Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác Ma

Chương 36: Chương 36: Lòng như lửa đốt




Chân trước Nghiêm Dịch Trạch vừa chạy đến thang máy, chân sau liền bị Lăng Lâm đuổi theo túm lấy anh đang muốn đi vào thang máy nhíu mày hỏi, “Dịch Trạch anh muốn đi đâu? Nhanh quay lại bàn đi, bà và thành viên hội đồng quản trị còn đang chờ anh đấy

“Cô đừng có quản chuyện của tôi!” Nghiêm Dịch Trạch hất tay cô ra đi vào thang máy, không ngừng ấn nút đóng cửa thang máy lo lắng nhìn chằm chằm cửa thang máy dần đóng lại, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không nhìn cô.

Lăng Lâm cười lạnh quay người trở lại phòng bao, bà Nghiêm hỏi Lăng Lâm sao Nghiêm Dịch Trạch còn chưa có trở lại.

Lăng Lâm khó xử nói, “Bà ơi Dịch Trạch anh ấy đi rồi!”.

“Đi rồi? Sao nó lại càn quấy như thế?” Bà Nghiêm sắc mặt có chút khó coi không để ý người khác còn đang ngồi đó nhíu máy nói, “Quản gia, lập tức gọi điện thoại cho Dịch Trạch, bảo nó quay về ngay, một bàn lớn này vẫn đang đợi nó quay lại đấy”.

Quản gia nhìn Lăng Lâm một chút, quay người bước nhanh ra ngoài, mấy phút sau, quản gia đẩy cửa bước vào. “Bao giờ nó về?”

“Cậu chủ… cậu ấy…” Quản gia do dự không biết nên nói thế nào.

“Đừng có ấp a ấp úng, nói mau”.

“Điện thoại cậu chủ không có người nhận, sau đó thì tắt máy!” Quản gia nói những lời này cần thận từng ly từng tý quan sát sắc mặt của bà Nghiêm, sợ bà tức giận.

“Hỗn xược!” Bà Nghiêm vẫn không thể kiềm chế cảm xúc, tức giận đập bàn một cái, làm mọi người sững Sờ.

“Thật xin lỗi mọi người, trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, chắc tôi phải trở về một chuyến, Dịch Trạch đã trở về trước rồi! Hôm nay anh thật là ngại quá! Lăng Lâm, con giúp bà chào hỏi các thành viên trong hội đồng quản trị”.

Bà Nghiêm áy náy gật đầu với những người đang ngồi rồi cùng quản gia ra ngoài.

“Lão phu nhân, bây giờ chúng ta

đi đâu?”.

“Lên xe rồi nói!”.

Bà Nghiêm sắc mặt tối tăm, trong lòng tức giận nhưng không phát tiết được ra ngoài, ở bàn ăn bị nhiều người nhìn đến mất hết mặt mũi.

“Lão phu nhân, người đừng tức

giận! Cậu chủ chắc chắn có chuyện

quan trọng phải giải quyết, nếu không cậu ấy sẽ không vội vàng rời đi như thế!” Vừa lên xe, quản gia liền giúp Nghiêm Dịch Trạch giải vây khuyên bà Nghiêm bớt giận.

“Chuyện quan trọng? Còn quan trọng hơn bữa cơm tối nay?” Bà Nghiêm sắc mặt xanh mét, khóe miệng không ngừng co rút.

“Hoặc là cô chủ đã xảy ra chuyện!” Quản gia nhíu mày suy nghĩ không xác định nói.

“Ông nói nha đầu Tần Di sao? Không thể nào, Dịch Trạch không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ, sao có thể vì một người phụ nữ rời khỏi nhà mà làm ra chuyện này, đây không phải là tính cách của nó!” Bà Nghiêm căn bản không tin, quản gia cười khổ nói, “Nhưng cô chủ không giống, người đừng quên sao cậu chủ lại khoẻ lại? Tôi sợ cô chủ giờ đây đã là người trong lòng cậu chủ rồi!”

“Nhưng…” Bà Nghiêm nghe xong sửng sốt nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, đột nhiên phát hiện chuyện quản gia nói không phải không có đạo lý.

