh người. Có phải Chu Xung đã tắt đèn? Cô gọi: “Chu Xung…”

Không có người trả lời. Cô ấn công tắc đèn, không có điện.

Lục Lục hoảng sợ, xuống giường, bước sang phía giường Chu Xung, nhưng chỉ sờ thấy một bức tường ngăn kiên cố. Đôi chân cô bỗng mềm nhũn bất lực, đành phải lùi lại ngồi xuống giường. Sau đó cô nghe thấy một giọng nam từ khoảng không vọng xuống: “Vậy là các người đã đến.”

Cô vô cùng kinh hãi: “Ai?”

Giọng nam vang lên: “Các người muốn biết ai chết trước ai, đúng không? Ta sẽ cho các người câu trả lời.”

Lục Lục im lặng, cố nghĩ xem đó là giọng ở vùng nào. Giọng nam này tiếng phổ thông, hơi run run, hình như đang đứng ở một nơi rất lạnh.

Gã tiếp tục nói: “Đêm nay sẽ có câu trả lời. Một trong hai người phải chết!”

Không rõ lòng can đảm từ đâu đến, Lục Lục hỏi vặn gã một câu: “Ngươi đã sát hại Hồ Tiểu Quân đúng không?”

Người nam im lặng. Hồi lâu sau mới mở miệng nhưng gã không đáp, chỉ tiếp tục nói: “Hoặc anh ta chết, hoặc cô chết. Cô chọn đi!”

Đôi khi đầu óc con người có một phản ứng kỳ quái nào đó, giống như đi trên phố chợt nhặt được chiếc chìa khóa, rồi đi tra vào một ổ khóa nào đó trong thành phố và “tách” một cái thật bất ngờ cửa được mở ra… Lục Lục ra câu hỏi: “Ngươi là Trường Thành chứ gì?” Căn phòng im lặng.

Tại sao cô lại hỏi thế? Chẳng có căn cứ nào cả. Về sau, cô nhớ lại rằng có thể đó là thứ logic nằm trong tiềm thức: gã này nói hoặc Lục Lục hoặc Chu Xung phải chết. Trường Thành và Tiểu Quân cùng đi khỏi Bắc Kinh, nếu Tiểu Quân đã chết thì Trường Thành còn sống, rất có thể Tiểu Quân đã chết trong khách sạn này và Trường Thành ở lại đây, vì anh ta không hề có mặt ở Bắc Kinh…

Sau một hồi lâu, giọng nam lại lên tiếng nhưng nói sang vấn đề khác: “Cô yên tâm, anh ta sẽ được chết an lành, không đau đớn gì hết. Ngăn trên của tủ áo có một viên thuốc mê, cô hãy nghĩ cách cho anh ta uống, anh ta sẽ bất động, ở đó còn có một bơm tiêm đã khử trùng, trong bơm tiêm là thuốc độc Cyaniding, cô tiêm cho anh ta, chỉ sau một phút anh ta sẽ ra đi êm ái…”

Lúc này Lục Lục ngờ rằng đây chỉ là một đoạn băng ghi âm vì lời nói này chẳng ăn nhập gì với đối thoại của cô cả. Cô cười nhạt, và tung ra một câu: “Ngươi chết đi!”

Hình như gã hơi ngớ ra, nói: “Nếu cô không để anh ta chết thì cô phải chết. Chúng tôi sẽ cho cô biết 18 cách chết để cô lựa chọn. Tôi dám chắc cách chết nào cũng đau đớn hơn ngàn vạn lần. Cô muốn xem băng ghi hình không?”

Lục Lục tiếp tục tìm cách đối thoại với gã: “Không! Ngươi nói đi, các người đã đưa Chu Xung đi đâu?”

Lần này thì giọng nam đã trả lời câu hỏi của cô: “Anh ta ở ngay sát vách. Lát nữa sẽ trở lại với cô. Trước khi trời sáng cô phải đưa ra lựa chọn, nếu không, sẽ xuất hiện cảnh tượng thế này: vài người ngồi ăn sáng, họ ăn bánh bao và đậu hũ. Nhưng thực ra không phải bánh bao mà là cái vú của cô vừa bị cắt ra, còn món kia cũng không phải là đậu hũ mà là hộp sọ của cô bị khoét lỗ, họ dùng thìa múc não của cô để ăn. Đừng nghĩ cách bỏ đi. Lúc này các người đã không còn ở thị trấn Đa Minh nữa rồi.”