Nghiêm Dịch Trạch tự dưng khoẻ trở lại hình như là vì đột nhiên Tần Di bỏ đi khỏi nhà, những lời anh nói lúc đó đến bây giờ bà vẫn còn nhớ rõ. Nói anh không để ý đến Tần Di bà cũng không tin.

“Xem ra, lão phu nhân cũng cảm giác được!” Quản gia bỗng nhiên cười, “Thật ra tôi vẫn cảm thấy chuyện tối ngày hôm qua có chút không bình thường. Tôi nhớ rõ bác sĩ từng nói bệnh của cậu chủ rất rắc rối, dây thần kinh não bị tổn thương rất nghiêm trọng, có khi cả đời sau sẽ ngốc nghếch như thế! Sao có thể vừa cãi nhau với cô chủ liền khoẻ lại?”.

“Ý ông là Dịch Trạch căn bản không ngốc, là đang giả ngu? Nhưng vì sao nó phải làm thế?”

Suy nghĩ của bà xoay chuyển rất nhanh, đừng nhìn bà đã tám mươi tuổi nhưng đầu óc vô cùng minh mẫn, quản gia mới chỉ hơi nhắc nhở bà đã đoán ra

được sự thật.

“Cái này tôi không chắc! Có khi trong lòng cậu chủ còn có khúc mắc!”. Quản gia không chắc chắn nói.

“Nói rất có lý! Xem ra nó còn nhiều chuyện giấu tôi lắm!”.

“Lão phu nhân, chúng ta bây giờ đi đâu?”.

“Về nhà chờ nó! Không biết vì sao đột nhiên nó rời đi, nó là con trai duy nhất của nhà họ Nghiêm thì phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình!”.

Quản gia thấy sắc mặt bà Nghiêm lại thay đổi mới biết những lời ông vừa nói đều vô ích, vì bà lão căn bản không hiểu ý ông.

Không đề cập tới quản gia đưa bà Nghiêm về nhà, chỉ nói đến chuyện Nghiêm Dịch Trạch vừa vào thang máy câu đầu tiên hỏi La Kỳ chính là Tần Di bây giờ ở đâu.

La Kỳ vẻ mặt đau khổ nói anh cũng không biết, “Nhưng đã cho người đi điều tra rồi! Rất nhanh sẽ có tin tức!”.

“Rất nhanh là bao lâu? Đợi đến khi đó tất cả đã muộn rồi!”.

Nghiêm Dịch Trạch sầm mặt lườm La Kỳ một cái nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn mở một phần mềm, La Kỳ tò mò nhìn thoáng qua, là một cái bản đồ điện tử, phía trên có một chấm đỏ cứ nhấp nháy.

“Cô ấy ở gần đây, cậu lập tức gọi người, tôi qua đó trước!”.

Nghiêm Dịch Trạch không trả lời câu hỏi của La Kỳ, cửa thang máy vừa mở ra, anh bỏ một câu rồi chạy đến vị trí mà chấm đỏ lóe lên trên bản đồ điện tử.

Trên đường đi, Nghiêm Dịch Trạch gặp hai đèn đỏ nhưng đều vội vã băng qua đường mà không đợi đèn xanh sáng lên.

Ở đèn giao thông thứ hai, anh bị một chiếc ô tô đang phóng nhanh

đụng phải ngã ra đất lăn mấy vòng mới dừng lại nhưng cũng không để ý đến vết thương của mình mà leo lên xe tiếp tục phóng điên cuồng. Anh sợ chỉ cần chậm một giây thôi thì sẽ xảy ra chuyện làm anh phải áy náy cả đời.

Nghiêm Dịch Trạch nhìn quán bar xa hoa truy lạc trước mặt, liếc xuống điện thoại xác định chính là chỗ này mới cất máy vọt vào trong.

Trong quán bar có rất nhiều người, Nghiêm Dịch Trạch vừa đi vừa lo lắng nhìn bốn phía để tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Tần Di.

Lúc này, đã năm phút trôi qua kể từ khi anh rời khỏi nhà hàng. Năm phút dường như rất ngắn ngủi, nhưng đối với anh mà nói thì nó quá lâu, lâu đến nỗi anh không thể chịu đựng nổi.