Sự ghê tởm cùng cực và nỗi sợ hãi dâng lên nghẹn cổ. Lục Lục thấy buồn nôn. Không ở thị trấn Đa Minh nữa, thì đây là đâu? Lục Lục ôm chặt hai đầu gối, toàn thân run rẩy. Cô chỉ có một ý nghĩ: tìm Chu Xung! Nhưng anh đi đâu rồi? Chu Xung đã đi đâu? Đi đâu?

Cô rút con dao găm trong túi ra, nắm chặt trong tay, rồi sờ tìm di động. Đã tìm thấy. Cô bật đèn soi bốn phía, không thấy bất cứ ai, chỉ thấy giữa hai cái giường đơn có bức tường ở đâu mọc ra, cô nhìn bức tường một lúc. Rồi tỉnh táo bước ra phía cửa căn phòng. Cô muốn ra quầy lễ tân để hỏi hai người nhân viên kia. Nhưng liệu họ có còn đó không? Có lẽ ở quầy lễ tân cũng tối đen và chẳng có ai. Nhưng khi cô rọi đèn về phía đó thì vẫn thấy hai cô gái một cao một thấp nhìn cô mỉm cười…

Nhưng nào ngờ cánh cửa chống trộm đã bị khóa ngoài, tiếng nói trong không trung lại vang lên: “Đừng lo, tôi sẽ mở giúp.” Lục Lục thất thần. Dù gã mở cho thì cô vẫn không thể thoát.

Cánh cửa ấy “xạch”một tiếng. Cô vặn tay nắm, mở cửa. Rồi bước ra hành lang. Tối đen như mực. Lục Lục giơ di động soi khắp, nhìn thấy xung quanh trống trải, không thấy khách sạn đâu nữa! chỉ còn lại độc nhất căn phòng 109.

Bây giờ cô đang đứng bên ngoài, trên đầu như có cái nắp ụp xuống, không hề thấy một tia sáng bầu trời. m khí ngập tràn xung quanh,cô có cảm giác mình đang ở hầm ngầm trong lòng đất.

Đây là nơi nào thế này? Cô ngờ mình đang ngủ mê nhưng không biết phải làm gì để tỉnh lại. Không tỉnh lại được thì ác mộng lại tiếp tục.

Lục Lục giơ di động, dò dẫm bước đi, ánh sáng từ di động quá yếu chỉ nhìn thấy được khi lại gần, còn lại xung quanh thì tối đen như địa ngục.

Không biết tiếng nói kia có đi theo cô không, cô cứ thế bước đi. Bỗng nhiên, trước mặt cô chợt xuất hiện một ngôi nhà cũ trông rất quái dị, cô kinh hãi kêu lên: “Á!” làm rơi luôn di động, quay người bỏ chạy.

Phía trước là một màn đêm thăm thẳm.

Chạy được mấy bước, bản năng khiến cô phải dừng lại, hai tay đưa thẳng phía trước, căng mắt, đi dò dẫm từng bước rất ngắn, đôi chân run run như thể ngã sụp xuống bất cứ lúc nào.

Khi Lục Lục sờ thấy một bức tường, rồi đi men theo rất lâu, hình như đã đi hết một vòng nhưng không sở thấy cửa. Cô định quay lại cửa sổ phòng 109. Chắc Chu Xung vẫn đang ngủ, cô sẽ gọi anh tỉnh dậy. Nhưng Lục Lục đã kiệt sức, cô ngồi bệt xuống tựa lưng vào tường, nước mắt trào ra. Lát sau, cô thét lên với bóng tối: “Chu Xung! Chu Xung!” Cô sợ chết. Nhưng nếu cô và anh chỉ có thể một người được sống thì cô không sợ chết nữa, chỉ cần Chu Xung đến bên cô trước khi cô chết.