Anh đến cứu người, nhưng anh không biết tình huống bây giờ của Tần Di, nhưng từ đoạn ghi âm thì anh đoán tình huống bây giờ của cô rất nguy hiểm, một giây cũng không thể đợi.

Nhưng một quán bar lớn thế này còn rất nhiều người, ánh đèn lại lờ mờ khiến anh rất khó để tìm thấy cô.

“Anh muốn uống gì không?” Nhân viên phục vụ quán bar cười hỏi Nghiêm Dịch Trạch, nhưng anh lại không trả lời hắn, tiện tay từ trong ví tiền rút ra một xấp tiền mặt đập vào trên quầy bar, chỉ vào ảnh Tần Di trên màn hình điện thoại di động nói, “Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, chỗ này sẽ là của cậu!”.

Nhân viên phục vụ tham lam nhìn xấp tiền mặt phải đến hơn một vạn trên quầy bar hít một hơi thật sâu, kích động nhìn về phía Nghiêm Dịch Trạch nhìn bức ảnh của Tần Di trên điện thoại di động của anh vắt hết óc nhớ lại.

Nhìn thấy hắn ta một lúc lâu mà không nói chuyện Nghiêm Dịch Trạch không đợi được nữa, vừa định nghĩ biện pháp khác lại thấy nhân viên phục vụ vỗ mạnh vào đầu, “Tôi nhớ ra rồi, khoảng nửa tiếng trước, người phụ nữ này vừa ngồi trên ghế sofa đối diện uống rượu một mình!”.

Nghiêm Dịch Trạch vội vã quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy đôi nam nữ xa lạ, giọng anh đột nhiên lạnh buốt, “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì sau đó cô ấy bị hai người đàn ông mang

đến phòng vệ sinh ở bên kia! Ở bên… bên kia!” Người phục vụ chỉ vào một góc của quán bar.

Nghiêm Dịch Trạch nhanh chóng chạy đến bên kia, mắt thấy khoảng cách đến cửa nhà vệ sinh càng ngày càng gần, anh càng lo lắng, đến mức lòng bàn tay anh đầy mồ hôi.

Khi anh chạy nhanh đến cửa phòng vệ sinh thì thấy Tần Di đang nhắm mắt mặt đỏ bừng dựa vào vai một người đàn ông đẹp trai, mái tóc cô rối bù, quần áo không chỉnh tề, trên chân còn thiếu một chiếc giày.

Anh trong lòng vô cùng sợ hãi, cuối cùng anh vẫn đến muộn, nhìn người đàn ông đẹp trai tay ôm lấy eo cô Nghiêm Dịch Trạch cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Buông cô ấy ra!”

“Anh đang ra lệnh cho tôi?” Người đàn ông nhìn Nghiêm Dịch Trạch khẽ cau mày, có chút không vui.

“Tôi không muốn nói điều tương tự lần thứ hai!”

Đôi mắt sắc bén của Nghiêm Dịch Trạch nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, ngoài mạnh trong yếu quát khẽ.

“Xem ra anh cũng không biết tôi là ai!” Người đàn ông nhếch miệng cười khẩy.

“Tôi không quan tâm anh là ai, buông cô ấy ra ngay! Cô ấy là người phụ nữ của tôi!” Giọng nói của Nghiêm Dịch Trạch càng trở nên lạnh lùng hơn, nhìn Tần Di tựa ở bả vai của người đàn ông này làm anh càng thêm phẫn nộ.

“Người phụ nữ của anh? Sao tôi thấy anh là cùng một hội đám người ban nãy thế? Thôi đi đừng có diễn trò nữa! Muốn động vào cô ấy phải qua cửa của tôi trước đã!” Người đàn ông nói xong còn muốn ôm cả eo Tần Dị, sắc mặt lạnh lùng nhìn Nghiêm Dịch Trạch.

Nghe đến đây, Nghiêm Dịch Trạch mới cảm thấy nhẹ nhõm. Xem ra Tần Di vẫn chưa chịu thiệt thòi gì nhưng anh vẫn nhíu chặt mày nhìn người đàn ông trước mắt đang ôm cô, trong khi Tần Di còn ngủ mê man không tỉnh.

Việc này có chút phức tạp, sao người đàn ông kia lại muốn cứu cô, anh ta có mục đích gì? Hay hết thảy

đều là anh ta tự biên tự diễn?

Nghiêm Dịch Trạch hoài nghi nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt nhưng vẫn không tìm ra đáp án.

Nhưng không quan tâm sự thật là gì, anh phải đưa Tần Di đi, anh không muốn điều tương tự xảy ra lần nữa, anh không muốn Tần Di lại gặp nguy hiểm.

“Cám ơn anh đã cứu cô ấy, nhưng cô ấy là vợ tôi! Xin hãy đưa cô ấy cho tôi, tôi muốn đưa cô ấy trở về!”

Giọng điệu của Nghiêm Dịch Trạch dịu đi đôi chút, nhưng người đàn ông trước mặt không hề quan tâm, “Muốn đưa cô ấy đi? Được thôi! Nhưng anh phải chứng minh cho tôi cô ấy là người phụ nữ của anh, không thì cút nhanh cho tôi!” Người đàn ông cứng rắn nói xong, hai người đàn ông da đen từ trong nhà vệ sinh đi ra một trái một phải đứng tại phía sau người đàn ông kia, dùng tiếng Trung sứt sẹo

kêu một tiếng, “Cậu Lăng!”

Người đàn ông kia mặt không thay đổi gật đầu, nhìn Nghiêm Dịch Trạch cười nhạt.

“Anh…” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh lẽo, trong lòng phẫn nộ tột đỉnh, dám đòi anh chứng minh Tần Di là vợ anh, chưa từng có ai dám nói với anh như thế khiến anh nhịn một bụng tức.

Nếu như chỉ có người đàn ông họ Lăng này trước mặt thì không sao nhưng hai người đàn ông da đen to khoẻ đứng đẳng sau anh ta là một rắc rối lớn.

Nghiêm Dịch Trạch cũng không nghĩ anh sẽ là đối thủ của đám người kia nhưng lúc anh đang do dự thì La Kỳ đã dẫn người đến.

Lúc này hai người đang giằng co, nhìn hiện trường thì có vẻ Nghiêm Dịch Trạch bên này chiếm ưu thế, nhưng trên thực tế thì bên kia cũng ngang ngửa, vừa rồi La Kỳ đã nhỏ giọng nói anh hai người da đen kia rất khó đối phó, có đánh nhau thật cũng

chưa chắc đã thắng.

Nhưng Nghiêm Dịch Trạch giờ chỉ lo làm cô bị thương.

“Sao mà suy nghĩ lâu thế, tóm lại là đã nghĩ xong chưa? Tôi không có thời gian đâu!” Người đàn ông khẽ cau mày, “Hoặc là động thủ, hoặc là tránh ra cho tôi!”.

Nghiêm Dịch Trạch hít một hơi thật sâu nhìn Tần Di bên kia vẫn đang nhắm mắt nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Tôi có thể chứng minh rằng cô ấy là vợ tôi, nhưng phải đợi cô ấy tỉnh

dậy! Trong thời gian này, cô ấy không thể rời khỏi tầm mắt của tôi! Nếu anh không đồng ý thì chỉ có thể đọ nắm đấm thôi!”.

“Anh thú vị thật đấy! Cũng được, tôi đồng ý! Đi thôi!”.

Người đàn ông đỡ Tần Di ra khỏi quán bar, Nghiêm Dịch Trạch theo sát phía sau, lúc sắp lên xe La Kỳ đuổi theo sau hỏi hai người đàn ông trong nhà vệ sinh nên xử lý thế nào.

Đôi mắt Nghiêm Dịch Trạch loé lên tia rét lạnh, “Cái này còn cần tôi

dạy cậu?”

“Cậu chủ thật xin lỗi! Tôi biết nên làm thế nào!”

“Này, anh rốt cuộc có lên hay không? Anh nếu không lên thì tôi đưa cô ấy đi trước nhé!” Người đàn ông gọi anh một tiếng.

“Anh dám!” Nghiêm Dịch Trạch trừng mắt liếc người đàn ông một cái, ngồi vào trong xe.