Tiếng khóc và tiếng thét của cô đã khiến cô bị lộ vị trí. Trong bóng tôi có tiếng chân bước nhanh về phía cô, cô lập tức im lặng, kinh hãi dỏng tai lắng nghe. Kẻ đó chạy đến gần cô, đưa tay ra sờ sờ… hắn sờ thấy tai cô. Cô rùng mình hét lên: “Ai?” Hắn bỗng ôm chặt lấy cô, “suỵt…” Thì ra là Chu Xung.

Lục Lục ôm anh thật chặt. Anh áp tay lên mặt cô, khẽ nói: “Anh đã dặn mãi rồi: nếu bỏ đi, thì em đừng đi quá xa…” Lục Lục lại tuôn trào hai hàng nước mắt.

Hai người ôm chặt lấy nhau hồi lâu, rồi Chu Xung nói: “Hắn đến, rồi nói với anh rằng, một trong hai chúng ta phải chết; hắn bảo anh hãy lựa chọn…”

Tim Lục Lục bỗng thắt lại.

Chu Xung nói tiếp: “Anh không thể biết hắn đứng ở đâu, nếu biết, anh đã đấm hắn chết luôn.”

Lục Lục nói: “Hắn nói trong tủ áo có thuốc độc phải không?”

Chu Xung ngạc nhiên: “Sao em biết?”

Lục Lục thổn thức: “Vì hắn cũng nói với em y hệt như thế.”

Chu Xung ngạc nhiên: “Tức là cả hai tủ áo đều có thuốc độc?”

Lục Lục vẫn khóc: “Anh… nếu chúng ta không thể thoát, liệu anh có để em chết không?”

Chu Xung gắt nhẹ: “Nói vớ vẩn! Nếu không thể ra ngoài, anh sẽ để cho hắn lấy mạng anh, chứ đâu có thể để em phải chết.”

Lục Lục ôm anh thật chặt, cảm thấy yêu Chu Xung cô không có gì phải hối tiếc.

Chu Xung khẽ nói: “Vừa nãy anh nghe hắn nói…”

Lục Lục ngẩng đầu nhìn anh trong bóng đêm: “Nói gì?”

Chu Xung nhắc lại lời gã kia: “Hắn nói rằng: bây giờ trở về phòng ta sẽ cho các người cơ hội sinh tồn. Nghe có vẻ không phải lừa dối…”

“Thực ra hắn là ai? Hắn muốn hại chúng ta, lại cho chúng ta cơ hội?”

“Anh làm sao biết được!”

“Anh ạ, cửa sổ có chấn song sắt, sao anh lại chạy ra được?”

“Chấn song sắt bỗng tự mở ra, anh cũng không hiểu tại sao.”

“Hắn nói là chúng ta hãy trở lại căn phòng?”

“Đúng.”

“Thế thì chúng ta quay lại.”

“Không, anh phải quan sát xem sao đã!”

“Quan sát gì?”

“Xem đây là nơi nào. Khách sạn bỗng dưng biến mất đi đâu, tại sao phòng 109 lại ở đây anh không sao hiểu nổi.”

“Anh xem xung quanh tối đen như địa ngục, làm gì có lối ra? Gã ấy nói trở về phòng thì sẽ có cơ hội sống. Có lẽ gã cố ý giúp chúng ta…”

“Chúng ta nếu chỉ vì muốn sống thì đâu cần phải đến đây! Chúng ta đến để tìm Hồ Tiểu Quân kia mà.”

“Đúng thế.”

“Lúc nãy anh sờ thấy một ngôi nhà khác, hình như rất cũ kỹ, ở ngay đây thôi. Ta cứ vào xem sao.”

“Vừa rồi em cũng nhìn thấy nó.”

“Chưa biết chừng kẻ đầu sỏ bày ra các trò này đang nấp ở trong đó cũng nên. Nào, ta đi!”

Lục Lục nhận ra, vào lúc hệ trọng, Chu Xung rất cứng cỏi, điềm tĩnh, vững vàng. Anh cũng cầm cả di động ra. Cô không dám tưởng tượng, nếu không có Chu Xung thì ở bên cô thì cô sẽ ra sao, có lẽ cô sẽ tuyệt đối suy sụp và hoảng loạn như Khúc Thiêm Trúc.