Mười phút sau, xe dừng lại ở bãi đậu xe của khách sạn Nhuận Thịnh.

Nghiêm Dịch Trạch cùng người đàn ông một trái một phải đưa Tần Di vào thang máy lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

Sau khi phân phó nhân viên phục vụ của khách sạn chăm sóc Tần Di thì Nghiêm Dịch Trạch và người đàn ông ra bên ngoài phòng khách, kiên nhẫn chờ đợi.

Hai người chờ đợi ròng rã suốt cả đêm, mãi cho đến trời tờ mờ sáng, Tần Di lúc này mới mê man tỉnh lại.

Cô vừa mở mắt liền lập tức ngồi bật dậy cúi đầu nhìn xuống thấy mình chỉ mặc đồ lót thì nước mắt cô không khống chế được rơi xuống, cô cuối cùng cũng bị hai tên cặn bã kia bắt nạt.

“Cô ơi cô không sao chứ? Sao đột nhiên lại khóc?”

Nữ nhân viên đang ngồi ngủ gật bên cạnh đột nhiên nghe thấy tiếng khóc giật mình tỉnh lại nghi hoặc

không hiểu di tới hỏi. “Cô là ai? Sao cô lại ở đây?”.

Tần Di giật nảy mình, để phòng nhìn sang thấy là một cô gái, còn mặc đồng phục khách sạn lúc này mới thở ra.

“Tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn Nhuận Thịnh, tối qua có hai quý ông đưa cô đến đây, họ đang ở

ngoài đợi, hay để tôi gọi họ vào?”

“Hai quý ông?” Cô lại nghĩ đến hai người đàn ông muốn giở trò với cô trước lúc cô bị ngất ở nhà vệ sinh lập tức khẩn trương xua tay nói, “Không, không cần!”.

“Không cần thật sao? Tôi thấy quý ông kia rất quan tâm đến cô! Hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm một người chính là Nghiêm Dịch Trạch, cậu chủ ngốc nhà họ Nghiêm nhưng bây giờ hình như không ngốc nữa rồi!”.

“Cô nói cái gì? Nghiêm Dịch Trạch? Sao anh ấy lại ở đây?” Tần Di đầu óc quay vòng vòng, lau nước mắt

kinh ngạc hỏi.

“Hai người một người là cậu chủ nhà họ Nghiêm còn người kia cũng rất đẹp trai tối qua đưa cô đến, cô không nhớ gì thật sao?”.

Tần Di lắc đầu, “Tôi tối qua uống nhiều quá, không nhớ được gì hết! Cô có thể nói rõ hơn cho tôi tình huống lúc đó không?”.

“Tất nhiên là được ạ! Chuyện này cũng rất thú vị, tôi nhớ đưa cô đến, hai người đều đang đỡ lấy cô, dường như rất quan tâm đến cô, hai người đó mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc lâu mới cùng đi ra ngoài. Cô ơi, hai quý ông kia có phải đều thích cô không? Cô giỏi thật đấy, có đến hai người đàn ông ưu tú như thế đều thích cô”.

Người phục vụ nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, đôi mắt lấp lánh.

“Cô nói như thế tức là lúc tôi đến vẫn mặc quần áo?” Tần Di nhíu mày không xác định hỏi một câu, thấy nữ nhân viên gật đầu Tần Di chợt phát hiện có khi cô nghĩ quá nhiều, hoặc là hai tên cặn bã kia vẫn chưa làm được gì.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa khiến Tần Di lấy lại tinh thần, nữ phục vụ cười một cái nói, “Hẳn là hai quý ông kia nghe thấy chúng ta nói chuyện! Tôi đi mở cửa!”

“Đợi một chút!” Tần Di vội vàng kéo chăn quấn quanh người rồi mới gật đầu với người phục vụ.

Nghiêm Dịch Trạch xông đến trước mặt cô, ngồi xuống lo lắng hỏi cô có sao không, Tần Di xụ mặt nói, “Anh đến đây làm gì! Anh không phải không để ý đến sống chết của tôi hay sao?”.

Anh cười khổ kéo lấy tay đang giấu sau lưng của cô.

Tần Di rút tay ra liếc anh nói, “Nghiêm Dịch Trạch anh đừng quên chúng ta chưa đăng ký kết hôn đâu!”

“Em yên tâm tý nữa chúng ta sẽ đi đăng ký luôn!” Nghiêm Dịch Trạch cười cười ôm cô vào lòng, không cho cô giãy dụa, thâm tình nhìn cô chăm chú nói, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đời này anh sẽ không để em rời khỏi anh!” “Dịch Trạch, anh…”

Tần Di không nghĩ tới anh sẽ nói những lời như thế, trong lòng kháng cự dần tiêu tan lại nhớ tới mình tùy hứng xúc động suýt chút nữa xảy ra chuyện đáng sợ cúi đầu nói, “Dịch Trạch thật

xin lỗi! Em không nên…”.

“Đồ ngốc này, sao em lại nói thế! Em quan tâm anh nên mới tức giận! Anh biết!” Nghiêm Dịch Trạch ôm lấy mặt cô, đôi môi nóng rực hôn lên môi cô, Tần Di kinh ngạc nhất thời không kịp phản ứng, cô không nghĩ đến anh đột nhiên sẽ hôn cô, nhưng đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng anh.

“Khụ khụ khu! Cái kia… hai người đừng có ở trước mặt người khác thể hiện như thế đươc không? Tôi còn chưa có bạn gái đâu”. Động tác của Nghiêm Dịch Trạch chợt ngưng lại, Tần Di nhanh chóng đẩy anh ra thở hồng hộc, nghĩ lại chuyện vừa rồi làm cô xấu hổ muốn chết, mặt đỏ đến tận cổ.

Nghiêm Dịch Trạch quay đầu nhìn người đàn ông đã cứu cô đùa nói, “Đáng đời, ai bảo anh ở đây làm bóng đèn”.

“Thế hoá ra là lỗi của tôi à? Anh cám ơn người ta như thế đấy à, nếu không phải tôi tình cờ bắt gặp thì vợ anh đã bị hai tên cặn bã kia bắt nạt rồi! Nói thế nào thì tôi cũng là ân nhân của vợ anh, anh không thể nói chuyện lịch sự hơn à?” Người đàn ông bất mãn phàn nàn với Nghiêm Dịch Trạch.

“Được rồi, không đùa nữa! Chuyện tối hôm qua cám ơn anh!”

Nụ cười trên mặt Nghiêm Dịch Trạch lập tức thu lại nghiêm túc nói cám ơn.

“Cảm ơn thì không cần! Chuyện tối qua đổi là người khác cũng sẽ làm như thế! Vợ anh còn xinh đẹp như thế nữa!” Người đàn ông không để ý cười cười nói, “Hai người chắc còn nhiều

chuyện để nói? Tôi ra ngoài đợi trước!”.

Người đàn ông vừa đi, Tần Di lúc này mới từ trong giường chăn chui ra ngoài, tò mò nhìn Nghiêm Dịch Trạch hỏi, “Người vừa rồi là bạn anh? Tối qua đã cứu em sao?”

“Anh cũng không quen biết, nhưng đúng là đã cứu eml Thời gian không còn sớm nữa em mặc đồ nhanh lên, chúng ta nên trở về rồi! Anh cả đêm không về chắc bà nội lo lắng lắm.

“Ừm… Dịch Trạch, em không về có được không?”

Cô nghĩ đến bà Nghiêm liền thấy sợ hãi, đừng tưởng bà bình thường thân thiện, nhưng đến lúc tức giận

không thì không nhận ai.

Tối hôm trước cô chưa chào hỏi gì đã chạy ra khỏi nhà, tối hôm qua vì chuyện của cô mà Nghiêm Dịch Trạch cũng cả đêm không về, có trời mới biết bà Nghiêm sẽ phạt cô thế nào.

“Đừng sợ, có anh ở đây! Bà nội có phạt thế nào anh cũng chịu, sẽ không để bà động đến một cọng tóc của em”.

Nghiêm Dịch Trạch đưa tay vuốt những lọn tóc rối của cô nghiêm túc nói.

Tần Di nhào vào lòng anh, “Dịch Trạch, anh là đồ ngốc! Tất cả mọi chuyện đều do em, sao có thể đổ hết lên đầu anh, em đã nghĩ xong rồi, mặc kệ bà nội phạt em thế nào em đều chấp nhận”.