Chu Xung bật đèn sáng di động, cả hai từ từ bước lên. Quả nhiên hai người nhìn thấy cách căn phòng 109 không xa, có một ngôi nhà cũ âm u, đầy tử khí. Ánh sáng của di động quá yếu, ngôi nhà trông cực ghê rợn.

Thực ra nó có hai gian chính phụ kề sát nhau, gian chính cao hơn, trông cả hai nhấp nhô khấp khểnh. Gian chính là tường đá, ô cửa sổ méo mó xiêu vẹo, dán giấy trổ đã bạc màu. Gian phụ tường đất, quét vôi, lở lói lem nhem bẩn thỉu, đầu thanh xà gỗ chìa ra ngoài treo vải, giỏ đan bằng tre, bên kia dựng một cái guồng gieo hạt cổ lỗ.

Chu Xung khẽ đẩy cửa gian nhà chính, bước vào. Ánh sáng từ chiếc di động soi cũng đủ khiến Lục Lục nhìn mà giật mình, hít vào một hơi lạnh: cảnh bài trí ở đây rất giống trong tấm ảnh cưới ma! Cái bàn cổ chạm trổ, cái gương vuông khung gỗ, đèn nến và hoa quả rất giống đồ cúng, bên cạnh bạn là hai cái ghế bành sạch sẽ sáng bóng; trên tường treo bức tranh cổ vẽ hai vị thần tiên, đôi câu đối viết những chữ cổ quái, sàn trải thảm nâu đỏ, bốn cạnh vẽ các ô trắng… Ở cửa dựng một cái máy ảnh cổ lỗ cao hơn đầu người, bên trên trùm một miếng vải đen, dưới cái giá ba chân lắp bánh xe.

Lục Lục hồi hộp hỏi: “Đây là nơi chụp tấm ảnh cưới ma đó à?”

Chu Xung chỉ nói: “Tìm người!’

Cả hai sục sạo một lượt không thấy người, cũng không thấy cái xác nào.

Rồi Chu Xung kéo Lục Lục bước vào gian nhà phụ. Các thứ đặt trong này càng khiến cô kinh sợ: nhiệt kế, thuốc rửa ảnh, hiện hình, khay chậu, găng tay cao su, những cái kẹp phim…

Lục Lục nói: “Đây là buồng tối.”

Chu Xung vẫn chỉ nói: “Tìm người!”

Lục Lục im lặng. Chu Xung tiếp tục tìm khắp. Vẫn thế, không người, không xác chết. Vẫn chưa chịu thôi, anh bò xuống đất soi đèn di động để tim khe nắp hầm ngầm.

Lục Lục lo lắng: “Anh ạ, ta phải thoát khỏi đây đã, rồi đi báo công an. Công an đến sẽ khám phá ra tất cả! Nếu ta không thoát ra được thì mọi bí mật sẽ vĩnh viễn nằm trong bóng tối…”

Không tìm thấy dấu vết gì lạ, Chu Xung đứng lên, kéo Lục Lục bước lùi dần ra ngoài.

Họ trở lại căn phòng 109 đơn độc, thấy bức tường ngăn đã biến mất. Chu Xung cất di động đi. Cả hai ẩn mình trong bóng tối. Anh để Lục Lục ngồi vào một góc căn phòng, anh ngồi chắn trước mặt cô, tay anh nắm chặt con dao găm trong túi, sắn sàng đối phó.

Bốn bề vẫn im như cõi chết. Sau vài phút, Lục Lục có cảm giác chóng mặt, hình như không gian đang di chuyển lên trên. Lát sau, bỗng nghe thấy tiến gió thổi ù ù. Thì ra gió vẫn không ngừng thổi! Lúc trước không nghe thấy tiếng gió vì họ đang ở trong lòng đất, chẳng rõ sâu bao nhiêu!

Chu Xung kéo Lục Lục từ từ bước ra. Họ thấy căn phòng này lại gắn liền với khách sạn thành một khối. Họ lại nhìn thấy đèn đường, nhìn thấy tấm thảm màu đỏ sẫm. Lúc bước đến quầy lễ tân thì không thấy hai nữ nhân viên một cao một thấp, có ma nào biết hai cô gái ấy đi đâu!