“Anh là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của anh, anh tất nhiên phải bảo vệ em! Được rồi không nhắc đến chuyện này nữa! Đến lúc đó em đừng nói gì, tất cả đã có anh!” Nghiêm

Dịch Trạch cười lắc đầu với cô.

“Dịch Trạch, em…”, Nghiêm Dịch Trạch đối xử với cô tốt như thế làm cô cảm động không nói nên lời, mấp máy nửa ngày không nói nên lời.

“Đồ ngốc, em đừng nói gì nữa!” Nghiêm Dịch Trạch với cô kéo cô ra ngoài.

“Sao nhanh thế đã xong rồi? Tôi tưởng phải đợi một hai tiếng!” Ngừoi đàn ông ngồi trên sofa đùa nói làm mặt cô đỏ hồng.

Nghiêm Dịch Trạch lập tức trừng mắt liếc anh ta một cái bất mãn nói, “Đừng bắt nạt vợ tôi!”.

“Tôi không phải chỉ nói đùa thôi sao! Đúng rồi hai người định về thế nào?” Thấy Nghiêm Dịch Trạch quần áo chỉnh tề nắm tay Tần Di anh ta nhíu mày hỏi.

“Ừm! Chuyện tối qua cám ơn anh, nếu không phải anh…” Tần Di cảm kích nhìn người đàn ông nói.

Người đàn ông xua tay cười nói, “Vẫn là cô nói chuyện êm tai, khó trách chồng cô lại để ý đến cô như thế! Có cần tôi đưa hai người về không?”.

“Không cần đâu, đêm qua anh đã không ngủ nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi!”

Nghiêm Dịch Trạch nói xong gật đầu với anh rồi kéo cô ra ngoài.

Người đàn ông lắc đầu cười, đưa mắt nhìn hai người ra ngoài.

Trên đường trở về, Tần Di đột nhiên nhớ tới mình vẫn chưa hỏi tên của người đàn ông kia, muốn quay lại nhưng con người thâm thuý của Nghiêm Dịch Trạch chợt loé lên nói, “Không nên gấp gáp, về sau chúng ta còn gặp lại!”.

“Dịch Trạch, sao anh lại chắc chắn như thế?” Tần Di tò mò hỏi. “Trực giác!”.

Nghiêm Dịch Trạch thuận miệng qua loa trả lời, lấy cớ mệt mỏi hai mắt đầy tơ máu nhắm lại dựa vào ghế, Tần Di bỗng nhiên có chút đau lòng, nếu không phải vì cô anh sẽ không phải cực khổ bôn ba trông coi cả đêm.

Nghiêm Dịch Trạch ngủ một giấc thật lâu, Tần Di nhẹ nhàng đẩy anh đến mấy lần anh mới mơ màng tỉnh lại, hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đến nhà rồi sao?” “Ừm, chúng ta đi thôi!”.

Xuống xe cô cũng không thấy anh giả ngây giả dại đang định hỏi anh thì quản gia vội vã chạy ra.

“Cậu chủ, cô chủ, hai người về rồi! Lão phu nhân đã ở phòng sách đợi cả một đêm, nếu hai người còn không trở về, lão phu nhân sẽ để người đi bắt hai người về.”

“Tôi biết rồi bây giờ sẽ đến chỗ bà!” Nghiêm Dịch Trạch mặt không thay đổi gật đầu, lôi kéo Tần Di vào

nhà, phát hiện thấy lòng bàn tay cô toàn mồ hôi thì cố tình dừng lại cười cười nói, “Yên tâm, không có việc gì!”.

“Em biết! Em sẽ không lo lắng!” Tần Di dần dần trấn định lại, lộ ra vẻ tươi cười.

Lúc hai người bước vào, bà Nghiêm đang cúi đầu đọc sách đột nhiên ngẩng đầu ném mạnh cuốn sách

lên bàn, “Hai đứa còn biết trở về?”.

Nhìn thấy khuôn mặt già nua của bà Nghiêm cùng tơ máu ở trong mắt bà, trái tim cô đột nhiên nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.