Cả hai bước ra ngoài cửa kính mặt tiền, nhìn khắp xung quanh. Gió mạnh, thị trấn Đa Minh có vài ánh đèn thấp thoáng lúc mờ lúc tỏ.

Lục Lục có phần xúc động: “Chúng ta đã thoát ra được rồi!”

Chu Xung khẽ nói: “Chưa chắc đâu!”

Anh tiếp tục ngó nhìn bốn phía, dắt Lục Lục bước xuống các bậc thềm của khách sạn. Cô nhận ra Chu Xung đã đeo cả ba lô du lịch!

Cả hai đi khỏi Ngõ Tối, đến con phố nhỏ Dao Găm rồi chạy về hướng nam, Đồng Hoảng ở phía đó.

Đèn đường đung đưa trong gió, trên đường không một bóng người. Họ chạy qua cửa hàng ăn, quán trà, quán bi-a, hiệu làm đầu, ngân hàng… Các ô cửa đều đóng im ỉm, tối đen.

Lục Lục chạy sau, cô bỗng kêu lên: “Chu Xung!”

Chu Xung ngoái lại: “Nói khẽ thôi!”

Lục Lục sợ hãi nói: “Anh nhìn phía sau đi!”

Chu Xung nhìn lại, anh lập tức dừng bước. Bà già kia lại xuất hiện, vẫn đẩy xe nôi trong gió, đang từ từ đi về phía hai người. Mái tóc bà chải rất gọn gàng, mặt mũi sáng trắng. Con phố quá sạch sẽ, bà già cũng quá sạch sẽ, thời khắc và cảnh tượng đều tạo ấn tượng đặc biệt, tất cả thật ghê rợn.

Bà già đang bước đến gần. Lục Lục nhìn rõ cả cái áo bông trên chiếc xe nôi.

Cô kéo Chu Xung: “Chạy thôi.”

Chu Xung không nhúc nhích, tay anh thò vào túi nắm chặt con dao găm, nói dằn từng tiếng: “Sao phải chạy? Anh muốn xem xem bà ta có thể làm gì?” Lục Lục nấp sau lưng Chu Xung, ghé mắt nhìn bà già.

Bà già bước lại, mỗi lúc một gần.

Lục Lục sắp phát điên. Chu Xung gườm gườm nhìn thẳng vào mắt bà già. Anh vẫn đứng bất động. Khi cả hai bên chỉ còn cách nhau hơn chục mét thì bà già bỗng rẽ ngoặt, rẽ vào con hẻm bên cạnh ngân hàng, không thấy đâu nữa.

Lục Lục kêu lên: “Bà ta không đến chỗ chúng ta.”

Chu Xung nói: “Đi thôi!”

Anh khoác tay Lục Lục tiếp tục đi về hướng nam. Lục Lục vừa đi vừa ngoái nhìn lại, không thấy bóng bà già ấy nữa. Cô nói: “Anh đã đúng, chúng ta không thể cứ thế mà đi…”

Chu Xung gắt khẽ: “Em đừng léo nhéo nữa.”

Lục Lục nín lặng. Lúc này cô mới nghĩ ra rằng, nên cầm theo mấy thứ thuốc độc để ở tủ áo trong phòng, mình đi thoát rồi, nó sẽ là vật chứng quan trọng…

Chu Xung dừng lại. Lục Lục nhạy cảm nhìn quanh, quả nhiên thấy một người đang đứng trong con hẻm, đó là người công an dáng cao cao. Con hẻm không có đèn đường, anh ta đứng trong đó tối om, sắc mặt xám xịt.

Chu Xung sững người, Lục Lục cũng lúng túng. Cô nên đến báo công an? Hay là cố gắng chạy?

Hai bên nhìn nhau một lúc, anh công an lên tiếng trước: “Đêm hôm khuya khoắt anh lượn lờ đi đâu? Lại đây! Lại đây!”

Chu Xung không nhúc nhích. Lục Lục cũng đứng im. Họ đang đứng chỗ sáng, không dại gì bước vào chỗ tối.

Người công an lại nói: “Tôi gọi anh, có nghe thấy không?”

Chu Xung vẫn bất động, cũng không nói gì. Cuối cùng, người công an cất bước đi về phía họ. Chu Xung khẽ đẩy Lục Lục ra, anh thò tay vào túi lấy con dao găm rồi giấu ra sau lưng. Lục Lục run run nói: “Nếu đó là công an thật thì sao? Tấn công công an, không phải chuyện thường.”

Chu Xung nhìn chằm chằm vào đối phương. Anh dằn từng tiếng: “Hắn định lấy mạng chúng ta.”

Người công an bước đến càng gần thêm. Chu Xung khẽ nói: “Lục Lục chạy đi, anh sẽ chặn hắn. Chúng ta ít ra cũng còn một người sống sót. Em chạy đi, anh cũng không vướng bận nữa, nếu không cả hai ta sẽ cùng chết đó…”

Lục Lục vẫn đứng im. Chu Xung gắt lên: “Nghe lời anh!”

Lục Lục do dự, rồi lùi dần từng bước. Lúc này người công an đã bước đến đầu ngõ, anh ta bỗng dưng dừng lại nghiêm giọng nói với khoảng không trước mặt: “Chứng minh thư đâu?”

Anh ta đang nói với ai?

Lục Lục ngẩn người, lúc này mới nhận ra anh ta toàn nói hỏi là “anh”chứ không hỏi “các anh, các người”! Lẽ nào đứng giữa cô, Chu Xung và anh công an còn có một người vô hình nào đó? Lẽ nào anh công an này không nhìn thấy cô và Chu Xung?

Hình như “người” kia chìa chứng minh thư ra, anh công an “cầm” lấy xem rất kỹ, sau đó “trả lại” đối phương và nói: “Mau về nhà ngủ đi!” Sau đó anh ta thận trọng quan sát xung quanh rồi lại quay người, từ từ đi vào con hẻm rồi biến mất.

Chu Xung ngây người, lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, đúng là gặp ma rồi…”

Lục Lục kéo tay anh: “Mặc kệ họ. Ta đi thôi.”

Vài phút sau hai người đã ra khỏi cái thị trấn nhỏ nửa người nửa ma này. Dưới anh trăng mờ, nhìn thấy tấm biển chỉ đường đặt bên đường, ghi: “Đồng Hoảng 14 Km” Gió vẫn to, nhưng tấm biển vẫn đứng im, rất vững.

Lục Lục nhìn sang bên đường, khẽ nói: “Có nhiều bia…”

Chu Xung nheo mắt nhìn, quả nhiên trong đám cây cối rải rác rất nhiều bia mộ. Anh nắm tay Lục Lục đi ra khỏi đường cái, đi về phía rừng bia mộ ấy.

Lục Lục: “Kìa, anh làm gì thế?”

Dưới ánh trăng, Chu Xung xem kĩ đám bia mộ, rồi nói nhỏ: “Anh muốn nhìn xem có tên cô ấy không.”

Ý anh nói là Hồ Tiểu Quân.

Lục Lục im lặng bước theo sát anh, thỉnh thoảng cô lại ngoái nhìn về phía thị trấn xem có ai đuổi theo không. Từ bé đến giờ lần đầu tiên cô nhìn thấy nghĩa trang và bước vào, tim cô đập thình thịch. Nhất là nơi này gió quá to, cỏ rất dày.

Chu Xung kéo tay cô nói: “Em xem.”

Lục Lục nhìn vào, đó là một nấm mồ đắp bằng đất, lở lói, bên trên có tấm bia rất nhỏ nhưng chữ viết khá đều. Cô lấy hết can đảm xáp lại gần, và đọc rõ các chữ khắc trên bia: “mộ hợp táng Vương Hải Đức, Diệp Tử Mi”

Trên mạng nói Diệp Tử Mi và Vương Hải Đức quê ở Dư Hàng, đài truyền hình giải mã nói tấm ảnh cưới ma có nguồn gốc ở một miền quê Sơn Tây… không ngờ cô và Chu Xung lại tìm thấy mộ hợp táng của họ ở miền tây nam này!

Các bia mộ khác viết rõ họ tên, danh phận, quê quán, ngày sinh, ngày mất của người nằm dưới mộ, còn viết rõ hướng đặt mộ theo quan niệm phong thủy, ngày an táng, họ tên người lập bia… Nhưng tấm bia này thì quá đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến người ta cảm thấy bất an. Chu Xung nhìn vào ngôi mộ, nói: “Hai vị tiền bối hãy yên nghỉ. Về đến Bắc Kinh tôi sẽ đốt vàng mã cho hai vị!” Câu nói của anh khiến Lục Lục nổi da gà.

Hình như có ai đó muốn nghe rõ lời Chu Xung nói, gió bỗng nhẹ hẳn đi, cả khu mộ trở nên yên tĩnh lạ thường. Chu Xung cũng cảm thấy kì lạ, anh nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi xin nói hai vị tiền bối hãy yên nghỉ, về đến Bắc Kinh tôi sẽ đốt vàng mã cho hai vị.”

Anh vừa dứt lời thì bỗng có tiếng trẻ sơ sinh “oe, oe…oe, oe…” không rõ từ bên trên hay từ dưới đất vọng lên.

Lục Lục sợ quá, nhảy ào vào lòng Chu Xung. Chu Xung ôm cô thật chặt, nhìn chằm chằm vào tấm bia. Đám cỏ trên ngôi mộ bỗng sột soạt, rồi có một con vật gì đó bò ra. Nó không có lông, trông giống một đứa bé con đang bò lổm ngổm, bốn chân, phía sau có cái đuôi rất dài. Dưới ánh trăng, nó đứng nhìn Lục Lục và Chu Xung. Ánh mắt nó rất giống mắt khỉ, đượm nét sâu xa cách trở gì đó rất khó diễn tả. Quái vật! Chu Xung kéo Lục Lục bỏ chạy. Cả hai chạy lên đường cái rồi chạy thục mạng về phía trước!

Dân chúng ở thị trấn Đa Minh là người hay ma? Nhân vật trong đêm tối chỉ đường cho Chu Xung và Lục Lục là ai? Con vật bốn chân trông như đứa trẻ sơ sinh ấy là thứ gì? Không kịp nghĩ nữa, họ chỉ cố chạy bán sống bán chết!

Một ngôi sao băng lặng lẽ kéo thành một vệt sáng tuyệt đẹp trên bầu trời. Cả hai cũng không nhìn thấy.

Chẳng rõ đã chạy bao xa, Lục Lục thở dốc, mệt rũ không chạy nổi nữa: “Chu Xung, em sắp chết đến nơi…” Chu Xung ngoảnh lại nhìn, dưới ánh trăng, con đường lặng lẽ trải dài xa xa, không có ai bám theo họ. Anh không chạy nữa, ngồi bệt ngay xuống đất, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Nghỉ một lát đã…”

Lục Lục ngồi tựa vào anh nói: “Nước, có không?”

Chu Xung lắc đầu: “Cố chịu đựng! Sắp đến Đồng Hoảng rồi.”

“Ta đi có đúng hướng không?”

“Không rõ nữa… nhưng có thể khẳng định điều này, khi ra khỏi cái chốn ma quỷ ấy, chúng ta đã chạy thẳng một hơi, ta đã cách xa khỏi nó rồi.”

Lục Lục nhận ra sắc mặt Chu Xung khác lạ, rất nhợt nhạt, anh cũng quá sợ và quá mệt.

Nghỉ một hồi, Lục Lục đứng dậy nói: “Đi thôi!”

“Để anh cõng em.”

“Không cần đâu.”

Chu Xung lấy con dao găm ra khỏi túi cô, và cả con dao trong túi anh nữa, ném vào bãi cỏ ven đường: “Nhẹ được 2kg.”

“400 đồng cũng vứt à?”

“Lúc này tiếc của làm gì nữa!”

Bỏ bớt con dao, Lục Lục thấy dễ chịu hơn thật. Đúng. Đường xa chỉ nên gọn nhẹ là tốt nhất.

Chu Xung vừa đi vừa nói: “Nếu đúng là không thể bước nổi nữa thì ba lô này cũng vứt luôn.”

Lục Lục hỏi: “Nếu vẫn không thể bước nổi?”

Chu Xung nhìn cô, nói: “Anh hiểu ý em rồi. Ý em là nếu không bước nổi nữa, anh có vứt em ở lại không chứ gì? Anh ngờ rằng Tiểu Quân bị Trường Thành rũ bỏ!”

Lục Lục thở dài: “Mong sao không phải là thế.”

Lúc này đã gần 4 giờ sáng. Gió nhẹ, không nghe thấy tiếng vù vù nữa, chỉ có tiếng cây bên đường sột soạt. Trăng chênh chếch trên trời, hình như nó sắp đi ngủ. Đêm nay, Lục Lục đã trải qua những giây phút ghê rợn nhất trong đời, cho nên khi nhìn thấy phía trước có những ánh đèn của nhân gian, cô rất xúc động.

“Có nhà dân.” Cô bỗng kêu lên.

Chu Xung nhìn về phía trước, quả nhiên thấy có nhà ở đó! Anh hào hứng: “Chà! Em sắp có nước uống rồi!”

Lục Lục hỏi: “Đó là Đồng Hoảng à?”

Chu Xung nói: “Chưa chắc. Vì Đồng Hoảng rộng lớn. Có lẽ đây chỉ là một cái thôn. Nhưng chắc chắn phải có nước uống.”

Cô lập tức rảo bước nhanh hơn.

Lục Lục đi từ trong ác mộng trở về với đời sống thực. Cô nói: “Anh xem xem đã có sóng di động chưa?”

Chu Xung giơ ra nhìn: “Chưa! Vùng này xa, núi cao. Chắc phải đến Đồng Hoảng thì mới có.”

“Em rất muốn gọi điện về nhà… em để di động ở khách sạn…”

“Mất toi 2000 đồng! Sao em không cầm ra?”

“Lúc chạy ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy ngôi nhà cũ ấy, em sợ quá bỏ chạy, vứt béng cả di động.”

“Không sao. Lát nữa vào gặp công an, em nhớ nhắc đến cái di động, họ sẽ tìm giúp em cũng nên.”

“Được.”

Phía trước không phải thôn xóm mà là một thị trấn nhỏ, nhưng dân chúng vẫn đang ngủ, chỉ có đèn đường soi lờ mờ. Hai người vừa đi vừa ngó nhìn, mong sao nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa bán thâu đêm. Lục Lục đang khát khô cổ họng, mệt lử. Họ thấy có quán cơm, quán trà, quán bi-a, hiệu làm đầu, ngân hàng…nhưng không thấy hiệu tạp hóa nào.

Lục Lục bỗng dừng bước. Chu Xung ngoảnh lại hỏi cô: “Sao thế?”

“Đừng đi nữa. Chu Xung! Đừng đi nữa.”

“Sao thế?”

Lục Lục thở gấp, cô run run nói: “Đây… đây vẫn là thị trấn Đa Minh.” Chu Xung rùng mình, quay phắt lại, nhìn về phía trước. Trời đất ơi, hoàn toàn đúng! Họ lại trở về thị trấn Đa Minh! Sẩm tối qua họ từ hướng nam đi vào Đa Minh, sau lúc nửa đêm họ tiến ra theo hướng nam rồi chạy thẳng về phía trước, sao có thể quay trở lại Đa Minh được?

Tức là ở đây mọc ra thêm một thị trấn Đa Minh nữa. Vì hai người đang đi vào từ phía bắc của thị trấn Đa Minh này, nên tiến vào rất sâu rồi mới nhận ra.

Chu Xung hỏi nhỏ: “Hay là… nhà cửa ở miền này xây dựng na ná nhau?”

Lục Lục bỗng chỉ tay sang bên kêu: “Nhìn kìa!”

Chu Xung ngoảnh sang, thì thấy bà già kỳ quái kia lại xuất hiện, mái tóc chải ngay ngắn, sắc mặt trắng sáng, đẩy xe nôi từ từ bước lại, chiếc áo bông phủ trên xe nôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.